Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 41: Anh biết rõ số đo của em



Edit: Tiểu Phiến


Giang Kiều mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói lên lời. Cô hiểu tính Phong Dịch, cho dù cô có nói anh cũng không nghe.

"Được." Cô nói rồi ngồi xuống một cái ghế khác, không ngồi chung với Phong Dịch trên ghế salon.

Phong Dịch nhìn hành động của cô, không nói gì.

Trong chốc lát, căn phòng bị không khí yên lặng bao trùm, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang lên. Không biết qua bao lâu, điện thoại Phong Dịch đặt trên bàn chợt vang lên, phá vỡ sự yên lặng ấy.

Giang Kiều không nhịn được thở phào một hơi, sau khi nghe điện thoại, Phong Dịch quay đầu nhìn cô, "Quần áo được đưa tới rồi."

Quần áo của hai người không thể mặc tùy tiện được, Phong Dịch đã có sự chuẩn bị từ trước. Một lúc sau thì tiếng chuông cửa vang lên, ngoài cửa là thuộc hạ của Phong Dịch, trên tay bọn họ cầm quần áo Giang Kiều và Phong Dịch.

Giang Kiều nhận lấy quần áo, khi bước qua người Phong Dịch thì nghe thấy anh nói nhỏ một câu, "Không may sai đâu."

"Anh biết rõ số đo của em mà."

Giọng nói không to không nhỏ, vừa hay để Giang Kiều nghe được. Cô dừng chân nhìn thoáng qua Phong Dịch, lúc này anh đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, cứ như người vừa nói lời vô liêm sỉ lúc nãy không phải anh.

Giang Kiều nhướn mày, đi vào phòng. Sau khi cả hai người thay lễ phục xong thì không còn sớm nữa, xe đã đợi dưới tầng được một lúc rồi.

Chốc lát sau, xe chậm rãi đi tới du thuyền Mặc Hải. Bên trong xe, Giang Kiều và Phong Dịch không nói chuyện, không khí cực kỳ tĩnh lặng.

Màn đêm dần buông xuống, gió đêm nhè nhẹ thổi qua đem theo hơi mát từ biển khơi phía xa.

Trước khi đi cả hai người đã ngụy trang một chút, cho dù là người quen nhìn thấy cũng không dễ nhận ra được họ là ai. Ở cửa du thuyền có không ít cặp đôi khoác tay đi vào trong, khuôn mặt ai ai cũng nở nụ cười. Nhân viên phục vụ đứng trước cửa lấy thông tin của khách mời.

Một nhân viên vừa nhìn thấy Phong Dịch liền lên tiếng hỏi, "Tiên sinh, xin hỏi anh tên là gì?"

"Tô Hành." Phong Dịch nói, sau đó quay sang nhìn Giang Kiều, "Đây là vợ tôi." Nói xong, anh đưa tay đặt lên vai cô.

Lòng bàn tay nóng ấm của anh tiếp xúc với làn da lành lạnh của Giang Kiều.

Cô quay sang cười với Phong Dịch, nhìn qua rất giống như một đôi vợ chồng đang ân ái.

Nhân viên cúi đầu kiểm tra danh sách hành khách trên tay. Sau khi xác nhận Tô Hành là khách mời, cậu cười cười nhìn Phong Dịch, "Tô tiên sinh và Tô phu nhân quả thật rất xứng đôi."

Lời cậu ta nói cũng không hẳn là nịnh nọt, dù sao hai người đứng cạnh nhau cũng thật xứng đôi.

Nhân viên cúi người làm dấu mời, "Mời hai vị vào bên trong."

Phong Dịch gật đầu, ôm Giang Kiều cùng tiến vào. Bên trong du thuyền cực kỳ náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ tỏa sáng ở muôn nơi làm xua tan đi sự lạnh lẽo. Khi tới chỗ vắng người, bàn tay Phong Dịch vẫn để trên vai Giang Kiều lập tức bỏ xuống, độ ấm trên vai cô cũng dần tan mất, cô giương mắt nhìn anh.

Phong Dịch vẫn lạnh nhạt như thế, giọng nói bình tĩnh vang lên, "Em chỉ cần đóng Tô phu nhân cho tốt, những chuyện khác thì không cần xen vào."

Giang Kiều không nói gì, gật đầu.

Khi cô bắt đầu đi tới nơi khác, Phong Dịch đột nhiên nhìn về phía cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Trước khi lên thuyền, Phong Dịch đã điều tra ra được gian phòng của Kỷ Nham, anh và Giang Kiều lên thuyền cũng chính là vì muốn biết được bí mật của Kỷ Nham là gì. Phong Dịch và Giang Kiều phối hợp ăn ý, bọn họ dần thoát ra khỏi tầm nhìn của người khác, cùng đi tới phòng của Kỷ Nham. Không đợi anh nói, Giang Kiều đã chủ động tiến lên mở cửa phòng Kỷ Nham.

