Bên đầu bên kia, Giang Kiều đợi một lúc, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng của Phong Dịch.
Khóe môi cô cong lên, nhưng rất nhanh liền biến thành ngẩn người, cô lập tức hỏi, "Là anh?"
Tâm tình lo lắng của cô giảm đi, trong giọng nói phảng phất như chất chứa chút niềm vui nho nhỏ lóe lên.
Phong Dịch "ừ" một tiếng, đột nhiên anh lại nhớ tới ánh mắt không an phận của Giang Kiều, giọng nói lại lạnh đi, giống như thường ngày.
Giang Kiều đang cười nhưng trong giọng nói lại không chứa nửa phần ý cười, "Cảm ơn.... Nếu không thì đến tối muộn tôi cũng không về được Mặc Thành."
Phong Dịch không trả lời.
Giang Kiều nhè nhẹ nói, "Tôi đã gọi cho công ty sửa chữa trong thành, họ cũng kéo xe tôi đi rồi."
Cô giống như coi Phong Dịch thành một người bạn bình thường mà tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Tuy cô nói chuyện không liên quan đến anh, nhưng Phong Dịch vẫn không cúp điện thoại, anh không nói gì, chỉ có Giang Kiều tự nói một mình.
Cô nghĩ, Phong Dịch lắng nghe như thế, có lẽ là anh không chán ghét cô, nhưng những lời đàm thoại này vẫn phải biết điểm dừng.
Thái độ của cô rất chăm chú, không để lộ ra một chút ý đồ muốn gặp mặt nào.
Phong Dịch hơi suy tư, sau đó liền nói, "Trưa mai, quán cafe bên cạnh bờ hồ."
Anh nói rất ít nhưng Giang Kiều lại cong môi cười.
Cô biết, quán cà phê này ở ngay bên cạnh tập đoàn Phong thị. Đặt điện thoại của cô ở đó, quả thật là một lựa chọn rất tốt.
Giang Kiều cười cười, "Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ đi lấy."
Ngay sau đó, cô cũng không nói thêm lời nào nữa. Trước khi Phong Dịch cúp điện thoại, cô liền cúp điện thoại trước.
Hai người bọn họ chẳng qua mới gặp nhau, Giang Kiều không thể nói nhiều được. Tâm tư của cô, nhất định không thể để anh phát hiện ra nửa phần.
Sau khi giọng nói trong trẻo nhàn nhạt ở đầu kia điện thoại biến mất, Phong Dịch chỉ nghe được vài tiếng đô đô, cô đã cúp điện thoại rồi. Không biết tại sao, đáy mắt Phong Dịch lại trầm xuống.
Phong Dịch đem điện thoại bên tai đặt xuống, mắt anh khẽ liếc nhìn điện thoại của Giang Kiều đặt trên bàn.
Anh nhàn nhạt lướt qua một cái liền phát hiện điện thoại của cô có mã khoá. Sau khi kết thúc cuộc gọi, tất cả dữ liệu đều bị khoá ở bên trong.
Phong Dịch đã nghe thấy giọng nói uyển chuyển tinh tế của cô, cũng đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, thế nhưng anh hoàn toàn không biết gì về cô.
Thật giống như ban đêm nhìn thấy một người phụ nữ váy đỏ.
Xinh đẹp, mềm mại, cũng rất nhiều bí mật.
Phong Dịch thuận tay đặt điện thoại của Giang Kiều lên mặt bàn. Anh lại nghe thêm một cú điện thoại nữa thì cau mày đi đến tập đoàn Phong thị.
.......
Cao ốc tập đoàn Phong thị.
Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lướt qua.
Phong Dịch có việc nên đành rời đến phòng làm việc, anh ngồi trước bàn, cúi đầu xem xét sổ sách, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Một lát sau, hành lang vắng vẻ bỗng vang lên tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng. Cửa mở ra, một người liền tiến vào. Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng nói vang trong không khí, mang theo vẻ cực kỳ cung kính.
Anh nghe điện thoại, giọng nói vẫn lạnh như cũ, "Có chuyện gì sao?"
Phong Đình, "Hạng mục bên phía Tây Hoằng vẫn thuận lợi chứ?"
Phong Dịch, "Tất cả đều thuận lợi."
Phong Đình dừng lại mấy giây, lại nói, "Mấy hôm trước con đi Khánh thành."
Ánh mắt Phong Dịch trong nháy mắt liền cứng lại, ngón tay thon dài cũng dừng động tác lại. Nói đến đây, không hiểu tại sao hai người lại cùng trầm mặc, không khí liền trở nên lặng ngắt.
