Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 107





Rất nhanh, vào ngày hôm sau, trên các tờ báo Thành Đô đã công bố rõ ràng những thông tin giới thiệu liên quan về buổi trưng bày sản phẩm làm đẹp và thiết bị hỗ trợ giảm cân lần thứ bảy tại Thành Đô.
Trong danh sách tham gia nhận giải thưởng, rõ ràng là có tên của “Công ty TNHH khoa học kỹ thuật sinh học Phù Sinh”.
“Chúng ta đã thành công!”
Khương Chi Chi vừa bước vào công ty đã nghe thấy trong văn phòng có tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai không thể kiềm chế.

Du Ánh đang cầm tờ báo, si mê dán sát lên mặt: "Không được, tớ phải tìm một cái khung ảnh, lồng tờ báo này vào cất giữ thật tốt mới được.”
Đây chính là lần đầu tiên Phù Sinh bọn họ đạt được thành tựu lớn như vậy, nhất định phải cực kỳ coi trọng.
Giang Khinh Ca ở bên cạnh mỉm cười, thấy Khương Chi Chi bước vào cửa, cười chào hỏi: "Nếu cô không tới thì sẽ không có ai có thể khống chế được Du Ánh.”
“Người ta chỉ quá vui vẻ thôi mà.”
Du Ánh vô tội chớp mắt mấy cái, giây tiếp theo, cầm lấy tờ báo đưa đến trước mặt Khương Chi Chi, đung đưa không ngừng, đắc ý đến mức chỉ thiếu điều lộ ra một cái đuôi.
Khương Chi Chi mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay nhéo thịt mềm trên mặt cô ấy: "Vui vẻ thì cũng vui vẻ đủ rồi, công việc vẫn phải hoàn thành đúng thời hạn.”
“Chi Chi nói rất đúng.”
Giang Khinh Ca gật đầu nói: "Điện thoại đường dây nóng của công ty cũng sắp bị gọi đến nổ tụng rồi, có rất nhiều người nói muốn bàn chuyện hợp tác.”
Tạm thời nhắc đến chuyện công việc, mọi người đều thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng trở về vị trí công tác của chính mình, bắt đầu một ngày bận rộn.
Khương Chi Chi lắc đầu, cũng đi vào phòng làm việc của mình, chẳng qua trước khi rời đi đã đặt lại tờ báo lên trên bàn ở quầy lễ tân.
Gió thổi, vô tình lật sang một trang.
“Nghi phạm họ Mạc nào đó đánh người bị thương rồi bỏ trốn, cung cấp được manh mối sẽ có thưởng!”
“Mạc Hạo Thần này là đồ vô dụng!”
Nhà họ Khương nhìn thấy tin tức trên báo, Khương Nhược Vi nghẹn một bụng buồn bực như lửa đốt, nhìn thấy công ty do Khương Chi Chi sáng lập đoạt được giải thưởng, thoáng chốc cơn tức giận đạt tới đỉnh điểm!
Lật sang trang, nhìn thấy ba chữ lớn “Mạc Hạo Thần” viết trong lệnh truy nã, quả thật tức giận đến đau gan.
Kêu anh ta đi gây phiền toái cho Khương Chi Chi, kết quả lại tự ngược biến bản thân phải vào tù… Người này thật sự là ăn không ngồi rồi lớn lên hay sao?
Ngu như heo!
Tâm phiền ý loạn ném tờ báo vào thùng rác, lấy điện thoại di động ra, ánh mắt dừng lại ở tin nhắn trò chuyện với Mạc Hạo Thần, cô ta im lặng một lúc lâu rồi thẳng tay xóa sạch toàn bộ nội dung.
Trong lòng cô ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may lần trước lúc liên lạc với Mạc Hạo Thần, cô ta đã giữ lại một con đường lui, chỉ nói bóng gió khiêu khích vài câu, không có thừa cơ chơi xấu.
Những chuyện xui xẻo này không tính là liên quan đến cô ta.
