Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 35: Đai váy của cô tuột xuống, anh hôn



Edit: Tiểu Phiến

Trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới nhà kho bỏ hoang.

Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, thi thoảng có vài tiếng côn trùng vang lên, ở nơi không có tiếng người lại càng làm tiếng xe chạy thêm rõ ràng. Cô gái mất tích kia bị lôi từ trên xe xuống, cô đã sớm lâm vào hôn mê rồi. Một người đàn ông tiến lên mở kho hàng, họ kéo cô gái ấy đến cửa kho hàng, tuỳ tiện ném vào bên trong. Cửa kho hàng mở ra, bên trong liền truyền ra những tiếng khóc nức nở, tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa lọt vào bên trong, mơ hồ có thể thấy được khung cảnh xung quanh.

Gần đây Mặc Thành xảy ra nhiều vụ mất tích, mà những người mất tích ấy hiện tại đều nằm trong kho hàng này.Những cô gái này và cô gái mới tới đều được họ đối xử như nhau, tay và chân bị trói, miệng bị bịt kín bằng băng dính. Vài cô gái thấy có người tiến vào thì không che giấu nổi vẻ hoảng sợ, vài người đã sớm chết lặng mặc cho mọi chuyện diễn ra.

Trong kho hàng thoang thoảng mùi hương khó ngửi làm cho mấy tên đàn ông kia bực bội đóng sập cửa lại. Bọn họ không che giấu thân phận trước những người này là vì trong mắt họ, những cô gái này không thể chạy trốn. Xử lý xong mọi chuyện, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài, chỉ để lại mấy người đứng trông cửa. Tên dẫn đầu nhoài người ngồi lên xe, anh cần phải báo lại mọi chuyện xảy ra tối nay cho cấp trên.

....

Trời đã về khuya nhưng trong phòng vẫn sáng đèn như cũ, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên tiếng động, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của màn đêm.

Có một người đàn ông đi đến bên bàn, hắn cầm điện thoại di động lên, màn hình điện thoại không đề tên người gọi mà chỉ có một dãy số.

Nhưng người đàn ông này lại biết rõ là ai gọi điện, hắn nhấn nút trả lời, "Có chuyện gì xảy ra?"

Người ở bên đầu kia điện thoại trả lời, "Kỷ tiên sinh, có người thấy bọn tôi trong quá trình bắt cóc, người đó đã tới đồn cảnh sát báo án rồi."

Người nói chuyện là một cảnh sát, anh ta là mật thám của Kỷ Nham ở đồn cảnh sát, khi Giang Kiều báo án, anh ta cũng đứng nghe ở một bên.

Sau khi Giang Kiều rời đi, anh ta lập tức đè chuyện này xuống, gấp rút báo lại cho Kỷ Nham.

Giọng nói Kỷ Nham đã bắt đầu ẩn hiện lo lắng, "Sau đó thì sao?"

Mật thám kể lại mọi chuyện một cách cặn kẽ, "Người báo án chính là đại tiểu thư Giang Kiều của tập đoàn Giang thị, cô ta miêu tả rất kỹ những đặc thù trên người bọn họ."

"Hơn nữa bọn họ còn giao thủ với cô ta, cũng không biết có để lộ điều gì không."

Khẩu cung của Giang Kiều rất chi tiết, nếu như cảnh sát tập trung điều tra thì nhất định sẽ bắt được vài người. Cũng như vậy, có rất nhiều người đã để lại manh mối ở đồn cảnh sát, nếu cứ theo đó mà điều tra thì rất dễ để lộ hành tung.

Giọng nói của Kỷ Nham chợt lạnh, "Chuyện này không cần tôi nhắc nhở các anh cũng biết làm thế nào chứ?"

Mật thám nhanh chóng trả lời, "Tất nhiên rồi, lần này chỉ là do tôi sợ tiên sinh không biết việc này nên mới cố tình gọi điện báo lại thôi."

Anh ta lấy được từ chỗ Kỷ Nham không ít chỗ tốt, huống hồ bọn họ đã hợp tác một thời gian, nhiều khi không cần nói rõ ra, cả hai cũng tự hiểu ý lẫn nhau, những vụ án trước đây cũng đều làm như vậy cả. Tên mật thám sợ sẽ có người nghi ngờ nên không dám trò chuyện lâu, không lâu sau đã cúp điện thoại.

