Luân hồi đao đâm tới, lập tức đem tấm màn đen đâm ra một đạo vết rách. Khủng bố lực sát thương như dòng thác đổ, thẳng hướng đỉnh đầu gã nam tử trung niên mà đâm. Nếu kẻ này không có biện pháp bảo mệnh nào khác, vậy cái chết cách y đã rất gần.
Thế nhưng một màn không thể tưởng tượng, đúng lúc này bỗng dưng xuất hiện. Gã nam tử trung niên tóc đỏ đột nhiên gầm lên một tiếng, cả người vào lúc này biến lớn hơn không ít. Tấm màn đen bao trùm toàn thân y hóa thành một bộ chiến giáp, cặp mắt chuyển từ xanh sang đen như kịt Trên thân y bốc lên tầng tầng khí vụ màu đen, một luồng khủng bố tà tính phun trào mà ra.
Y giương cặp mắt như hai cái hắc động nhìn lên Thiên Vân, mở miệng gằn từng chữ nói. "Ngươi... muốn... chết?"
Ba chữ vừa được thốt ra khỏi miệng, y trực tiếp nâng ngón trỏ, điểm về đầu mũi đao một chỉ.
Một chỉ này không có chút lực lượng nào, ngay cả một tia pháp lực cũng không thấy. Có điều càng là như thế, vẻ mặt Thiên Vân càng hoảng sợ gấp mấy lần.
Chỉ thấy mũi đao cùng ngón tay chạm vào nhau, tầng tầng sóng khí bắn ra, đem đất đá, cây cối xung quanh thổi bay tứ tán. Mặt đất phía dưới chân hai người cũng rạn nứt thành mạng nhện.
Luân Hồi đao, liên miên bất tuyệt, chỉ khi nào pháp lực ẩn chứa bên trong hao hết mới dừng lại.
Từng tiếng nổ vang ầm ầm liên tiếp vang lên, thân thể nam tử tóc đỏ càng lún càng sâu. Chẳng qua mặc kệ lực lượng Thiên Vân có bao nhiêu cường đại, cuối cùng cũng chẳng thể nào gây ra một điểm tổn thương nào mang tính thực chất.
Bản thân Thiên Vân sớm đã cạn kiệt pháp lực, nếu thực sự không thể làm gì người này, chỉ sợ tới cuối cùng hắn chỉ có thể dùng thân thể đi đối kháng. Tuy Thiên Vân chủ tu thân thể, thế nhưng kẻ này cũng quá cường đại một chút. Một ngón tay ngăn cản Luân Hồi đao, nghĩ thôi cũng làm cho nội tâm hắn chìm xuống đáy cốc.
Thiên Vân cũng đã lờ mờ đoán ra tên này vừa rồi đã làm gì. Người nơi này tôn thờ chư thần, nhất là một ít huyết mạch cường đại gia tộc, bọn họ có thể dùng thân thể của mình liên hệ thần linh phụ thể.
Thần linh là cấp độ gì? Cấp độ của họ so với Thánh Cấp cường giả còn muốn mạnh hơn không ít. Thiên Vân nghe nói, trên mảnh lục địa này có không ít tu luyện giả cấp độ ngang với thần linh. Bọn họ bởi vì đột phá Thần cảnh không thành, lại không trực tiếp vẫn lạc, mang bên trong người bảy phần lực lượng của thần. Tuy rằng không thể bất tử bất diệt, nhưng bọn họ có thể sử dụng đủ loại năng lực của thần. Thuật thần linh phụ thể, cũng là một trong số đó.
Con cháu của họ một khi thức tỉnh khả năng tu luyện, có thể thông qua thuật thỉnh thần, mời họ phụ thể. Tuy người thi thuật sẽ phải gánh vác không nhỏ tệ đoan, thế nhưng tệ đoan vẫn còn hơn là mất mạng nha.
Thiên Vân vốn tưởng tên nam tử tóc đỏ đã đủ trâu bò, không ngờ y còn có một chiêu này. Càng làm cho hắn khiếp sợ hơn nữa là, thần linh mà tên này thỉnh, lại là một vị tà thần.
Thiên Vân đáy lòng không khỏi dâng lên một trận ớn lạnh. Hắn biết rằng nếu mình không thể gây tổn thương được y, vậy cái mạng cũng liền đi đời nhà ma.
Hắn không chút do dự cắn đầu lưỡi, phun vào thân đao một đạo tiên huyết. Đao được tiên huyết bám vào, 40 đạo phù văn theo đó sáng bừng, lực lượng cũng vào lúc này tăng lên một mảng lớn.
Gã nam tử tóc đỏ bề ngoài thì tỏ vẻ thong dong, có điều trong lòng cũng là sóng cuộn biển gầm. Y đường đường là một cái Chuẩn Thần thân phận, vậy mà không thể trực tiếp đem Thiên Vâm bóp chết, đã thế còn bị đối phương đè ra đánh. Đồng ý là cỗ thân thể này tu vi chẳng ra làm sao, không thể đem toàn bộ thực lực của y xuất ra hết. Thế nhưng đối phương cũng vậy a, thậm chí còn yếu hơn một ít đây này.
Nói thì dài, có điều mọi chuyện mới chỉ diễn ra không quá ba hơi thời gian mà thôi. Cả hai nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương, ai cũng không muốn phải bại trận.
Tên tà thần đang phụ thể đã sử dụng hết pháp lực có bên trong người gã nam tử tóc đỏ, không thể biến lại thay đổi một phương thức công kích nào khác.
Thiên Vân hiện tại cũng chẳng khác gì y, hắn xuất thủ chính là toàn lực một kích, nếu giờ này phân tâm làm ra động tác thưa, chỉ sợ cái mạng cũng ô hô ai tai.