Nhìn thấy động tác thuần thục của Giang Kiều, anh nhíu mày, "Xem ra lúc không có anh, bản lĩnh của em đã tiến bộ không ít."

Lời nói có ẩn ý. Từ trước tới giờ, Phong Dịch luôn biết Giang Kiều che giấu bản thân trước mặt anh.

Hai người vào phòng, cửa phòng đóng lại, lúc này Giang Kiều mới nhìn đến anh, "Cảm ơn vì lời khen." Khóe môi cong lên, nở một nụ cười quyến rũ.

Phong Dịch giật mình, đã rất lâu rồi anh không thấy được nụ cười này.

Hai người đặt máy nghe lén ở một vị trí khó thấy, khi vừa định rời đi thì từ cửa lại truyền tới tiếng động. Bốn mắt nhìn nhau, từ vẻ lưỡng lự trong ánh mắt cũng thấy được việc này là ngoài ý muốn. Giây tiếp theo, Phong Dịch lập tức kéo tay Giang Kiều, cả hai người trốn vào trong tủ quần áo. Lúc cửa tủ khép lại cũng là lúc Kỷ Nham bước vào.

...

Trong tủ là không gian kín, không khí chung quanh hơi nặng nề. Phong Dịch và Giang Kiều mặt đối mặt, hơi thở gần trong gang tấc. Nhịp tim đập nhanh hơn. Bọn họ không hề cử động chút nào, đúng lúc đó thì bên ngoài vang lên tiếng động.

Kỷ Nham quét mắt nhìn cả phòng, dù trong phòng không có người nào khác nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút bất an không nói thành lời.

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, có vẻ như người bên ngoài đang có ý định mở tủ quần áo ra, hai người bên trong tủ nhìn nhau, nhíu mày. Đứng trước cửa tủ, Kỷ Nham cầm tay nắm cửa, kéo ra. Trong tủ là quần áo được treo gọn gàng, nhìn có vẻ chẳng có gì có thể trốn được trong này.

Kỷ Nham thở phào. Sau khi xác định trong phòng này không có gì khả nghi cả, anh vươn tay lấy ra một cái áo sơ mi.

Cửa tủ đóng lại, trong tủ cũng yên tĩnh.

Bên dưới tầng tầng lớp lớp quần áo và đồ dùng hàng ngày, Phong Dịch và Giang Kiều cùng trốn trong một nơi chật hẹp, mái tóc dài của cô vừa vặn chạm phải môi Phong Dịch. Mùi hương cám dỗ, mê người quen thuộc từng làm anh không thể kiềm chế nổi bản thân lại một lần nữa quanh quẩn nơi sống mũi. Chỉ một hành động vô ý của Giang Kiều cũng làm cho thân thể anh nóng lên không biết bao nhiêu lần.

Hai tai Giang Kiều đỏ ửng, hai người đã từng thân mật như vậy, nhưng trong không gian chật hẹp như này, mọi thứ dường như trở nên ám muội hơn bao giờ hết. Cô nhận ra được thay đổi trên cơ thể anh, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy sự bình tĩnh trong con ngươi ai đó.

Có lẽ anh chưa tha thứ cho cô đâu.

Giang Kiều cụp mắt nhìn cánh tay vòng qua người cô, rõ ràng là hành động thân mật, thế mà anh lại làm như hai người chẳng quen biết gì nhau.

Giống như hai người lạ thân thiết.

Cô có chút bối rối nho nhỏ, nhưng cô rất giỏi kiềm chế, chỉ trong tích tắc đã làm cho bản thân bình tĩnh lại được rồi.

Một lúc sau, tiếng động bên ngoài nhỏ dần, cửa mở ra rồi im lặng hẳn, có lẽ Kỷ Nham rời khỏi phòng. Giang Kiều quay đầu nhìn Phong Dịch, lại trùng hợp đúng lúc anh đang nhìn cô. Bốn mắt chạm nhau, nhưng không hiểu sao Giang Kiều lại có chút chột dạ, cô quay sang nhìn đi chỗ khác.

Cô khẽ nói, "Đi thôi."

"Ừ, đi thôi." Giọng nói của Phong Dịch rơi xuống, quanh quẩn bên tai cô.

Giang Kiều nhắm mắt, cố làm bản thân bình tĩnh lại. Cô biết rõ, đối với cô thì người đàn ông này có một sự cám dỗ không hề nhỏ, cô không thể để anh mê hoặc bản thân được.

