Phong Dịch liếc nhìn cửa phòng Giang Kiều một cái rồi hỏi, “Cô ở đây?”
Anh thật không ngờ cái người kiên quyết ở lại sát vách anh lại là Giang Kiều. Tuy nói nhìn qua thật giống vừa khớp nhưng cô quả thực dọn tới sớm hơn anh.
Bên môi Giang Kiều hiện lên ý cười, miễn cưỡng nhìn thẳng vào Phong Dịch, anh rõ ràng biết rõ lại muốn hỏi, cô cũng không cần đáp lời.
“Người mấy hôm trước gọi đến muốn mua lại nhà tôi không phải anh chứ?” Giang Kiều nói, “Tôi rất thích nơi này, sẽ không dọn đi đâu.”
Phong Dịch nhìn Giang Kiều, trầm mặc, không đáp lại. Hai người đều hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
“Áo khoác của anh tôi đã giặt sạch, bây giờ đang để trong nhà, chốc nữa trả lại anh.” Ánh mắt Giang Kiều rơi trên cửa phòng mình, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Trong lời cô còn có một vài ẩn ý sâu xa cực kỳ ám muội, cho dù là cô hay Phong Dịch đều hiểu rõ hàm nghĩa bên trong.
Giang Kiều định đến Thành phố điện ảnh nên không để ý đến Phong Dịch nữa, cô thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
“A đúng rồi, thang máy nơi này chất lượng rất tốt.” Cô vừa đi vừa nói, “Sẽ không có trục trặc gì đâu.”
Lúc rời đi, Giang Kiều lại thuận tiện nhắc lại tình cảnh ngày đó, Phong Dịch không cẩn thận chạm phải ngực cô.
Phong Dịch nhìn bóng lưng Giang Kiều, chiếc váy đột nhiên rách ngày hôm đó sớm đã được thay ra. Bắp đùi trắng của như ẩn như hiện dưới làn váy, vô tình lại cố ý trêu ghẹo anh.
Nhưng cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy.
….
Hôm nay Giang Kiều nhận được một cuộc gọi của thầy giáo cấp hai, muốn mời cô tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Cô suy nghĩ một chút, thân chủ vẫn chưa từng đến lễ kỷ niệm thành lập trường bao giờ, có lẽ là do cô ấy không thích hoàn cảnh nơi đó.
Con ngươi của Giang Kiều hơi di chuyển, chẳng qua là, lần này cô nhất định sẽ đi.
Bởi vì Phong Dịch cũng tốt nghiệp trường cấp hai Mặc thành, thời gian còn học cô không gặp Phong Dịch bao giờ, nếu như muốn biết tư liệu của anh thì nhất định phải đến phòng hồ sơ một chuyến.
Cô biết Phong Dịch cũng chưa từng đến lễ kỉ niệm thành lập trường. Chẳng qua như vậy rất tốt, trợ giúp cho cô hành động thuận tiện hơn.
..
Ba ngày sau là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường cấp hai Mặc thành. Lễ kỉ niệm này trường đã mời về rất nhiều học sinh nổi tiếng, bọn họ sẽ diễn thuyết ngày hôm đó.
Trong lễ đường trường học đã ngồi đầy học sinh, xung quanh cực kỳ huyên náo. Giang Kiều không nhanh không chậm đi tới, thần sắc lãnh đạm tột cùng.
Hôm nay, Giang Kiều mặc một bộ lễ phục đoan chính, quần áo đơn giản lại càng nổi bật làn da trắng như tuyết cùng với ngũ quan xinh đẹp của cô. Rất nhiều người ban đầu tụ lại một chỗ nói chuyện, vừa nhìn thấy Giang Kiều đi vào liền lập tức hạ thấp giọng, đổ dồn ánh mắt về phía cô. Người người đều biết, đại tiểu thư tập đoàn Giang thị Giang Kiều có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khí chất lại xuất chúng, bây giờ họ gặp được người thật mới biết Giang Kiều nhìn gần lại càng kinh diễm.
Người giống như Giang Kiều, bất kể là ở đâu, đều làm cho người khác chú ý.
Thanh danh Giang Kiều không tốt, bên ngoài đồn đại cô tính tình kiêu căng, nhưng ánh mắt của rất nhiều người đều không nhịn được dừng trên người cô lâu hơn một chút.
