Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 86: Ngoại Truyện



"Này, hình như dưới xuôi lũ yêu quái lại hoành hành rồi đấy!" - Kẻ nọ hỏi.

Sau đó, liền có người đáp rằng:

"Lo gì chứ, cậu có biết ai ở trên núi Tịnh Vân kia không?"

"Hả? Tôi tưởng Tịnh Vân Sơn đã tuyệt diệt hết rồi."

"Cậu nhầm! Còn có một tiểu sư cô nữa. Nghe nói đạo hạnh cao thâm lắm, là thiên tài giới tu tiên đấy! Cơ mà chưa có ai bước qua được kết giới tiểu sư cô giăng mà lên đó diện kiến cả."

"Ông bịp tôi à!? Thế thì làm sao tiểu sư cô biết yêu quái hoành hành dưới kia?"

"Người trần mắt thịt như cậu và tôi sao biết được. Tôi thấy người ta kể ấy, mỗi lần sư cô đại giá quang lâm, người ta chỉ thoáng thấy tà áo đỏ màu hoa thạch lựu, chớp nhoáng, là yêu ma quỷ quái đứa nào cũng hồn phi phách tán hết. Nhưng sư cô hành động mau lẹ lắm, có ai thấy mặt mũi sư cô ra sao đâu. Từ mấy chục năm trước, lầu lắm rồi, cứ khi nào trên đất Tề này có động tĩnh của yêu quái, sư cô đều ra tay cứu giúp."

"Ối, thế không biết sư cô một mình trên núi có cô độc quá không nhỉ?"

"Chậc! Sư cô là người mà cậu lo lắng được hay sao? Lo mà tính mùa vụ năm sau thế nào kìa."

Phải vậy, đã ngót trăm năm trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy, cái tên "Thiên Hỏa Huyễn Sư" của Oanh Thời chỉ có ngày một nức tiếng đồn xa chứ không thuyên giảm. Nàng vẫn thế, vẫn là kẻ bán sống bán chết tu luyện. Ngày ngày lĩnh tụ tinh khí trời đất, từng bước từng bước để đến gần hơn với Thiên giới, nơi có kẻ đang đợi nàng.

Chẳng kể ngày hay đêm, chẳng quản nắng hay mưa, ốm đau hay bệnh tật, Oanh Thời vẫn liều mình gia tăng tu vi theo từng khắc từng canh như vậy. Lịch sử giới tu tiền chưa từng ghi nhận kẻ biệt tài nào như nàng, sơ hở là lại thẩy thăng cấp.

Người ta đồn rằng sau khi Tịnh Văn Sơn tuyệt diệt, Oanh Thời ngày ngày đóng cửa tông môn, không gặp gỡ ai, bất kể là người quen như Diên hay Chiêu. Mỗi lần khi họ đến gặp, đều hay tin nàng đã đi vắng. Họ cho rằng nàng điên cuồng rèn luyện để tìm ngày báo thù. Nhưng họ đâu biết rằng, thù này đã có người báo thay nàng. Còn nàng, giờ là đang gồng mình để sớm ngày tới gặp hắn.

Hình ảnh chàng hắc y anh tuấn, kiêu kì hôm ấy xả thân vì nàng ra sao Oanh Thời chưa bao giờ quên. Nàng không tài nào thôi sợ hãi mỗi khi nhớ về sự bất lực cùng cực khi mà chỉ có thể vơ lấy mấy nắm đất khô cắn cỗi lên tìm chút gì đó còn sót lại của hắn.

Để rồi từng chút lớp đất cát bay đi, trôi theo từng kẽ tay của nàng, từng hạt bụi khô chết chóc như có sức, cứa từng nhát vào sự vô vọng của Oanh Thời khi nàng đến cuối cùng lại để hắn cứu mạng nàng thêm lần nữa. Và nàng lại chẳng thể bảo vệ ai.

Ánh dương ló rạng báo hiệu ngày mới hửng đông. Từng áng bụi tiên toát ra từ người nàng đẹp lung linh huyền ảo như một bức họa thiên cổ li kì. Nàng đột phá cửu đẳng rồi... đột phá nấc cuối cùng của bậc tu tiên giả. Oanh Thời chĩa mũi ô lên bầu trời cao đầy ngạo nghề.



Tóc tai nàng rũ rượi, mấy sợi còn dính chặt vào gò má xanh xao của nàng. Đôi mắt nàng long lanh mấy giọt lệ pha lê tuyệt đẹp. Má lúm đồng tiền duyên dáng ấn hiện dưới gò má đào của tiểu sư cô, nàng cười:

"Ta đến gặp chàng đây."

Thế rồi một đợt thiên lôi giáng xuống, Oanh Thời liền đánh bật lại mà không để lại chút tiếng động nào. Từng đợt đại đạo thiên lôi đánh xuống nơi đỉnh núi Tịnh Vân thế mà chẳng để lại chút dấu hiệu gì. Trời quang mây tạnh, ánh sáng chiếu tỏ bóng người nhỏ bé mặc y phục đỏ tươi đặng nơi tâm sét trồng thật kiêu kì, bệ vệ oai phong.

Nàng phẩy tay, từng chút bụi bặm dính trên người nàng đều biến đi đâu mất, trả lại một Oanh Thời đường hoàng trang nhã.

Thế rồi, tí tách, từng giọt nước mắt nàng đang rơi, cây mai nơi đỉnh Cửu Trùng khẽ lay động như đang cộng hưởng cùng nàng. Từng chút từng chút, từng mảng kí ức của một phách cuối cùng ùa về trong tầm trí nàng.

Một phách chứa đựng một bồ nhớ thương, chứa đựng một bể tình còn vấn vương, luyến lưu. Nàng ôm lấy linh đan đang sáng lên nơi lồng ngực nàng. Nước mắt lã chã rơi.

Bách Lý Nguyệt Ca là tên chàng. Là tên người đã đợi nàng vạn năm rồng rã, là người đã vất vả không quản ngày đêm, không từ bỏ chút hy vọng mỏng manh nào cứu sống nàng.

Cây mai đung đưa trong làn gió phiêu du thổi từng chút khắc khoải vào trong trái tim Thời. Cho nàng thấy hẳn đã đợi nàng ra sao, ngày ngày lặng ngắm đóa hoa chứa đựng hồn phách nàng như nào.

Hóa ra, hoa mai Cửu Trùng không thể đắc đạo không phải vì thần đã bỏ quên không ban cho nó đủ tiên phách, mà bởi thẩn đã luôn chờ đợi nó, chờ ngày nó nhớ về tình xưa nghĩa cũ, chờ ngày nó ngoái về mảnh thiên duyền còn đang dang dở vất vưởng ở kia. Chờ ngày nó tìm về với hẳn.

Hóa ra, kẻ luôn chờ đợi ở đây là thần.

Vạn năm chờ đợi trong bất lực là sự đau đớn khắc khoải cỡ nào cơ chứ.

Mái tóc đen láy của nàng tung bay phấp phới như hòa làm một với triều không, Oanh Thời đạp gió đi tới Cửu Trùng, đi tìm phu quân nàng đây.

Khi nàng gặp lại hắn, nàng vẫn sẽ nói như vậy, khen hắn đẹp, ôm hắn thật chặt cho thỏa bao nhung nhớ, rồi sẽ dùng toàn bộ quãng đời còn lại bù đắp cho hắn. Cho hắn lời hứa hẹn trọn vẹn nhất về tương lai của đôi mình.

"Nguyệt, ta tới tìm chàng đây.