Phong Dịch mở cửa tủ, hai người cùng đi ra, trong phòng không có ai, tiện để bọn họ nhẹ nhàng rời đi.

Bước nhanh qua hành lang, cả hai cùng tiến vào phòng của Phong Dịch.

Ở đây có thiết bị nghe trộm kết nối với máy nghe lén ở phòng Kỷ Nham. Trong phòng, tiếng máy móc khe khẽ vang lên.

Giang Kiều và Phong Dịch ngồi trước màn hình chờ đợi Kỷ Nham xuất hiện.

Không khí ám muội trong tủ quần áo lúc nãy giống như đã bị lãng quên, thế nhưng lòng bàn tay đỏ hồng cùng với tiếng tim đập liên hồi vẫn đang nhắc nhở Giang Kiều. Nỗ lực quên đi Phong Dịch trong một tháng này coi như đổ bể mất rồi.

Lúc này, máy nghe lén đột ngột vang lên tiếng động, Giang Kiều không nghĩ ngợi nữa, cô quay đầu nhìn Phong Dịch. Giờ đây quan hệ giữa hai người giống như quan hệ hợp tác hơn là quan hệ nam nữ.

Giọng nói một người đàn ông chợt vang lên trong máy nghe lén, "Kỷ tiên sinh."

"Mọi việc thế nào rồi?" Kỷ Nham nói.

"Liêu tiên sinh mong rằng món hàng kia có thể đến sớm một chút."

Hai người đồng thời liếc nhìn nhau, cùng nhíu mày. Bọn họ đoán không sai, Kỷ Nham và Liêu Thâm có quan hệ không bình thường.

Giọng nói của Kỷ Nham trở nên lạnh lẽo, "Tôi biết rồi, anh bảo với ông ta là chuyện đó sẽ thành công nhanh thôi."

"..."

Bọn họ cực kỳ cảnh giác, nói đến chuyện quan trọng thì trong phòng cũng không hé môi, bởi vậy mà Giang Kiều và Phong Dịch chỉ thu được một chút tin tức coi như có ích thôi. Nhưng tin tức này cũng không vô dụng, nó liên quan tới Liêu Thâm, cũng có nghĩa là những chuyện xảy ra trước kia không phải ngẫu nhiên mà có.

...

Hai người rời khỏi phòng để đi đến đại sảnh, trong đại sảnh đèn sáng như ban ngày, bên ngoài con thuyền là nước biển màu lam, bóng trăng phủ lên trên mặt nước, hiện lên tia sáng lộng lẫy lạnh lẽo. Thật ra, nó cũng có một sự im ắng tới lạ thường. Gió đêm thổi nhẹ, biển gợn sóng, xoáy nước tràn ra, giây sau đã chẳng thấy dấu vết.

Trong đại sảnh, Giang Kiều nhìn người xung quanh, cố gắng tìm ra một ít manh mối nho nhỏ. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một nơi, cô nhìn thấy một người quen.

Giang Kiều nhíu mày, người từng giao thủ với cô cũng ở trên chiếc thuyền này, không lẽ người đó cũng đến để tìm Kỷ Nham? Cô nhìn chằm chằm vào cô gái đó, tuy rằng cô ấy đã ngụy trang rồi, nhưng không hiểu sao Giang Kiều vẫn có thể nhìn ra được.

Trong lòng cô đột nhiên nổi lên một chút cảm giác thân quen.

Cô không thể tới gần người đó, người phụ nữ đó có tính cảnh giác cực kỳ cao, cô không thể để người phụ nữ đó nhận ra mình.

Huống hồ, về thân phận của người đó, trong lòng Giang Kiều đã có đáp án rồi. Sâu trong đáy mắt Giang Kiều xẹt qua chút phức tạp.

Cô rũ mắt, bình ổn tâm trạng lại.

Phong Dịch liếc nhìn Giang Kiều, rồi sau đó lập tức nhìn đi nơi khác.

Giang Kiều xoay người, cô cúi đầu nhìn trên mặt bàn, đưa tay cầm lấy một ly rượu.

Cô giương mắt nhìn Phong Dịch, dần dần đi gần về phía anh. Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào anh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Phong Dịch nhìn cô tiến lại gần mình, chẳng thèm đổi sắc mặt.

Giang Kiều bước tới sát gần anh, ghé vào lỗ tai anh mà nói, "Hướng 45 độ sau lưng em có một người phụ nữ."

Cô vừa nói chuyện vừa đặt chén rượu lên trên môi, hòng che giấu khẩu hình.

Người lạ nhìn vào chỉ thấy hai người thân mật giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc, nhưng chỉ có hai người mới biết, giữa bọn họ còn một khoảng cách xa lạ mà ngượng ngùng nữa.