Lúc đi vào, Giang Kiều không nhìn đi nơi khác, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt. Cô đi tới hàng thứ nhất, chậm rãi ngồi xuống.
Cô không giao lưu với người khác, hôm nay tới đây, cô chỉ có một mục đích là tìm được hồ sơ của Phong Dịch.
Giang Kiều híp mắt, chuyện còn lại đều không nằm trong sự quan tâm của cô.
Lúc này, trong lễ đường tựa hồ có chút rối loạn, tiếng thảo luận bất chợt lớn hơn vài phần, Giang Kiều bỗng nhíu nhíu mày.
Một lát sau, một thân ảnh tới gần, Giang Kiều nhận thấy có người tiến đến ngồi cạnh mình. Cô liếc mắt nhìn sang, là Thẩm Ngôn Phóng.
Giang Kiều chợt nhớ, Thẩm Ngôn Phóng cũng tốt nghiệp từ trường này, anh cũng là một trong những nhân vật phản diện, có thời gian cô sẽ xem qua hồ sơ của anh ta một chút.
Thẩm Ngôn Phóng vừa nhìn thấy Giang Kiều, đáy mắt liền hiện lên ý cười. Chẳng qua, nơi này có rất nhiều máy quay, xung quanh lại có nhiều người, anh cũng không bắt chuyện với cô.
Hai người cùng im lặng, không khí cực kỳ an tĩnh.
Hiệu trưởng của trường đứng trên đài bắt đầu diễn thuyết. Ông vừa nói xong, tiếp đó liền là mấy người học sinh cũ lên diễn thuyết.
Một lát sau, Thẩm Ngôn Phóng đứng dậy, chậm rãi bước lên trên đài, giọng nói của anh truyền qua micro, vang vang bên trong lễ đường.
Trong lúc diễn thuyết, Thẩm Ngôn Phóng còn nhiều lần lơ đãng liếc mắt qua nhìn Giang Kiều, nhưng rất nhanh liền thu mắt lại.
Diễn thuyết kết thúc, Thẩm Ngôn Phóng nhìn quanh lễ đường, trong đám người đó, dường như anh chỉ thấy được hình bóng Giang Kiều.
Giang Kiều giống như đang nghe diễn thuyết, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục suy nghĩ, đợi lát nữa lễ kỷ niệm kết thúc cô phải nhanh chóng đến phòng hồ sơ.
Thời gian trôi qua, người trong lễ đường dần dần tản đi, lục đục ra khỏi cửa. Thẩm Ngôn Phóng nhìn Giang Kiều, nói, “Sao nay cô lại tới lễ kỷ niệm thành lập trường rồi?”
Giang Kiều trước giờ chưa từng tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, hôm nay cô lại tới, quả thật khiến anh có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Giang Kiều vô cùng bình tĩnh, cô nói, “Dù sao đây cũng là trường cấp ba tôi từng học, tôi cũng nên đến thăm một chút.”
Cô chợt nhớ tới, trước đây Thẩm Ngôn Phóng đã công khai tình cảm, chuyện này ở trên mạng được bàn tán cực kỳ sôi nổi. Anh đã có bạn gái, khả năng anh là nhân vật phản diện sẽ giết cô lại càng nhỏ thêm vài phần.
Cô tùy ý nói một câu, “Tôi đọc tin rồi, bạn gái của anh rất đẹp.”
Thẩm Ngôn Phóng không đáp lại, anh nhìn Giang Kiều, tâm tình trong đáy mắt cực kỳ phức tạp.
Anh đột nhiên nói một câu, “Cô còn nhớ hay không…”
Giang Kiều nhướng mắt, “Cái gì?”
Thẩm Ngôn Phóng nhìn thần sắc Giang Kiều, cô giống như cũng không có ấn tượng với chuyện năm dó.
Tầm mắt anh tối lại, anh vội vàng thu liễm tâm tư, tránh khỏi trọng tâm câu chuyện, “Chúng ta từng gặp nhau ở thành phố điện ảnh.”
Giang Kiều nói, “Nghe nói lúc đó anh đang quay <Chân Nhân Thanh Tú>?”