Một lát sau, Phong Đình lại nói tiếp, "Mấy ngày nữa bác con và em họ sẽ tới đây. Đến lúc đó chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm."
"Cũng lâu rồi gia đình ta không gặp nhau."
Phong Dịch trầm giọng nói, "Được."
Bóng đêm kéo tới, gió lạnh nổi lên, cả bốn phía đều chìm trong tĩnh lặng. Phong Dịch đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sổ sát đất. Bóng dáng anh cao ngất, trong tròng mắt đều là sắc tối cuồn cuộn.
Bóng đêm ập tới, anh giống như muốn hoà vào trong bóng tối vô tận, lạnh lẽo thấu xương. Mắt anh khẽ liếc nhìn qua cửa sổ sát đất rồi chậm rãi cụp mắt xuống. Màn trời đen kịt, bên dưới là nhà nhà mở đèn, sáng sáng tối tối. Ánh trăng trượt qua đáy mắt Phong Dịch, phảng phất như tất cả đều trở nên lạnh nhạt buồn tẻ.
.......
Buổi trưa ngày hôm sau.
Giang Kiều cầm ô đứng ở chỗ bên cạnh tập đoàn Phong thị để chờ.
Ánh mặt trời rơi trên tán ô, ánh sáng chói mắt vẫn xuyên xuống bên dưới, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Giang Kiều không đi đến quán cà phê anh hẹn, thậm chí ngay cả đường lớn đi vào cao ốc tập đoàn Phong thị cô cũng không đi đến.
Một lát sau liền có người đi tới phía cô.
Người nọ đi tới trước mặt Giang Kiều, đưa cho cô chiếc túi cầm trên tay, "Tiểu thư, đây là thứ cô muốn."
Số tiền này còn có giá trị nhiều hơn chiếc điện thoại. Cô đã sớm chuẩn bị, cô không thể để điện thoại của mình lạc vào tay người khác. Cô thuê người thay cô đi lấy điện thoại. Nếu như cô tự mình đến đó thì ý đồ quá mức rõ ràng rồi.
Nhưng nếu như cô không phát hiện ra thì cô đã không có chút hứng thú nào với Phong Dịch.
Giang Kiều biết tính tình Phong Dịch, sự cảnh giác của anh cực kỳ mạnh. Nếu như anh đã nghi ngờ cô thì buổi gặp anh đêm hôm trước liền uổng phí rồi.
Chỉ có thể coi chuyện hôm trước là ngoài ý muốn, cô không thể làm bộ vô tình gặp được anh nữa.
Không thể để cho Phong Dịch cảm thấy cô có mưu đồ khác.
......
Ở một nơi khác.
Tòa nhà tập đoàn Phong thị.
Đúng ba giờ chiều, thư ký Nhậm liền tiến lên gõ cửa, "Phong tổng."
Phong Dịch ngước mắt lên nhìn, thần sắc anh vẫn lãnh đạm lướt qua văn kiện trên tay thư ký Nhậm.
"Phần văn kiện này cần ngài ký tên."
Phong Dịch nhận lấy văn kiện, anh đặt trên bàn rồi mở ra. Anh cầm bút lên, ngòi bút nhanh chóng lướt trên giấy trắng.
Thư ký Nhậm, "Điện thoại đã được cầm đi rồi."
Phong Dịch ồ một tiếng, dáng vẻ không mấy để ý.
Thư ký Nhậm cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, "Chẳng qua là Giang tiểu thư không tự mình tới lấy."
Động tác của Phong Dịch hơi dừng lại, cây bút đang lướt trên giấy cũng ngừng lại theo.
Trong nháy mắt, ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu anh đã biến mất.
Đôi mắt tối đen của Phong Dịch có nhiều thêm một chút ảm đạm.
Anh rất nhanh liền nói, "Được rồi, tôi đã biết."
Phong Dịch tiếp tục viết, ký hết các văn kiện.
Thư ký Nhậm cũng không cần nhiều lời nữa, liền cầm văn kiện bước ra ngoài.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa, Phong Dịch cúi đầu, tiếp tục xử lý công vụ. Giọt nước mưa nhỏ nhẹ lướt qua kính cửa sổ, ẩn hiện lên sương mù mờ mịt. Phong Dịch ngồi trong phòng, anh không để ý đến tiếng mưa rơi, cũng không phân tâm.
Giang Kiều xinh đẹp, lạnh lùng lại đầy bí ẩn.
Nhưng lần gặp mặt tối hôm đó, còn có người phụ nữ mặc váy đỏ, đều đã bị anh ném ra sau đầu.