Đến khi đầu kia vang lên tiếng tút tút, sắc mặt Kỷ Nham lập tức trầm xuống, ánh mắt lóe lên ý lạnh thấu xương.

Bỗng chợt tiếng gõ cửa vang lên, "Kỷ tiên sinh, Trình Khởi có việc gấp muốn báo lại với ngài."

Kỷ Nham cười lạnh, tất nhiên hắn biết chuyện Trình Khởi muốn nói là gì. Anh xoay người, giọng nói kiềm chế tức giận, "Để cậu ta vào."

Cửa phòng mở ra, Trình Khởi chậm rãi bước vào, cung kính gọi một tiếng, "Kỷ tiên sinh."

Kỷ Nham thuận tay cầm ly nước trên bàn ném thẳng vào mặt Trình Khởi. Nước nóng đổ xuống đến chân cậu, nhưng cậu không dám kêu rên nửa câu, cậu biết hẳn là Kỷ Nham đã biết tin rồi.

"Các anh làm việc như thế nào mà lại để Giang Kiều biết được chuyện này?" Kỷ Nham nói.

Trình Khởi cúi đầu, không dám phản bác lại, "Bắt Giang Kiều đi sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy bọn họ đành phải thả cô ta."

Kỷ Nham biết thân phận của Giang Kiều, bọn họ không thể bắt cô ta đi được, nếu không thì sẽ chọc vào phiền toái lớn.

"Giang Kiều chủ động theo dõi các người à?" Anh hỏi.

Trình Khởi lập tức lắc đầu, "Giang Kiều chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, không phải cố ý điều tra việc này."

Cậu nhìn sắc mặt Kỷ Nham, lại chần chừ nói, "Tôi cảm thấy Giang Kiều có chút quen mắt."

Trình Khởi vừa dứt lời, ánh mắt Kỷ Nham lập tức dừng lại trên người cậu, "Ý anh là sao? Trước đây cậu từng tiếp xúc với Giang Kiều?"

"Hình như Giang Kiều chính là người phụ nữ đi cùng Phong Dịch ở sân bay ngày hôm đó."

Kỷ Nham cười gằn, anh ta vẫn luôn chú ý tới Phong Dịch, tất nhiên đã biết được Phong Dịch công khai tình cảm với Giang Kiều, cũng vì vậy mà anh mới điều tra Giang Kiều, nhưng lại không phát hiện có điều gì khả nghi.

"Những người đã giao thủ với Giang Kiều nói thân thủ của cô ta cực kỳ tốt, cũng may người bên ta nhiều nên mới miễn cưỡng chế trụ cô ta." Trình Khởi nói.

Kỷ Nham giật mình, trong tài liệu về Giang Kiều không nói đến việc này, xem ra người phụ nữ này quả thật không đơn giản.

"Cậu chú ý nhất cử nhất động của Giang Kiều cho tôi, một khi có hành động đáng ngờ thì lập tức báo với tôi." Kỷ Nham nói.

Trình Khởi nhanh chóng đáp lại, "Bọn tôi sẽ chú ý hơn, chắc chắn sẽ xử lý chu toàn."

Kỷ Nham không trả lời mà chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái, Trình Khởi cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức xoay người rời khỏi phòng. Nhất thời, trong phòng chỉ còn âm thanh yên tĩnh chết chóc cùng bóng đêm thâm trầm.

....

Thành phố An Chu.

Sau khi Giang Kiều trở lại Mặc thành, người phụ trách hạng mục ở Hải thành cũng đã tới nơi, cô sẽ mang bọn họ đến thành phố điện ảnh chọn địa điểm quay. Giang Kiều và đoàn người vừa tới thành An Chu, Thẩm Ngôn Phóng cũng trùng hợp quay phim ở đây.

Mới đi được mấy bước, Giang Kiều liền nghe thấy giọng của Thẩm Ngôn Phóng, "Giang Kiều."

Người phụ trách hỏi cô, "Cô biết Thẩm Ngôn Phóng à?"