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu, sau đó Giang Kiều rời đi.
Cô nhìn xung quanh, lúc này mọi người đều đã tản ra, nhân viên cũng đang thu dọn hội trường, xung quanh rất yên lặng, cô lập tức đi tới phòng hồ sơ.
Hành lang yên tĩnh, Giang Kiều vừa đi nhanh vừa quan sát động tĩnh xung quanh. Đi tới phòng hồ sơ, đôi mắt lạnh băng lướt qua cả phòng, không có người. Giang Kiều thu mắt lại, ánh mắt rơi trên ổ khóa, cô vừa động tay đã dễ dàng mở được. Cửa mở ra, cô bình tĩnh bước vào.
Cô không có nhiều thời gian lắm nên phải nhanh chóng nhìn liếc qua vài cái. Cô biết được khóa học của Phong Dịch là khóa bao nhiêu, thế nên cô phải nhanh chóng tìm được chỗ hồ sơ của khóa học đó.
Giang Kiều đi nhanh tới, ánh mắt liếc qua chỗ hồ sơ. Cô tự tay lấy ra hồ sơ của Phong Dịch.
Cô híp mắt một cái, trong hồ sơ của Phong Dịch có một năm trống không.
Trong lòng Giang Kiều nổi sóng, trong lúc đó, không ai biết anh đi đâu.
Không hiểu sao, Giang Kiều lại có một suy nghĩ, trong năm ấy, nhất định trong năm ấy Phong Dịch đã xảy ra chuyện gì. Phần hồ sơ trống không này, rất có thể có liên quan đến bí mật của anh.
Thời gian cấp bách, Giang Kiều không suy nghĩ nữa, cô đặt hồ sơ lại chỗ cũ, lại hướng mắt nhìn sang bên cạnh, là hồ sơ của Thẩm Ngôn Phóng.
Giang Kiều dừng lại vài giây, đưa tay cầm lấy hồ sơ của Thẩm Ngôn Phóng. Cô lật xem vài trang, hồ sơ của anh có vẻ không có gì bất thường.
Giang Kiều lại đặt hồ sơ trở lại, sau đó cô liền đóng cửa, đi ra khỏi phòng hồ sơ.
….
Đêm nay, ở Mặc thành có một buổi từ thiện. Phong Dịch có mặt trong danh sách khách mời nhưng anh không thích tham gia những sự kiện này cho nên lúc đi tới cũng không sớm.
Lúc Phong Dịch đến, trong phòng đã có không ít người đến. Vừa thấy Phong Dịch đến, ánh mắt của bọn họ hầu như đều tập trung trên người anh.
Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Phong thị, bọn họ có thể thu được quyền lợi lớn từ đó. Có rất nhiều người đều động tâm, nhưng bọn họ biết tính tình tổng tài tập đoàn Phong thị rất lạnh nhạt, cho nên cũng không có ai dám tiến lên.
Phong Dịch đứng ở một bên đại sảnh, tùy ý cầm một ly rượu nhưng không uống một ngụm.
Rất nhanh, Phong Dịch nhận thấy có người đang nhìn anh, anh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thì phát hiện Giang Kiều cũng ở đây.
Giang Kiều giống như đã nhìn anh rất lâu, thấy Phong Dịch nhìn về phía mình, cô cũng nở một nụ cười.
Tối nay, bộ lễ phục mà Giang Kiều chọn cho mình là một bộ váy dạ hội dài chấm đất, là một chiếc váy đỏ rực như lửa. Khoa trương, tự tin, giống hệt như con người Giang Kiều vậy.
Đèn chùm treo trên trần nhà tỏa sáng lung linh, Giang Kiều giống như đang đứng trong ánh sáng rực rỡ nhất.
Tuy cô cách Phong Dịch một khoảng nhưng không hề trở ngại ánh mắt cô theo sát anh. Ánh mắt cô không hề che giấu, cô nhìn thẳng vào Phong Dịch, mãnh liệt tới nỗi không thể ngó lơ. Sau đó, ánh mắt cô nhìn thấy ly rượu vang trên tay Phong Dịch, cô xoay người, cách đó không xa có một bàn để rượu.
Ngón tay Giang Kiều giơ lên, cầm lấy một ly rượu, cô nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu làm rượu vang trong ly hơi sánh.