Thiên Vân nhận thấy Tinh Vẫn Đao đã đi tới giới hạn, nếu không thể đem kẻ này chém giết, ngay cả nó cũng sẽ bị hủy. Lực lượng trong một đao Luân Hồi đã lên tới đỉnh phong, nqk0l chỉ tay kia cuối cùng cũng có dấu hiệu bất ổn.
Lấy chỉ tay cùng mũi đao làm trung tâm, đất đá xung quanh sớm đã bị khí lãng xới tung lên, một cái lòng chảo cứ như vậy xuất hiện.
"Chết đi cho ta!" Thiên Vân gầm lên một tiếng, hai tay nắm chắc chuôi đao, dốc sực liều mạng mà chém.
"Đáng chết, tên này là loại quái vật gì? Tại sao thân thể lại mạnh như vậy? Không ổn! Nếu không thoát ly, chỉ sợ một tia thần niệm này cũng bị đánh tan". Tà thần không dám ngạnh kháng một đao kia nữa, đao này lực lượng cũng quá bá đạo một chút. Chẳng khác gì một thác nước không ngừng trút đạo đạo thủy tiễn từ trên cao xuống, liên miên bất tuyệt. Rõ ràng thời điểm đầu y có thể nhẹ nhàng cản lại, thế nhưng càng về sau lại càng cố hết sức.
Thấy thế đao mỗi lúc một mạnh lên, dù là tà thần như y, cùng chẳng có biện pháp nào khả quan cả. Vừa rồi y đã phải phụ thể mang tên nam tử tóc đỏ này, giúp gã ly khai lăng mộ, giờ này lực lượng sớm chẳng còn bao nhiêu, ngạnh kháng đến đây đã là cố hết sức rồi. Y liếc nhìn quan tài đá trên lưng, vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối. Có điều y cũng không tiếc nuối quá lâu, lập tức đem thần hồn thu hồi.
Tu sĩ cũng được, thần linh cũng được, thần hồn chính là một trong những thứ quan trọng nhất của họ. Nếu thần hồn chịu hao tổn, nhẹ thì tu vi giảm sút, cần thời gian thật dài bù đắp. Nặng hơn còn có nguy cơ phản phệ lại bản thể, từ nay về sau vĩnh viễn không nguyên vẹn. Càng là tu sĩ cao giai, càng là xem trọng bản thân thần hồn.
Nếu để phân hồn bị người chủ tu nguyền rủa bắt được, đừng nói tu sĩ thông thường, thần linh cũng có nguy cơ bị rủa chết. Có lẽ thân thể họ không chết, nhưng không có hồn thể, vậy khác gì một cái con rối đây?
Thiên Vân đã tới giới hạn của mình, vốn còn cho rằng đối thủ sẽ cùng hắn chiến đến cùng, nào ngờ đúng lúc này lực lượng ngăn cản mũi đao liền biến mất. Gã nam tử tóc đỏ cứ thế bị Tinh Vẫn đao đâm xuyên, tầng tầng lực lượng rót vào, thân thể gã cứ như vậy xoắn thành thịt nát, thần hồn cũng chẳng thể thoát ly.
"Ta nhớ mặt ngươi rồi, đợi ra khỏi nơi này, bổn thần sẽ đem ngươi băm thành muôn mảnh". Một thanh âm khàn khàn mang theo sự già nua không biết từ đâu vang lên.
Thiên Vân híp mắt nhìn lên cao, đôi đồng tử hoá thành hai đầu vòng xoáy, muốn xem một chút đạo thần hồn kia mặt mũi ra làm sao. Có điều người đã sớm rời đi, muốn tìm cũng không thấy nữa.
Thiên Vân nhận ra, trên thân xuất hiện một đạo lờ mờ màu đen tơ tuyến, hiển nhiên tên tà thần kia và hắn đã kết thành nhân quả, sau này không chết không thôi.
Thiên Vân có chút lo lắng, chỉ là hắn cũng không quá quan tâm cho lắm. Dù sao người kia cũng là tà thần, muốn vượt qua tầng tầng trở ngại tìm giết hắn, rất khó. Nếu y lại chọn cách phụ thể động thủ, đến lúc đó hươu chết vào tay ai còn chưa biết đây.
Thiên Vân lặng nhìn cỗ quan tài làm bằng đá, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái. Quan tài này rất kì lạ, rõ ràng làm bằng đá, thế nhưng trải qua vụ nổ lớn từ Bắc Đẩu Phá Cấm Liên Hoàn Trận cùng trận chiến vừa rồi, thế mà không trầy xước lấy một chút.
Thiên Vân tuy rằng tò mò, thế nhưng hắn cũng không dám mở ra nhìn. Trong này chứa tàn chi Thái Dương Thần, nếu quá trình khai quan phát sinh biến cố gì, vậy hắn xong đời.
Thiên Vân đem quan tài mang lên trên lưng, đang tính li khai, lại bất ngờ nhìn thấy một chiếc vòng tay màu đen rơi trên đất.
Thiên Vân không khỏi nghi hoặc, tự lẩm bẩm. "Chiếc quan tài này có thể chống lại lực công kích to lớn thì cũng thôi đi, dù sao nó cùng là đồ vật của thần. Thế nhưng chuyện này là sao? Một chiếc vòng tay trữ vật, phải chế tạo bằng vật liệu gì mới có thể chống lại lực công kích to lớn như thế?"
Thiên Vân không biết, nhưng hắn tin chiếc vòng này hiển nhiên không đơn giản.
Hắn vội vàng nhặt lên, thử đem thần thức rót vào, kiểm tra cẩn thận một lượt.