Giang Kiều nhàn nhạt trả lời, "Tôi từng nói vài câu với anh ta."

Sắc mặt người phụ trách lập tức trở nên hưng phấn, "Nếu như có thể mời được Thẩm Ngôn Phóng đóng bộ phim này thì sau khi phim ra mắt nhất định có thể bán ra rất nhiều tiền."

Mỗi một bộ phim của anh đều có giá rất cao bởi vì lực lượng fans đông đảo của anh.

Người phụ trách lại nói tiếp, "Giang tiểu thư, cô không thể nói chuyện với anh ta một chút à? Cho dù chỉ đùa vui một chút cũng được."

Giang Kiều uyển chuyển cự tuyệt, "Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường, việc này mọi người tự nói với anh ta đi."

Giang Kiều thấy Thẩm Ngôn Phóng vẫn còn đứng tại chỗ thì nhìn người phụ trách, nói, "Thẩm Ngôn Phóng có chút chuyện muốn tìm tôi, cô bảo mọi người chờ một chút đi."

Sau đó, Giang Kiều liền đi tới gần Thẩm Ngôn Phóng, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Thẩm Ngôn Phóng nhìn cô, thần sắc nhu hòa, "Đã lâu không gặp cô ở đoàn phim."

Bởi vậy nên vừa thấy cô, anh liền không nhịn được gọi cô lại, dù cho cô không nhớ rõ chuyện lúc trước, anh vẫn muốn nói vài câu với cô.

"Trước kia tôi bị thương nên hạng mục đó giao cho người khác rồi, giờ thì tôi cũng không cần phải chen vào nữa."

Thẩm Ngôn Phóng nhìn thoáng qua người phía sau Giang Kiều, "Bây giờ cô mới trở lại đoàn phim à?"

"Bây giờ tôi đang phụ trách một hạng mục khác, hôm nay phải dẫn bọn họ đến địa điểm quay."

Bên cạnh còn có người nên Thẩm Ngôn Phóng không tiện nói nhiều, chỉ nói thêm vài câu với cô rồi rời đi, Giang Kiều cũng dẫn người phụ trách đi xem địa điểm quay. Nhưng một màn này lại bị người khác nhìn, cô đứng ở đằng xa nhìn theo bóng lưng Thẩm Ngôn Phóng và Giang Kiều, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.

Người này chính là Lâm Yên.

Lần trước ở bữa tiệc Lâm Yên đã gặp Thẩm Ngôn Phóng, qua một thời gian lâu như vậy cô mới có thể gặp lại anh một lần nữa, trong lòng cô tất nhiên rất vui vẻ. Thế nhưng cô lại không ngờ tới anh đã sớm quên đi cô, khi cô bị Đường Lam mắng chửi, Thẩm Ngôn Phóng cũng không giúp cô nói lại vài lời. Sau khi trở về Lâm Yên suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấy không cam lòng, cô quyết định bóng gió nói với Thẩm Ngôn Phóng vài câu, để xem anh có nhớ lại chuyện năm đó hay không.

Ngày hôm nay cô biết Thẩm Ngôn Phóng đang quay phim ở thành phố An Chu nên đặc biệt tới đây, muốn nói chuyện với anh. Nhưng Lâm Yên lại thấy Thẩm Ngôn Phóng chủ động nói chuyện với Giang Kiều, trong lòng lập tức bùng lên tức giận muốn cho Thẩm Ngôn Phóng biết được bộ mặt thật của cô ta.

Lâm Yên hít sâu một hơi, gọi, "Thẩm Ngôn Phóng."

Thẩm Ngôn Phóng dừng chân xoay người nhìn cô. Anh trầm tư một lát liền nói, "Cô là người phục vụ trong bữa tiệc ngày đó?"

Vẻ mặt Lâm Yên cứng đờ, thần sắc có chút buồn bã.

"Cô tìm tôi làm gì?" Thẩm Ngôn Phóng nói.

"Lần trước tôi lỡ làm bẩn váy của Đường tiểu thư, thật lòng tôi rất băn khoăn."

"Không sao, việc này đã qua lâu rồi."