Sau đó cô cầm ly rượu nhìn về một hướng xa xa, tựa hồ có ý gì đó. Giây kế tiếp, ly rượu duyên dáng đặt trên môi cô.
Tuy thần sắc Phong Dịch vẫn lạnh nhạt nhưng anh không rời mắt, anh vẫn nhìn vào Giang Kiều, híp mắt một cái, không biết đang nghĩ gì.
Môi Giang Kiều khẽ nhếch, nuốt xuống một ngụm rượu vang. Tuy uống rượu nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn Phong Dịch, đáy mắt mơ hồ hiện lên ý cười.
Ly rượu trên tay đã rời khỏi môi Giang Kiều.
Một chút rượu vang dính vào môi cô, cô tùy ý mấp máy môi, màu sắc trên môi với bộ váy đỏ trên người cô trông giống nhau.
Phong Dịch không nói chuyện với cô, cô cũng không chờ đợi anh, sau khi uống xong liền đặt ly rượu lên mặt bàn.
Giang Kiều cười với Phong Dịch một cái, sau đó rời đi.
Phong Dịch nhìn thoáng qua hướng cô đi, vô thức cầm ly rượu lên, lúc ly rượu đặt bên môi, anh giật mình đẩy ra.
Anh biết, tình huống hiện tại của mình không ổn định, ở bất kỳ trường hợp nào anh đều phải giữ đầu óc tỉnh táo.
Buổi từ thiện rất nhanh đã bắt đầu, tối nay người diễn thuyết là một doanh nhân nổi tiếng, anh ta là Liêu Thâm, vừa gặp người liền cười lên ba phần, nhìn qua có vẻ tính tình rất ôn hòa.
Liêu Thâm đối với sự nghiệp từ thiện có cống hiến rất lớn, quanh năm người này đều đóng góp cho người cần giúp đỡ.
Phong Dịch ngồi xuống hàng thứ nhất, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Liêu Thâm diễn thuyết trên đài.
Lúc này, Phong Dịch đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, lông mày anh chỉ hơi nhíu lại, nét mặt không biểu lộ đến nửa phần, anh biết đây là điềm báo trước của cái gì.
Phong Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời sầm xuống, chẳng biết lúc nào sẽ đổ mưa. Mà cửa hội trường lại cách chỗ anh rất xa.
Anh cúi đầu nắm chặt tay, anh vẫn chưa kịp làm gì đã cúi gục đầu xuống.
Nửa phút sau, Phong Dịch ngẩng đầu lên, ánh mắt đã biến hóa. Một tầng lãnh đạm trong đáy mắt tản ra, đổi lại làm một chút hưng phấn nhè nhẹ.
Lúc này nhân cách khác của Phong Dịch đã xuất hiện, chính là Tô Dịch. Liêu Thâm trên đài vừa đúng lúc kết thúc diễn thuyết, anh ta nhìn lướt qua phòng khách, ánh mắt dừng trên người Tô Dịch.
Giây kế tiếp, Liêu Thâm đi tới trước mặt Tô Dịch. Tô Dịch giương mắt nhìn Liêu Thâm, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Sau khi Liêu Thâm đến trước mặt Tô Dịch cũng không nhận thấy khác biệt gì. Anh ta dừng bước, có vẻ như muốn cùng Tô Dịch trò chuyện.
Tô Dịch còn chưa mở miệng, một giọng nói đã lọt vào trong tai, “Phong Dịch.”
Đáy mắt Tô Dịch chợt hiện lên ý cười, anh quay đầu lại nhìn. Giang Kiều mặc một thân váy đỏ, thầm đánh giá anh.
Giang Kiều nhếch môi cười, “Giám đốc Liêu, nếu như không ngại, tôi có thể đem bạn trai đi được không?” Bạn trai trong miệng cô chính là Tô Dịch.
Liêu Thâm nhìn lướt qua bọn họ, gật gật đầu. Bởi vì Giang Kiều xuất hiện mới khiến Tô Dịch không bị người khác phát hiện kẽ hở. Tô Dịch đứng dậy, đi theo Giang Kiều rời khỏi hội trường.
