Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 24: Bữa Sáng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghiêng đầu, Ninh Nhất Ngạn cam chịu ngồi trên sàn nhà, cánh tay phải bị cô ôm thật chặt trong ngực.
Anh cười nhìn cô, lông mi dày nổi bật trên làn da trắng nõn như ngọc, ánh sáng trong mắt gần như muốn chiếu ra ngoài.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi màu hồng đào nhạt, đây là dáng vẻ cô thích nhất.
Sau đó, anh sẽ xoa tóc của cô, dịu dàng nói: "Rời giường thôi, nếu không rời giường, sẽ tới trễ đó."
Ánh mặt trời phù hợp, người phù hợp, chỉ có thời gian không phù hợp lắm.
Rõ ràng, đã một khoảng thời gian dài cô không mơ về chuyện bảy năm trước nữa.
Ninh Nhất Ngạn thoáng di chuyển vị trí cánh tay phải, cười nói với Trình Hạ: "Anh đã nói với đoàn phim rồi, ngủ một chút nữa đi."
Đợi chút, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trong ngực Ninh Nhất Ngạn ôm một chú chó, bên chân có một chú chó đang nằm, bây giờ cô và Ninh Nhất Ngạn đang quay phim ở cùng một đoàn phim, chuyện này, không phải là mơ!

Trình Hạ vội vàng đẩy cánh tay của Ninh Nhất Ngạn trong ngực mình ra, "Ninh Nhất Ngạn, tại sao anh ở trong phòng tôi!" Giống như hoàn toàn chưa từng ôm lấy cánh tay của anh.
Ninh Nhất Ngạn đứng lên, xoay xoay cánh tay phải đã mất cảm giác, may mà, khách sạn này cách âm cũng không tệ lắm.
So với Trình Hạ đang hoảng sợ, Ninh Nhất Ngạn rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường, chậm rãi nói: "Tôi thấy em mãi không ra ngoài, nên vào gọi em một tiếng, sau đó, em muốn ngủ nướng tiếp, ôm cánh tay của tôi không chịu buông."
Trình Hạ ôm chăn, cẩn thận nhớ lại, hình như buổi sáng thật sự có người gọi cô.
"Rời giường thôi."
"Không muốn."
"Không dậy sẽ tới trễ đó."
Sau đó, hình như có người đến gần đầu giường, cô liền quen thói ôm cánh tay của người ta, trong miệng còn lầu bầu, "Ngủ năm phút nữa thôi, Oai Oai quá náo loạn."
Cánh tay kia giãy ra, hình như cô còn nói thêm một câu, "Có được hay không, Nhất Ngạn?"
Trong nháy mắt, từ cổ đến tai cô đều ửng hồng, Trình Hạ theo mép giường, lùi lại, lùi lại, hình như chỉ muốn lùi về trong chăn, khi mở mắt một lần nữa, những chuyện này liền chưa từng xảy ra.
Ninh Nhất Ngạn vẫn rất lạnh nhạt, nếu như, không để ý đến lỗ tai đỏ rực của anh mà nói, "Em ngủ một lát nữa đi, đến đoàn phim với trạng thái này, cũng không quay được gì.

Anh đã xin phép nghỉ rồi."
Trình Hạ liếc nhìn chú chó ngoan ngoãn đợi ở trong ngực Ninh Nhất Ngạn, suýt nữa đã quen thói gật đầu.
Gật đầu chớp mắt, Trình Hạ phản ứng kịp, "Anh xin nghỉ giúp tôi?"
Ninh Nhất Ngạn: "Ừ, thêm một ngày để làm quen với chú chó, mọi người có thể hiểu cho."
Trình Hạ.

.

.


.

.

.

Đây không phải là trọng điểm đâu!
Trọng điểm là, Ninh Nhất Ngạn xin nghỉ thay cô?
Khóe miệng Ninh Nhất Ngạn len lén cười lớn, bổ sung: "Hơn nữa, dù sao anh cũng là người lớn nhất."
Đúng, anh là người lớn nhất, nhưng tôi không phải là người lớn nhất.
Chuông điện thoại di động của Trình Hạ chợt vang lên, cô sờ đầu giường, vừa nhìn, Xuân mập.
Xong rồi, Xuân mập! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn %L.ê% ^Q.u.ý^ *Đ.ô.n*
Trình Hạ cầm điện thoại di động ra xa.
Đầu kia gầm lên: "Trình Hạ, em ở đâu vậy!"
Trình Hạ úp úp mở mở: "Em còn ở khách sạn."
Trong đầu đã bắt đầu tính toán, nếu Xuân mập hỏi về quan hệ của cô và Ninh Nhất Ngạn.

.

.


.

.

.

Xuân mập hẳn cầu còn không được, sẽ bắt cô bám chặt vào Ninh Nhất Ngạn mà cọ nhiệt độ đúng không?
"Được, em cũng không cần tới đâu.

Ninh Nhất Ngạn là người lớn nhất, nói muốn nghỉ liền nghỉ, em có gấp gáp tới đây cũng vô ích thôi."
Trình Hạ nghe thấy thế thì sửng sốt một hồi, cho nên, Ninh Nhất Ngạn dùng chính danh nghĩa của anh để xin nghỉ sao?
Cô nhìn người đang đứng ở bên cạnh giường, một tay đang vuốt ve chú chó trên mặt đất.
Đột nhiên nghĩ đến: "Làm sao anh đi vào phòng tôi được!"
Tay Ninh Nhất Ngạn đang vuốt ve chú chó liền dừng lại, "Nếu như em không ngủ nữa, tôi đi mua bữa
.