Giang Kiều lại nói tiếp, "Người đó là người đã giao thủ với em hôm ấy."

Phong Dịch liếc mắt nhìn cô, "Em nghi ngờ cô ta đến đây có mục đích à?" Giang Kiều gật đầu.

Nơi đây không thích hợp để nói nhiều, hai người không nói thêm nữa. Phong Dịch ngẩng đầu liếc nhìn một nhân viên gần đó, anh ta là người của anh.

Một lát sau, nhân viên đó đi tới gần Phong Dịch, thấp giọng hỏi, "Tiên sinh có gì phân phó sao?"

Phong Dịch trầm giọng, "Đi điều tra người phụ nữ kia một chút."

Nhân viên gật đầu đưa cho anh một ly rượu, "Tiên sinh, đây là rượu của ngài." Giống như Phong Dịch gọi anh ta tới cũng vì ly rượu này.

Nhân viên rời đi, đi lẫn vào trong đám người mà không để xảy ra nghi ngờ.

Vì để tránh cho người phụ nữ kia phát hiện, Giang Kiều không tiện ở lại đại sảnh, cô và Phong Dịch trở về phòng.

Một lát sau, nhân viên lúc nãy đi tới, "Tô tiên sinh, tôi đã tra được thông tin của cô gái kia rồi."

Phong Dịch nhìn anh ta một cái, anh ta hiểu ý, nói tiếp, "Mọi người gọi cô ta là bà Nguyễn, gia cảnh rất tốt."

"Chồng của bà ta từng là giám đốc của công ty y dược Nguyễn thị, nhưng lại qua đời rất sớm. Sau khi chồng chết, bà ta kế thừa di sản của chồng, hiện tại bà ta quản lý công ty y dược Nguyễn thị."

"Bà ta cũng có nhân duyên khá tốt, có quan hệ không tệ với nhiều phu nhân các gia tộc lớn."

Giang Kiều và Phong Dịch liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đều biết rõ, những việc bày ra ngoài sáng đôi khi cũng chỉ là giả tạo.

Tên của bà ta, thân phận của bà ta, đều là giả.

Bà ta lên du thuyền nhất định là để điều tra vụ án mất tích. Nếu như bọn họ muốn biết rõ chân tướng, thì nhất định phải sử dụng biện pháp khác rồi.

"Có một số việc, tôi phải đích thân hỏi bà ta cho rõ." Giang Kiều nói, thân phận thật sự của bà ta, cô nhất định phải biết.

Phong Dịch không từ chối, chỉ ừ một tiếng.

...

Trong đại sảnh, Nguyễn Hâm đang nói chuyện với mấy vị phu nhân giàu có. Trên khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười, nói chuyện với người khác vô cùng sảng khoái.

Sau khi mấy vị phu nhân này đi ra chỗ khác, Nguyễn Hâm xoay người, nụ cười lúc nãy nhạt dần, trở nên hơi lạnh nhạt. Nguyễn Hâm đi tới trước cửa, bàn tay đặt lên nắm xoay, kéo cửa ra. Bên trong phòng là tia sáng ảm đạm, xung quanh chỉ có bóng tối mù mịt.

Bà đi vào, cũng không cảm nhận được có gì không đúng. Sau khi khép cửa, ánh sáng bên ngoài đại sảnh đã không thể chiếu vào trong nữa.

Mới khép cửa lại, trong lòng bà chợt căng thẳng, trong phòng có người.

Trước giờ, bà có tính cảnh giác rất cao, thế nhưng hai người bên trong phòng có lẽ thân thủ cũng không tệ, hô hấp cũng rất nhẹ, không để bà nhận ra điều gì.

Nguyễn Hâm híp mắt một cái, muốn cử động. Lúc này, một khẩu súng lạnh lẽo đặt ngang hông bà, sự uy hiếp thể hiện rõ.

Giọng nói lạnh lẽo hơn cả ánh trăng chợt vang lên trong tai bà.

"Bà là ai?" Giang Kiều nói.

(*)Đôi lời của Cải Trắng: Trước đó nhân vật Nguyễn Hâm này cũng từng xuất hiện một lần rồi nhưng hình như khi đó mình đã để cách gọi nhân vật này là "cô" =)) Thôi thì để cho sự xuất hiện ban đầu thêm phần bí ẩn thì mình cứ để là cô nhé:v còn từ chương này dần dần lộ thân phận rồi thì mình sẽ chuyển cách gọi sang "bà" nha. 

Tiếp theo, hôm nay là sinh nhật team nên mình đăng lên 1 chương trước để chúc mừng sinh nhật:v còn lại vẫn là chừng nào edit hoàn rồi mới đăng hết lên nha.