Nghĩ như vậy, cô ta lại yên tâm thoải mái nằm trên giường, bắt đầu buồn chán chơi điện thoại.

Chẳng qua, mỗi khi lơ đãng lướt ngang tin tức có liên quan đến buổi triển lãm, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
“Cô hai, cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời cô xuống ăn cơm.”
Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc nhà họ Khương lên lầu gọi Khương Nhược Vi xuống ăn cơm.
“Biết rồi, đừng hối.”
Khương Nhược Vi không kiên nhẫn trả lời, cô ta đứng lên khỏi giường, một tầng ngấn mỡ tụ lại trên bụng cô ta, làm cho động tác của cô ta chậm chạp hơn không ít.
Nắm lấy phần thịt thừa lắc lư trên cánh tay, sắc mặt cô ta không dễ nhìn cho lắm.
Gần đây cô ta đã uống không ít thuốc giảm cân, cũng đi khám không ít bác sĩ nổi tiếng, nhưng trên thực tế lại không hề có một chút hiệu quả nào… Đúng là một đám lang băm vô dụng!
Nhưng vừa mới bước vào phòng ăn, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, cô ta lại không tự giác mà nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng.
Vất vả lắm mới có thể tích góp được suy nghĩ ăn kiêng trong đầu, trong nháy mắt, hầu như tất cả đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tần Liễu ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Khương Nhược Vi, ánh mắt đánh giá dáng người đã bắt đầu biến tướng của cô ta, không nhịn được khuyên nhủ một câu: "Nhược Vi, con nên ăn ít lại một chút đi, cứ tiếp tục như vậy, dạ dày của con sẽ xảy ra vấn đề đó.”
Liếc nhìn cánh tay thô to và gương mặt đã mập ra của Khương Nhược Vi lúc này… Nếu cứ tiếp tục ăn quá độ như vậy, lại còn không thích vận động, nói không chừng sẽ mập hơn cả Khương Chi Chi lúc trước!
“Dì Tần, chuyện của con không cần dì quản.”
Có lòng tốt bụng, nhưng nhận lại được chỉ là tiếng oán giận lạnh nhạt như vậy, Tần Liễu chợt cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt không còn một chút thân thiết nào như trước nữa.
Lần đầu tiên Phù Sinh đạt được thành quả ưu tú như vậy, Khương Chi Chi vung tay lên, trực tiếp mời mọi người đi ăn tiệc buffet lớn nhất Thành Đô.
“Yeah, bà chủ muôn năm!”
Tuy rằng Khương Chi Chi còn trẻ hơn so với rất nhiều thực tập sinh ở đây, nhưng trong khoảng thời gian này đã thể hiện được bản lĩnh và năng lực khiến cho người ta kính nể.
Khương Chi Chi nhếch môi, trực tiếp thuê xe đưa bọn họ đến nhà hàng.
Ăn buffet chính là tiện lợi tự do, muốn ăn gì thì tự mình lấy.

Hai tiếng sau, hầu như tất cả mọi người đều ôm bụng tròn xoe, tê liệt ngã xuống vị trí ngồi, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Tiệc buffet trong nhà hàng cao cấp, quả nhiên hương vị khác biệt.
Sau khi cơm no rượu say, cuối cùng Khương Chi Chi cũng đứng lên, nhìn quanh phòng bao một vòng, thuận thế giơ chén trà lên: "Trong khoảng thời gian này vì chuẩn bị cho buổi triển lãm, tất cả sự vất vả của mọi người đều đáng giá.”
“Đương nhiên, công ty cũng sẽ không bóc lột sức lao động của mọi người một cách vô ích.”
Cô mím môi cười nói: "Bắt đầu từ ngày mai, tất cả hợp đồng thực tập của mọi người đều chuyển thành nhân viên chính thức, tiền lương tăng gấp đôi.

Hiệu suất công việc tăng sẽ có phần thưởng tương ứng, cũng sẽ chuyển đầy đủ vào thẻ ngân hàng của mọi người.”