Trong lòng cô đã sinh ra hoài nghi, đêm nay, cô một mực chú ý đến Phong Dịch. Sau đó cô liền phát hiện đột nhiên trên người Phong Dịch lại xuất hiện khí chất tùy ý phấn khích, vì vậy cô rất nhanh tìm đến anh.
Bọn họ đi ra ngoài hành lang, Giang Kiều xoay người nhìn Tô Dịch, dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt cô lại nhu hòa thêm vài phần.
Giọng nói của cô rất khẽ, “Phong Dịch?”
Tô Dịch thu lại khí thái của mình, yên lặng không đáp.
Giang Kiều cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua gương mặt anh, Tô Dịch nỗ lực ngụy trang thành Phong Dịch, nhưng lần này, Giang Kiều sẽ không mắc lừa nữa.
Ánh mắt sắc bén của cô thăm dò anh, cẩn thận lại nghiêm túc.
Cô lạnh lùng liếc nhìn Tô Dịch, giọng nói không chút lưu tình, “Đừng giả bộ.”
Tô Dịch ngẩn ra, anh vậy mà lại bị cô dễ dàng nhìn thấu. Anh cũng nhìn Giang Kiều, hai người cứ giằng co như vậy.
Tô Dịch nghiêng đầu rời mắt, anh nhắm hai mắt lại, quyết định rời đi.
Giang Kiều nhìn anh, thế nhưng nửa phút sau, người đàn ông đó lại quay trở lại, mà trong nháy mắt đó, tầm mắt của anh đã trở nên cực kỳ lãnh đạm.
Giang Kiều sửng sốt, lúc này Phong Dịch cũng không phải người đàn ông kia.
Mà ánh mắt Phong Dịch cũng nhìn thẳngGiang Kiều. Trong lòng anh tràn ngập nghi ngờ, khuôn mặt của anh càng lạnh giá, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Giang Kiều nhìn anh chằm chằm, nhưng lại không ngờ, giây kế tiếp, anh chợt nắm chặt tay cô.
Phong Dịch cúi người đè tay cô lên tường, chế trụ thân thể cô. Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị tập kích trong không khí, tràn ngập khắp xung quanh.
Phong Dịch mở miệng, trầm thấp gọi tên cô, “Giang Kiều.” Trong đêm tối, giọng của anh đối với cô mà nói, có vẻ cực kỳ mê hoặc.
Giang Kiều đưa mắt nhìn anh, ánh mắt đen nhánh lạnh băng đó cũng nhìn cô.
Đêm hôm ấy, Giang Kiều lần đầu nghĩ, người đàn ông này giống như trời đông giá rét, muốn lấy được tim của anh, phải dùng tấm chân tình đả động.
Phong Dịch khống chế tay cô, mà Giang Kiều dựa vào đó ngẩng đầu, nghiêng thân mình tới gần anh.
Ánh mắt Giang Kiều trực tiếp câu dẫn Phong Dịch, “Nếu chúng ta đã quen biết lâu như vậy, rất nhiều điều tôi cũng không định giấu.”
“Tối nay, tôi muốn nói cho anh biết một việc.”
Giang Kiều hơi rút ngắn khoảng cách, cùng lúc đó, cô cũng tiến lại gần môi anh.
Đến khi gần sát môi Phong Dịch, Giang Kiều dừng lại.
Phong Dịch nhìn trong mắt Giang Kiều, ánh mắt của cô rất chăm chú, hơi thở ấm áp của cô càng gần. Giang Kiều không cười, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói một câu.
“Phong Dịch, tôi nhìn trúng anh rồi.” Giọng nói ôn nhu của cô nhẹ thoảng qua tai Phong Dịch.
Đêm nay mưa to như trút nước, cả thành phố như chìm trong màn mưa. Bọn họ ở nơi yên tĩnh không người này, yên lặng nhìn nhau.
Dưới bầu trời, tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, Giang Kiều như nghe thấy tiếng tim cô đập. Lời cô nửa thật nửa giả, trong cái thật lại mang theo vài phần chân tình.
Trong màn đêm yên tĩnh, Giang Kiều chưa từng nghĩ rằng có một ngày, cô sẽ thật sự bỏ chân tình ra, thậm chí còn tình nguyện rơi vào tay giặc, không thể kiềm chế được