Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 46: Tới cửa



Edit: Vũ Quân

Tới cuối tuần, Đường Miên thật ra còn có chút mơ hồ, đầu tuần mới vừa nói chuyện này, cuối tuần đã đến nhà thăm hỏi.

Mẹ Đường tuy rằng ngoài miệng nói là tức giận, nhưng trong thực tế vẫn dậy thật sớm đi chợ mua thức ăn, gà vịt thịt cá đầy đủ mọi thứ, ăn Tết cũng không đến mức này.

Buổi sáng Đường Miên nhận được điện thoại của Hạ Nhai đi xuống lầu đón người, lúc xuống lầu cô còn nghĩ đợi lát nữa phải dắt anh đi mua rượu và thuốc lá cùng vài thứ linh tinh khác mang đến, kết quả lại thấy tiểu chó săn mặc một thân tây trang hai tay xách đầy quà cáp, đứng ở cửa.

Tây trang trên người Hạ Nhai là kiểu dáng đơn giản kinh điển nhất, trong trắng ngoài đen, ở trên người người khác sẽ không hề đặc sắc mặc lên người anh lại càng cao gầy đĩnh bạt, anh không đeo caravat, chỉ đem nút thắt hoàn chỉnh đóng lại, đã là anh tuấn bức người, đứng ở khu dân cư cũ giống như một vị vương tử lạc đường.

"Ngây ngốc ở đó làm gì vậy?" Hạ Nhai mở miệng, mới làm Đường Miên trở lại hiện thực, chỉ thấy anh sải bước đi đến trước mặt cô, quơ quơ bao lớn bao nhỏ trên tay: "Em nhìn xem mang mấy thứ này có thích hợp không?"

Đường Miên đơn giản nhìn lướt qua, thuốc lá và rượu trái cây, tổ yến, trên cơ bản nhu cầu của cha mẹ đều chăm sóc tới, hơn nữa đóng gói sang trọng vừa nhìn đã biết không rẻ.

"Anh, anh lấy đâu ra tiền vậy?"

Đường Miên đều kinh ngạc: "Sẽ không lại trộm đi làm thêm chứ!?"

"Không có." Hạ Nhai đem tất cả đồ vật xách bằng một tay, một cái tay khác kéo Đường Miên đi lên lầu.

"Mấy thứ này không tốn bao nhiêu tiền, đừng lo lắng."

Thật ra mấy thứ này mỗi một món đều không rẻ, nhưng lần đầu tiên tới cửa cũng tuyệt đối không thể hàm hồ ứng phó, Hạ Nhai nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể vận dụng tấm thẻ vợ của Hạ Thanh đưa cho mình.

Lúc vừa nhận tấm thẻ kia trong lòng Hạ Nhai đã âm thầm thề đời này sẽ không dùng tiền của người đàn ông kia, đó là tôn nghiêm cuối cùng của anh.

Mà trong thời gian sống một mình anh vẫn luôn đem tấm thẻ kia nhét trong chỗ sâu nhất của ngăn kéo, cho dù khó khăn cũng không muốn chạm vào... Cho tới bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn cả so với việc bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Hạ Nhai gắt gao nắm tay nhỏ của Đường Miên, đi đến trước cửa nhà của Đường Miên mới dừng bước chân: "Chờ một chút."

Đường Miên sửng sốt, đã thấy Hạ Nhai buông tay cô ra đi lên trên nửa tầng lầu, lại đi trở về, vừa đi còn vừa hít sâu.

Đường Miên vẫn là lần đầu tiên thấy Hạ Nhai như vậy, ngẫm lại trước kia cho dù có chuyện gì anh vẫn luôn giữ bộ dáng băng tuyết trên Thái Sơn, không hề đổi sắc, cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.

Nhưng mà cô cảm thấy Hạ Nhai khẩn trương như vậy thật là cực kỳ đáng yêu, cô nhịn không được đi qua nhân lúc anh không chú ý đã nháy mắt ôm lấy eo anh: "Như vậy đi, em với anh luyện tập một chút rồi anh hãy đi vào, như vậy anh sẽ không khẩn trương nữa!"

"Anh không khẩn trương." Hạ Nhai cảm thấy lát nữa vào trong nhà bạn gái mà lại khẩn trương đến mức đại não trống rỗng thì quả thực rất mất mặt.

"Anh sao có thể khẩn trương."

Ngày hôm qua rõ ràng ở nhà đều đã đoán trước bố vợ và mẹ vợ sẽ hỏi câu gì, thậm chí còn sợ quên từng điều nên anh mang đáp án viết ra giấy, sao hôm nay lại không nhớ gì thế này!

"Được được được, anh không khẩn trương, là em khẩn trương." Sao Đường Miên có thể không nhìn ra sự hiếu thắng của Hạ Nhai.

"Vậy anh luyện tập với em một chút được không?"

Hai người đứng ở thang lầu em một câu, anh một câu tiến hành chiến lược diễn tập, ngẫu nhiên có hàng xóm đi qua đường lúc nhìn thấy Hạ Nhai ánh mắt không khỏi kinh diễm, lại nhìn về phía Đường Miên cũng chỉ thể hâm mộ.