Nếu như nói bữa buffet xa hoa hôm nay làm cho người ta ăn cảm thấy mỹ mãn, thì mấy câu này của Khương Chi Chi đã thật sự nói thẳng vào tận đáy lòng các thực tập sinh.
Rời xa nhà ra ngoài làm việc, có ai mà không muốn kiếm được nhiều tiền đâu chứ!
“Cảm ơn bà chủ!”
“Bà chủ cô thật tuyệt! Bà chủ muôn năm!”
Bên trong phòng bao liên tục vang lên tiếng hoan hô, Khương Chi Chi lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, ngày mai còn phải đi làm, vừa hay cũng nên tan tiệc thôi.”
Nhìn theo nhân viên lần lượt rời đi, Khương Chi Chi dựa vào trên thân cây lớn bên ngoài nhà hàng, gió lạnh thổi qua, có hơi tỉnh táo lại một chút.
Vừa rồi cô cũng uống hai ly rượu, tuy rằng không hoàn toàn say, nhưng dù sao cũng vẫn có một chút cảm giác say rượu.
Trở lại biệt thự, nhìn cửa lớn hơi hé mở, vẫn không vội vàng trở về phòng, cúi đầu nhìn xuống bậc thang dưới chân, cũng không ngại bẩn, trực tiếp ngồi trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Chống má, tầm mắt rơi vào xa xăm, ánh sao vỡ vụn ở trong ánh mắt, chìm chìm nổi nổi.
Trong trạng thái hơi ngà say, suy nghĩ bất giác bay về phía phương xa.
Không hiểu sao, lại nhớ tới những chuyện kiếp trước.
Một lúc lâu sau, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, tươi cười trên mặt nhạt nhòa đến mức gần như không nhìn rõ…
Lầu hai, ban công.
Nguyên Cận Mặc vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị trực tuyến, không muốn ở trong phòng buồn bực, anh đi ra ban công hóng gió mát một lúc.
Vừa cúi đầu đã nhìn thấy Khương Chi Chi ngồi trên bậc thềm trước cửa.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phương xa, không hề có tiêu cự.
Không biết tại sao, bỗng nhiên trái tim Nguyên Cận Mặc truyền đến cảm giác đau đớn, giống như là bị người ta dùng sức bóp nghẹt.
Tay phải đặt trên lan can, bất giác nắm chặt thành quyền.
Chờ bình tĩnh xong, bóng dáng quen thuộc dưới lầu ban nãy đã không còn ở chỗ đó nữa.
Đáy mắt u ám xẹt qua sự phức tạp.
Có đôi khi, ngay cả bản thân Nguyên Cận Mặc cũng không thể không thừa nhận, hình như trên người Khương Chi Chi như được bao phủ bởi một tầng thần bí, khiến cho người ta khó nắm bắt.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi, vẫn còn ở tuổi học đại học, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại toát ra sự lạnh nhạt và suy nghĩ sâu xa, so với những người lớn tuổi có kinh nghiệm thâm hậu còn phức tạp hơn.
Giống như là một trận gió mát thổi sang bên cạnh, nhanh đến mức làm cho người ta không thể bắt được.
Trong ngực dâng lên suy nghĩ đắng chát khó có thể nói thành lời.
Người đàn ông nhíu mày, anh không thích cảm giác này.
Ngày hôm sau.
Khương Chi Chi đặc biệt xin nghỉ phép cả ngày, bắt xe đến nghĩa trang Vĩnh An.
Đặt bó hoa được chọn lựa tỉ mỉ nhẹ nhàng trước bia mộ, cô nhắm mắt lại, hai tay chắp lại trước ngực.

Hiện giờ Mạc Hạo Thần đã trở thành con chuột qua đường ai thấy cũng đòi đánh, thù kiếp trước cũng ít đi một phần.
Đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên phía sau truyền đến một cảm giác ớn lạnh.
“Khương Chi Chi, cô đi chết đi!”