Lâm Yên nhìn anh, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa, "Mỗi một bộ phim anh diễn tôi đều xem hết, tôi rất thích."

Thẩm Ngôn Phóng đã sớm nghe quen những lời này, trong lòng tự nhiên nghĩ rằng Lâm Yên cũng là fan của anh, anh cười cười, không đáp lời.

Lâm Yên nhớ tới cảnh Thẩm Ngôn Phóng nói chuyện với Giang Kiều, cô hỏi, "Anh rất thân với Giang Kiều à?"

Thẩm Ngôn Phóng nhíu mày, "Cô không phải người của đoàn làm phim, hỏi để làm gì?"

Cô lập tức cuống quít giải thích, "Nãy tôi có thấy anh nói chuyện với Giang Kiều nên mới tùy tiện hỏi một chút thôi."

Thẩm Ngôn Phóng từ tốn nói, "Tôi với cô ấy là bạn bè."

"Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Thẩm Ngôn Phóng không muốn nói chuyện này với Lâm Yên nên chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên Lâm Yên nói một câu, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, Giang Kiều không phải loại người như anh nghĩ đâu."

Thẩm Ngôn Phóng quay đầu nhìn cô.

"Nhà họ Giang làm nhiều việc xấu, tổn thương rất nhiều người. Giang Kiều là đại tiểu thư nhà họ Giang, cô ta không tránh khỏi liên quan đâu." Lâm Yên nói.

Cô nhớ tới việc tập đoàn Giang thị làm với bố cô, đáy mắt lập tức hiện lên hận ý.

Thẩm Ngôn Phóng cười lạnh, "Coi như đó là sự thật thì việc này cũng không liên quan đến Giang Kiều."

Anh cực kỳ giận, thế nhưng e ngại thân phận nên anh không thể biểu lộ tâm tình ra được.

Giọng nói của anh lạnh lẽo, thần sắc không rõ giận vui, "Giang Kiều là loại người gì, tôi còn biết rõ hơn bất kỳ ai."

"Những lời này, tôi không muốn nghe lại nữa."

Lâm Yên ngẩn ra, vội thu liễm cảm xúc của mình, không nói đến chuyện đó nữa, "Anh có nhớ năm đó chúng ta...."

Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Ngôn Phóng đã xoay người đi mất, anh cũng không nghe được lời cô. Lâm Yên kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng lưng anh.

Bàn bạc với người phụ trách xong thì Giang Kiều đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Yên đang nhìn theo Thẩm Ngôn Phóng.

Cô lập tức cảm thấy căng thẳng, sao Lâm Yên lại đi tìm anh ta?

Giang Kiều im lặng tiếp tục nhìn Lâm Yên, thần sắc cô ta có chút cô đơn, Thẩm Ngôn Phóng đã đi xa nhưng cô ta vẫn còn đứng tại chỗ. Không hiểu sao, trong lòng Giang Kiều lại có một dự cảm không lành, chẳng lẽ Lâm Yên trước kia có quen Thẩm Ngôn Phóng? Nhân vật phản diện kia là Thẩm Ngôn Phóng sao? Không lẽ Lâm Yên là "ánh trăng soi sáng" của Thẩm Ngôn Phóng?

Giang Kiều cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, trước đây cô đã từng đi đến bệnh viện Minh Lập, trong đó không có bệnh án của Thẩm Ngôn Phóng. Mà cô chắc chắn Phong Dịch cùng Lâm Yên năm đó đã từng tới bệnh viện Minh Lập, cho nên cô mới loại bỏ khả năng Thẩm Ngôn Phóng là nhân vật phản diện.

Sắc mặt Giang Kiều trầm xuống, xem ra cô phải đi điều tra lại chuyện năm đó rồi.

...

Sau khi xong việc, Giang Kiều về nhà. Cô vẫn luôn nghĩ xem không biết chỗ nào có vấn đề, nghĩ đến nỗi khiến trong lòng thấp thỏm.

Chuông cửa đột ngột vang lên, Giang Kiều khôi phục tinh thần. Cô đi đến trước cửa, tư duy dần rõ ràng hơn, cô đã biết người ngoài cửa là ai rồi.