Về điểm này lòng hư vinh của Đường Miên bị thỏa mãn cực hạn, từng đợt cười ngây ngô xem đến đuôi sói của Hạ đại lang cũng sắp không giấu được, vì không muốn ở trước mặt công chúng làm ra chút việc thiếu nhi không thể nhìn, nên anh lôi kéo bạn nhỏ Đường Miên đi vào nhà.

Hai vị cha mẹ nhà họ Đường thật ra đã nghe thấy hai đứa nhỏ ngốc ở ngoài cửa tiến hành đối thoại diễn kịch, nhưng dù nhìn thấu cũng không nói toạc ra, hai người vẫn nhiệt tình hoan nghênh Hạ Nhai tiến vào.

Không biết có phải do hiệu quả luyện tập ở bên ngoài hay không, ba mẹ Đường đơn giản hàn huyên với Hạ Nhai vài câu không khí đã tốt lên, mẹ Đường trở lại phòng bếp đi nấu cơm, một lát sau đã nhiệt tình chiêu đãi Hạ Nhai đi vào ăn.

Trong bữa tiệc, mẹ Đường gắp đồ ăn cho Hạ Nhai: "Lại nói tiếp dì còn chưa biết Tiểu Hạ bao nhiêu tuổi rồi, thoạt nhìn rất trẻ, có phải nhỏ hơn Miên Miên nhà chúng ta không?"

Đường Miên biết giờ khắc này sớm hay muộn sẽ đến, cô nhẹ nhàng buông bát cơm: "Cái kia... Mẹ..."

"Dì à, con thật sự nhỏ hơn Miên Miên."

Thái độ của Hạ Nhai vẫn thẳng thắn thành khẩn mà chân thành tha thiết.

"Hôm nay con đến đây, chắc chắn sẽ không che giấu, hy vọng hai người không ghét bỏ con, tuổi của con tuy rằng nhỏ nhưng con đối với Miên Miên tuyệt đối là nghiêm túc."

Tuy ngoài miệng mẹ Đường nói không chê, nhưng chờ đến sau khi Hạ Nhai đem tình huống chân thật nói ra vẫn vạn phần trách cứ mà nhìn Đường Miên.

"Học sinh của mình mà con cũng xuống tay được......" Trên bàn cơm không khí có chút lạnh xuống, mẹ Đường đã hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm.

"Tiểu Hạ vẫn còn là vị thành niên đi, con còn đang là cô giáo......"

"Dì, là con tự chủ ý theo đuổi Miên Miên, cô ấy không từ chối được nên mới đồng ý."

Ở dưới bàn Hạ Nhai cầm tay Đường Miên, lòng bàn tay ấm áp khiến cho lòng cô thêm một chút tự tin.

"Chúng con vốn dĩ định chờ đến khi con thi đại học xong mới đem quan hệ nói cho dì, cũng đúng là sợ dì sẽ hiểu lầm."

Ba Đường nhìn biểu cảm của Đường Miên, gắp cho cô một đũa cá: "Được rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói, hôm nay còn rất nhiều thời gian."

Đường Miên cảm kích chớp mắt nhìn ba mình, lại chân chó gắp cho mẹ Đường một miếng chân giò heo: "Mẹ hôm nay đồ ăn mẹ nấu đặc biệt ngon, nhất định phải ăn nhiều một chút!"

Ăn cơm xong, lúc Đường Miên đưa Hạ Nhai xuống lầu còn không ngừng trấn an anh: "Không có việc gì, mẹ em là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, ngoài miệng có lẽ nói không dễ nghe, nhưng vừa rồi em nhìn ra được bà ấy rất thích anh."

Thích thì thích, nhưng khi đó không khí trầm xuống ai cũng có thể nhận ra. Hạ Nhai có thể hiểu sự lo lắng của bọn họ, lần này anh tới cũng không nghĩ làm cho bọn họ trực tiếp tiếp nhận mình, anh chỉ hy vọng bọn họ có thể cho mình thêm một ít thời gian mà thôi.

"Anh hiểu, dù sao làm cha mẹ của con Cừu nhỏ ngốc nghếch cũng không dễ dàng, nếu anh là người lớn trong nhà em, chắc chắn còn lợi hại hơn bọn họ." Hạ Nhai cười nhéo mặt Đường Miên.

"Nếu không thì không biết chừng một ngày nào đó em đã bị người đàn ông xấu xa lừa rồi."

Người này! Đường Miên phồng má trừng mắt Hạ Nhai: "Hạ tiên sinh, em đang an ủi anh, sao anh lại đá sang em rồi."

Hạ Nhai thiếu chút nữa không nhịn được đè con hamster nhỏ đang tức giận này lên tường hôn, kết quả vừa lúc gặp phải mấy đứa trẻ đang đuổi nhau lên lầu, anh mới ho khan một tiếng làm bộ không có việc gì phát sinh: "Vốn dĩ hôm nay anh cũng không tính toán tới đã trực tiếp gọi ba mẹ."

"Anh không có lòng tham như vậy, hôm nay chỉ ôm tâm thái đến gặp mặt mà thôi." Biểu cảm của Hạ Nhai nghiêm túc lên, sờ đầu Đường Miên:

"Chờ về sau anh lại có tự tin một chút, lại đến hỏi thăm hai người, chính thức xin bọn họ đem con gái giao cho anh."

=====

Lấy hình em Lâm mặc vest minh họa nha.
— QUẢNG CÁO —