Kèm với lời nói vô cùng oán độc, một vật lạnh lẽo sắt bén muốn rơi vào trên người cô!
Mạc Hạo Thần xem như là hận chết Khương Chi Chi.
Trong một ngày ngắn ngủi, toàn bộ cuộc sống của anh ta đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nếu như nói ban đầu còn có thể miễn cưỡng xem là những thay đổi nhỏ, thì giờ phút này lại thành công trở thành tội phạm ai gặp cũng đòi đánh, giống như con chuột hôi thối không thể nhìn thấy ánh sáng, không ngừng tránh né đám người.
Chênh lệch càng lớn, suy nghĩ căm thù và oán hận trong lòng càng sâu, đương nhiên đối với Khương Chi Chi đã “tống” anh ta vào tù, tuyệt đối là căm thù đến tận xương tủy.
Trong tay nắm chặt con dao, Mạc Hạo Thần giơ tay lên cao, mạnh mẽ đâm xuống phần cổ yếu ớt của cô gái!
“Cho dù tôi có vào tù, cũng phải kéo cô xuống địa ngục!”
Nguy rồi!
Vừa nghe thấy giọng nói âm trầm này, Khương Chi Chi đã đoán ra đối phương là ai, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Không còn kịp nữa rồi!
Cảm nhận được gió lạnh thổi qua bên tai, cô hé môi nhíu mày, thân thể mạnh mẽ nghiêng sang bên cạnh, giơ tay phải lên bày ra tư thế phòng ngự.
Nếu cô không tránh được một dao này, vậy thì chỉ có thể giảm tổn thương xuống mức nhỏ nhất.
Cắn chặt môi, Khương Chi Chi chờ đợi khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào thịt, nhưng lại không nghĩ tới cơn đau đớn trong dự liệu lại không hề giáng xuống.
Giây tiếp theo, dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt trên chiếc váy trắng tinh khiết của cô.
Giống như bông hồng được tô vẽ nở rộ nhuộm trên vải, xinh đẹp, lộng lẫy, nhìn thấy mà sợ hãi.
“Nguyên Cận Mặc…”
Nhìn người đàn ông đột nhiên che chở trước mặt mình, Khương Chi Chi ngạc nhiên, mãi cho đến khi ánh mắt nhìn thấy bên tay phải bị máu tươi nhuộm đỏ mới nhanh chóng phản ứng lại.
Nghiêng người, gọn gàng dứt khoát một cước đá bay, gót chân đập thẳng vào giữa cằm Mạc Hạo Thần.
Lần này, Khương Chi Chi không hề thu lại một phần sức lực nào, trực tiếp đá người bay xa hai mét.
“Rầm” một cái, Mạc Hạo Thần đập vào tảng đá lập tức hôn mê bất tỉnh, tay phải đập lên trên đá, phát ra tiếng gãy xương thanh thúy.
Khương Chi Chi tiến lên, một tay xách cổ áo người đàn ông đang ngất xỉu lên, lại đá thật mạnh vào sau lưng một cái!
“Á…”
Cảm nhận nỗi đau đớn bị xé rách kịch liệt, làm cho Mạc Hạo Thần miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trong hôn mê, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi mắt lạnh như băng không hề gợn sóng.
“Mạc Hạo Thần, đây là anh tự tìm cái chết!”
Trở tay cầm chặt hung khí ám sát cô, tàn nhẫn đâm vào cánh tay của người đàn ông, lưỡi đao lạnh như băng dễ dàng cắt đứt máu thịt và xương cốt, cắm rễ ở trong lòng bàn tay.
“Tay của tôi… Á, tay của tôi…"
Mạc Hạo Thần mở to hai mắt nhìn lên, kêu thảm một tiếng, ôm lòng bàn tay không ngừng lăn lộn, sợ hãi nhìn vào vẻ mặt lạnh lẽo của người phụ nữ trước mặt, sắc mặt trắng bệch.
Giống như Tu La từ chỗ sâu nhất trong địa ngục bò ra.
