Một trăm ngày Thiên giới trôi qua, tức một trăm năm trần thế....
Khi ấy thiên cung đang rục rịch truyền tai nhau rằng sắp có một vị thần tiên bá đạo nào đó giá lâm tới Cửu Trùng của họ. Vị thần tiên ấy là người duy nhất ngang ngược, đánh bật lại ba đại đạo thiên lôi độ kiếp, dễ dàng đặt chân tới đất tiền mà chả gây ra một tiếng động nào. Nghe đồn vị ấy xinh lắm, có má lúm đồng tiền duyền dáng, thích mặc váy màu đỏ hoa thạch lựu.
Ti Mệnh lui thủi trốn trong góc kể từ khi hay tin ấy. Bằng cách thần kì nào đó mà trăm hôm trước, thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca lười không tính sổ chuyện cũ với hắn nữa, thả hắn ra khỏi điện Hàn Ngục.
Cũng chẳng ai hiểu nguyên do vì sao mà vị thần ấy dạo này rất khó tính, sơ hở là hay bắt bẻ Thiên Đế này kia, nghe đồn có cả một phàm nhân nào đó đắc tội hắn, bị hắn nhốt xuống bể sâu địa ngục, vĩnh viễn không được tái sinh, vĩnh viễn chịu cảnh nhục thể bị cấu xé. Ai nghe qua cũng phải rùng mình, không dám làm gì đắc tội với Minh Để thần tôn dạo ấy.
Tiếng xì xầm bàn tán trong thiên cung ngớt dần khi trên trời bỗng tường vân tụ thành đám, chuyển thành màu ngũ sắc bọc trên đỉnh Cửu Trùng, ba mươi con bồ câu tiên cứ thế vỗ cánh bay thành hàng rồi đáp trên mái đình báo hiệu tin vui của Thiên giới.
Chiếc quây màu đỏ tung bay trong làn tiên khí dịu dàng, một tiểu tiên nữ nhẹ nhàng đáp xuống từ đám mây báo lành, nàng tự tin đi vào thiên cung.
"Tiểu tiên Oanh Thời khấu kiến Thiên Đế bệ hạ."
Thiên Đế biết cái tên Oanh Thời này, ông rất rõ là đằng khác. Dạo này hay bị Minh Để dè bỉu, ông ta nghiêm trọng, không nói không rằng đuổi hết người đi, tới dẫn Oanh Thời đến ngồi trên nghi trượng gần đấy.
"Thánh nữ ơi thánh nữ, cuối cùng cô cũng tái thế rồi. Cô mà còn không mau độ kiếp, chẳng mấy mà mốt trẫm trụi hói đến một cọng tóc cũng chẳng còn."
Oanh Thời bật cười:
"Sao chưa làm gì thần đã là thánh nữ?"
Thiên Đế cười.
"Ba hồn bảy phách nay đã hội tụ, chức vị thánh nữ kia cô không nhận thì ai đây?"
Nàng chối đẩy:
"Ta không làm nữa đâu. Còn chiến tranh nữa đầu, mà chắc Nguyệt cũng không muốn thế."
Nghe đến tên vị thần đang đỏng đảnh khó tính kia thì ông ta tái mét mặt mày. Oanh Thời nói:
"Ta làm tiên mai được không?"
Bởi cây mai là đại diện cho tình yêu mấy kiếp của họ. Nơi có hoa mai đâm chồi nảy lộc, là nơi mà tình duyên bắt đầu, là nơi mà Nguyệt đã gửi gắm nỗi nhớ cả vạn năm qua, là nơi mà mỗi khi nhìn thấy, Nguyệt Thành lại nghĩ về nàng, là nơi nàng nói lời yêu đầu tiên với Tử Nguyệt, là nơi mà hương trầm tuyết trắng vấn vương lấy mảnh tình trong hồi ức của cả hai.
Thiên Đế vuốt lấy chỏm râu bạc, lúc này thì ông ta mới ra dáng Hoàng Đế hơn đôi chút.
"Hửm? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Nàng cười ranh mãnh:
"Với cả, phiền ngài tổ chức một đại hôn long trọng cho ta được chứ?"
Thiên Đế nghe vậy thì vui lên trông thấy, có ai mà chẳng vui khi Thiên giới, Minh giới lại sắp có tiệc mừng linh đình cơ chứ. Ông hồ hởi nói:
"Được! Được! Tất nhiên được."
"Thế không phải bây giờ cô nên gặp lang quân của mình sao?"- Ông cười, bông đùa nhắc nhở.
"...Ừ nhỉ."- Nàng nghệt mặt ra đó, rồi khẽ bật cười - "Ta để chàng đợi nhiều rồi."