Giang Kiểu mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông đang đứng. Ngũ quan quen thuộc, ánh mắt quen thuộc. Người tới đây chỉ có thể là Phong Dịch, thứ duy nhất không giống chính là khí chất lạnh băng của anh khi vừa nhìn thấy cô liền thêm vài phần nhu hòa.

Giọng nói trầm trầm của anh vang lên, "Sao không nhận điện thoại?"

Giang Kiều liếc mắt nhìn điện thoại đặt trên tủ ở huyền quan, hình như khi về nhà cô quên mang vào nhà. Trên màn hình hiện lên nhiều thông báo cuộc gọi lỡ, đều là của Phong Dịch gọi tới. Ánh mắt Giang Kiều liếc nhìn Phong Dịch, có lẽ cô đã sai rồi, phán đoán ban đầu cũng nên xác thực trước đã.

Phong Dịch lại hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Giang Kiều cong môi, "Chuyện công việc." Nụ cười của cô có chút gượng ép, nhìn qua có vẻ không vui lắm.

Phong Dịch đưa tay xuyên qua mái tóc cô, anh cúi đầu đặt trên môi cô một nụ hôn khe khẽ.

Giang Kiều không tự chủ được nhón chân lên, chủ động hôn anh. Anh lại cúi người xuống, dán lên đôi môi cô, làm cho nụ hôn này sâu hơn. Điều kỳ lạ là những suy nghĩ chiếm cứ đầu óc cô nãy giờ đột nhiên bay biến hết.

Phong Dịch hôn dần xuống, bàn tay ôm lấy eo thon của cô. Giang Kiều vô thức kêu lên một tiếng.

Động tác của anh chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục hôn, váy của cô rất mỏng, đai đeo trượt xuống, làm lộ ra bờ vai trắng nõn đẹp mắt. Cả phòng chợt tràn ngập hương vị ám muội. Cả hai người đều biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc này, chợt có một tiếng động phá vỡ yên tĩnh, là tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Thân thể Phong Dịch cứng đờ, anh ngừng lại, hai người liếc nhìn nhau, cảm xúc trong đáy mắt Giang Kiều chưa phiêu tán làm cô không tự chủ dời mắt đi.

Bầu không khí bị phá vỡ, hứng thú cũng mất đi phân nửa.

Giang Kiều kéo dây váy lên, nhàn nhạt nói, "Phải nghe điện thoại."

Phong Dịch rút điện thoại ra, là công ty gọi đến, anh nghe điện thoại, Giang Kiều cũng chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch. Cô tựa lưng vào tường, hai tay ôm ngực nhìn anh.

Đợi tới khi anh cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Giang Kiều thờ ơ hỏi, "Sao vậy?"

Phong Dịch ngắm nhìn đôi mắt cô, "Anh phải đi đây."

"Nhanh vậy à?"

"Lần sau bồi thường cho em."

Giang Kiều mỉm cười tiến lên một bước, thay Phong Dịch sửa lại cổ áo, "Được, em nhớ kỹ câu này."

Phong Dịch cười khẽ, cúi người hôn lên môi cô một cái.

Cô đã sớm quen với hơi thở của anh, Phong Dịch tiến lại gần hơn một chút, lại gần hơn một chút, cho đến khi cả hai không còn khoảng cách nào. Giang Kiều chụm tay cầm lấy cà vạt của Phong Dịch, thân thể cô dán sát vào tường, anh lại ôm sát hông cô, khoảng cách giữa hai người gần kề.

Cô nhắm mắt tùy ý cho Phong Dịch hôn, cũng chủ động đáp lại nụ hôn của anh. Đến khi đôi môi của anh rời đi, Giang Kiều cũng buông lỏng tay ra. Cà vạt của Phong Dịch rơi xuống, cảm xúc trên tay không còn, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không hiểu sao cô lại cảm thấy chút mất mát.

Phong Dịch mở cửa rời đi, anh không quay đầu, đương nhiên không nhìn thấy cảm xúc của cô.

Giang Kiều vẫn nhìn bóng lưng anh, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo, bên trong lại là thâm trầm, giống như đang dò xét một bí mật to lớn.