Khương Chi Chi… Thật sự muốn gϊếŧ anh ta!
“Mạc Hạo Thần, anh nên cảm thấy may mắn vì cái mạng hèn của mình đi.”
Khương Chi Chi cười lạnh lùng khát máu: "Tự tay chấm dứt anh, tôi còn sợ làm bẩn tay mình.”
Anh ta không xứng đáng!
Mặc kệ tiếng la hét vô tận này, Khương Chi Chi xoay người, Nguyên Nhất theo sau đi đến, lập tức gọi vệ sĩ tiến lên, nhanh chóng trói người lại.
Bước nhanh đến bên cạnh Nguyên Cận Mặc, cúi đầu nhìn phần da thịt chỗ vết thương bị dao đâm vào của Nguyên Cận Mặc, trái tim Khương Chi Chi chợt run lên.
Trên mặt lộ ra một chút biểu cảm luống cuống trước nay chưa từng có, đầu ngón tay vô thức chạm vào góc áo.
"Không được… Cầm máu trước.


Khương Chi Chi nhẹ nhàng thở ra, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, lấy ba lô ra, rất nhanh đã tìm được băng gạc sạch sẽ.
Cẩn thận từng chút một băng bó lại vết thương trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Rất nhanh, máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ băng gạc.
Từ đầu đến cuối Nguyên Cận Mặc vẫn duy trì sự im lặng, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Ánh mắt âm u dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia từ trước đến nay vẫn không dao động quá nhiều, lần đầu tiên hiện lên một chút hoảng loạn.
Nguyên Cận Mặc khẽ rũ mắt, đây là lần đầu tiên nhìn thấy được vẻ mặt sợ hãi hiếm có của Khương Chi Chi.
Có phải là vì lo lắng cho anh không?
Đáy lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, anh ho nhẹ một tiếng, trầm thấp mở miệng: "Vết thương nhỏ mà thôi, không cần căng thẳng như vậy.”
Vốn dĩ Nguyên Cận Mặc chỉ muốn trấn an Khương Chi Chi, nhưng không ngờ lại khiến cho phản ứng của cô trở nên dữ dội hơn.
“Ai biết được trên con dao kia có… vi khuẩn gì hay không, nếu bị nhiễm bệnh, nói không chừng phải cắt cụt tay!”
Khương Chi Chi trừng mắt nhìn Nguyên Cận Mặc một cái, có hơi tức giận bắt đầu tranh luận: "Bị thương phải đi khám bác sĩ, đây là kiến thức cơ bản.”
Đối với cơ thể của mình mà còn không thèm quan tâm như vậy, thật sự là…
Đã hai mươi sáu tuổi, cũng không khiến cho người ta bớt lo lắng.
Nguyên Cận Mặc: “…”

Xa xa, Nguyên Nhất đang trói chặt cái tên giống như lợn chết đúng lúc nghe được câu nói của Khương Chi Chi, đáy lòng dâng lên một chút khâm phục.
Dám quang minh chính đại giáo dục cậu hai, vẫn là bà chủ giỏi.
“Tuy rằng miệng vết thương hơi sâu, nhưng may mắn không tổn thương đến xương cốt, chỉ là bị thương ngoài da.”
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên tay Nguyên Cận Mặc nói: "Chỉ cần dưỡng thương thật tốt là ổn rồi, sắp tới làm việc cũng nên hạn chế dùng đến tay phải.”
“À bác sĩ, có chỗ nào cần phải chú ý thêm không?” Khương Chi Chi căng thẳng hỏi.
Nguyên Cận Mặc khẽ vuốt ve băng gạc trong lòng bàn tay, ánh mắt không tự giác nhìn sang bên cạnh.
Ánh mắt sáng ngời thuần khiết trước kia, nhuộm lên một chút ưu sầu.
Đó là vì anh.
Nghĩ tới đây, người đàn ông lơ đãng nhếch khóe môi.