Oanh Thời nói mà đôi mắt ấy cong lên hình trăng khuyết, đôi đồng tử lấp lánh long lanh như ánh sao, chan chứa đầy yêu thương và nhung nhớ.
"Có cần trắm kêu Vũ Khúc tinh quân chở đi không?"
Oanh Thời lắc đầu. Nàng muốn tự mình qua đó, thình lình xuất hiện trước hắn, đem cho hắn một kinh hỉ, bất ngờ.
Nàng tiên mai cứ thế ngao du trên con đường mà trước kia nàng hay đi, trên cái nơi mà bé con ngây ngốc năm nào tung tăng đi gặp chàng Chiến Thần tướng quân khi ấy.
Lúc đặt chân tới nơi, người đầu tiên Oanh Thời gặp là Oanh Diên.
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, kể từ sau vụ Tịnh Vân sơn tuyệt diệt, nàng đã chu du khắp nơi để tu đạo, không hề tới thăm Diên hay Chiều một lần nào cả. Oanh Thời khẽ cười:
"Đệ đúng là rất biết cách khiến người khác bất ngờ, thế mà... Đệ lại là Tứ Diêm Vương sao?"
Bốn ấn huyết lệ trên ấn đường, đại diện cho phẩm cấp của Diêm Vương. Trên hông hắn cũng có một lệnh bài màu đen tuyền in một chữ "Vương" trên ấy.
Oanh Thời cũng không kìm được phải cảm thán mấy câu. Thế rồi Oanh Diên xúc động, hắn lau đi mấy giọt lệ.
"Hóa ra là tỷ... hóa ra là tỷ."
Hắn đã thấy bóng nàng từ xa tiến tới, hắn ngỡ nàng đã mất mới đi xuống đây, không thể siêu sinh mà mới hóa thành quỷ áo đỏ, nào ngờ, nàng lại là thần tiên, lại sở hữu lượng tiên lực dồi dào đến thế, khiến cho mỗi bước chân nàng đi, đều có bụi tiên lung linh, óng ánh bay như những cánh mai đang nở.
Hắn thấy mừng quá. Sự việc ở tông môn khiến hắn cùng Chiêu day dứt nhiều.
Oanh Thời hỏi:
"Nếu đệ ở đây, thì Chiêu đâu?"
Hắn thoáng sững người lại rồi cười nhẹ âu yếm, khẽ lấy từ trong ngực một bức họa nhỏ. Bức họa vẽ nàng kiều thế cùng đứa con thơ tươi cười bên khóm hoa linh lan.
Thiển Chiêu là người thường... là một số kiếp vị Tứ Diêm Vương này phải trải qua.
"Nàng ấy đã tới lục đạo luân hồi rồi."
Oanh Thời nhất thời cứng họng, thể rồi Diên nói:
"Nhưng đệ đã xem bản mệnh nàng, nàng giống tỷ, kiếp sau gặp đại nạn, nếu vượt qua sẽ thành công độ kiếp thành tiên."
Oanh Thời cười:
"Đệ không tìm con bé sao? Sẽ lâu lắm đấy."
Vì Minh giới gần trần gian, thời gian trên trần thế với dưới đây là một, nếu nàng tu đạo hết một trăm năm, thì cũng có nghĩa là dưới đây Nguyệt cũng đợi nàng trăm năm rồi. Và ngược lại nếu Diên đợi Chiêu, hắn cũng sẽ phải mòn mỏi đợi nàng ấy như thể.
"Không đâu, đệ sẽ đợi nàng."
"Không lo sẽ có người khác tới tán tỉnh con bé thay đệ ư?" - Nàng chọc.
"Đệ tin nàng."- Khi nói, Diên nở nụ cười mãn nguyện, tay cứ mân mê bức họa mãi.
"Thời!"
Tiếng của Nguyệt Ca vọng lại, Oanh Diên hiểu ý rời đi, để lại bóng hình của chàng Chiến thần đang hiền hiện trước mắt nàng tiên nữ.
Oanh Thời cười tươi rói, chiếc má lúm hiện ra khuấy động tâm can vị thần nổi tiếng lạnh lùng của tứ hải. Trong triều không đầy lung linh huyền ảo của Minh giới, sáng bừng lên khung cảnh tương phùng đầy cảm động của đôi uyên ương đã quyến luyến bên nhau mấy kiếp hồng trần.
Nàng chạy ào tới bên hắn, xô hắn ngã, rồi ôm chầm cổ hắn khiến hắn bỗng thấy hoài niệm về cái năm họ lần đầu gặp nhau hồi nào.