Bên này, Khương Chi Chi nghiêm túc nghe xong lời khuyên của bác sĩ, trên mặt cũng không lộ ra một chút biểu cảm lơi lỏng nào.
Ngược lại, tâm trạng có chút nặng nề.
Nói cho cùng, giữa cô và Nguyên Cận Mặc cùng lắm chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi mà thôi, mà kỳ hạn chỉ có một năm ngắn ngủi.
Còn lại chưa đầy ba trăm ngày nữa, có thể bọn họ sẽ phải mỗi người một ngả.
Nhưng vào lúc quan trọng… Vậy mà Nguyên Cận Mặc lại lựa chọn cứu cô, còn để bị thương.
Khương Chi Chi nhẹ nhàng rũ mắt.
Nếu nói không cảm động, đó khẳng định là lời nói dối.
Nếu mà lúc đó Nguyên Cận Mặc không ra tay cứu giúp, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù cô may mắn không chết thì nhất định cũng sẽ bị thương nặng.
Cô nợ Nguyên Cận Mặc một ơn huệ không nhỏ.
Sắp xếp lại suy nghĩ phức tạp rõ ràng, Khương Chi Chi áy náy không thôi.
Trên đường trở về biệt thự vẫn luôn im lặng, mãi đến khi đỡ người đàn ông xuống xe đi vào nhà, Khương Chi Chi mới trịnh trọng mở miệng nói: "Thật xin lỗi, bởi vì tôi mà hại anh bị thương.

Nhưng mà cậu hai à, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.”
“Hửm?”
Bước chân người đàn ông dừng lại, đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm trên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: "Cô muốn làm thế nào để… Chịu trách nhiệm?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến hai chữ cuối cùng trở nên vô cùng mập mờ không rõ.
Nhưng Khương Chi Chi vờ như chưa từng nghe thấy, cảm giác áy náy bao phủ tràn ngập trong lòng cô: "Trong khoảng thời gian này, chỉ cần là chuyện mà tôi có thể làm được, anh cứ nói với tôi.”
“Được.”
Người đàn ông trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Trước khi vết thương lành hẳn, cô sẽ là trợ lý thân cận của tôi, giúp tôi xử lý công việc và những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.”
Trợ lý thân cận?
Khương Chi Chi nhíu mày: "Được.”
Chỉ cần có thể giúp được Nguyên Cận Mặc, trả hết nợ, mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Thấy Khương Chi Chi không chút do dự gật đầu đồng ý, Nguyên Cận Mặc nhếch môi, đáy mắt u tối hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên khoác cánh tay trái vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì lên vai cô gái.
“Bây giờ đỡ tôi về phòng, mất chút máu, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, lộ ra sự yếu ớt hiếm thấy.
Khương Chi Chi nghe vậy, cô gật đầu, dùng sức đỡ lấy vai người đàn ông.
Nguyên Nhất cũng theo sau đi vào phòng, khuôn mặt không khống chế được mà hơi vặn vẹo.
Khụ khụ, năm đó trong lúc huấn luyện thi đấu cậu hai đã tặng cho bọn họ mấy cú đấm tàn bạo đến mức hộc máu, từ khi nào đã biến thành Lâm Đại Ngọc rồi?
Khương Chi Chi không biết trong lòng của Nguyên Nhất đang yên lặng chửi bới, cô toàn tâm toàn ý chăm chú đỡ Nguyên Cận Mặc lên lầu.
Mãi cho đến khi đi ngang qua căn phòng bên cạnh cô mới dừng lại.
“Lạch cạch”.
Ấn công tắc, bỗng chốc phòng ngủ trở nên sáng sủa hẳn lên.
Khương Chi Chi cũng không có lòng dạ đánh giá hoàn cảnh sống của Nguyên Cận Mặc, một lòng một dạ dìu người đến phòng ngủ.
Đến tận lúc đưa người đi tới bên giường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đang định trở về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một câu dặn dò thật khẽ.
“Lại đây, cởϊ qυầи áo của tôi ra.”.