Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 60: Kiếp trước (13)



Quan Linh bị giam cầm trong lãnh cung, lúc đầu nàng im lặng chờ đợi cái chết thế nhưng phụ thân đã dùng đan thư thiết khoán của tổ tiên cứu được nàng.

Sau này nàng ôm chút ảo tưởng chờ đợi Thẩm Giới, nhưng ba tháng rồi Thẩm Giới vẫn chưa từng đặt chân đến Thiên điện hoang vu này.

Nàng chờ đợi từng ngày rồi dần dần tuyệt vọng.

Trong bốn năm nay không phải nàng chưa từng nghĩ đến kết cục này. Nhưng khi thật sự xé bỏ lớp mặt nạ, nhìn thấy tình cảm của hắn với nàng sụp đổ trong một ngày, nàng mới biết được kết cục bi thảm như vậy rất khó để chấp nhận.

Hắn không buồn lột lớp mặt nạ của nàng xuống.

Ngay cả việc làm thế nào để quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin sự tha thứ, nàng cũng nghĩ kỹ rồi, nhưng hắn còn không muốn đến.

Nghe ma ma nói, hắn muốn tái giá, thê tử của hắn là thiên kim thật của phủ Thừa tướng.

Ninh Gia đến đây thăm nàng, mặt mày xán lạn, lúm đồng tiền như đóa hoa nói với nàng:

“Chờ ta gả vào Vương phủ, muội có thể tự do một lần nữa.”

Quan Linh cười lạnh: “Đến lúc đó, hắn sẽ ban cho ta một ly rượu độc sao?”

Ninh Gia thở dài nắm tay Quan Linh, nhét một gói vải bọc vào trong ngực nàng, ánh mắt hiện lên ý cười từ bi nhưng nét mặt lại có chút thất thần: “Vào ngày đại hôn, Vương phủ sẽ bị ngập trong nước, Thiên điện này sẽ biến thành tro tàn,… Sẽ có người chết thay muội. Đến lúc đó Tiệm Chi sẽ trà trộn vào Vương phủ, muội mặc xiêm y này vào rồi cao chạy xa bay, chạy trốn càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về Trường An nữa.”

“Là hắn sắp xếp sao?” Quan Linh vội vàng hỏi, trong mắt hiện lên một tia hy vong.

“Là Tiệm Chi.” Ninh Gia lắc đầu cắn môi nói: “Sau này Vương gia cũng sẽ nghĩ rằng muội đã chết.”

Quan Linh nhắm mắt lại, đuôi mắt đong đầy nước, nàng quay lưng lại không chịu đối mặt với Ninh Gia, mãi đến khi tiếng bước chân phía sau dần biến mất, nàng không kìm nổi tiếng nức nở mà bật thành tiếng khóc long trời lở đất.

Tại sao nàng lại khóc, hắn là một người bạc tình bạc nghĩa như vậy, yêu và không yêu có thể tự do rút lại trong đêm.

Nhưng nàng cũng không phải là vô tội, nàng lừa dối tình cảm và nhân duyên của hắn.

Quan Linh biết được một sự thật đau lòng, đó chính là từ nay về sau, cho dù là sống hay chết, hắn sẽ không bao giờ yêu nàng nữa.

Ninh Gia đi ra khỏi lãnh cung, đi qua hành lang đến sảnh chính của Vương phủ, nhìn thấy người nọ đứng dưới cột trụ ở hành lang nàng ấy lập tức dừng bước lại, cúi người hành lễ.

“Vương gia.”

Thẩm Giới quay đầu lại, sắc mặt mệt mỏi thản nhiên hỏi: “Ngươi đã nói rõ ràng với nàng ấy rồi sao?”

Ninh Gia khẽ gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Vương gia đã hao tâm tốn sức để bảo vệ tính mạng của nàng ấy, tại sao lại không tự mình nói cho nàng ấy biết, tại sao lại để nàng ấy đau lòng như vậy?”

Thẩm Giới ngạo mạn mỉm cười, vẻ mặt có vài phần buồn tẻ: “Bản vương vẫn chưa tha thứ cho nàng.”

Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua hành lang, nhìn thẳng vào người Ninh Gia, trong giọng nói vẫn ẩn giấu một tia tức giận: “Ninh gia các ngươi gan to bằng trời, coi thường hoàng quyền, khi quân phạm thượng, tội không thể tha thứ.”

Ninh Gia không rét mà run, ngón tay nàng ấy nắm lấy ngọc bội bên hông, nhìn qua thân ảnh màu vàng kia, thăm dò hỏi: “Nhưng ngài vì cứu nàng ấy lại dùng trăm phương ngàn kế để bảo toàn Ninh gia.”

Thậm chí, hắn còn lấy nàng ấy làm Vương phi một lần nữa để che giấu lời nói dối như cuội này.

“Có quan hệ thông gia với Ninh gia các ngươi, là di chỉ của thái tổ, bổn vương chỉ phụng mệnh đón dâu.” Thẩm Giới quay đầu sang một bên, nhìn thủy đình hoa viên ở phía xa kia, mọi cảnh vật đều như trước, trăm hoa tươi thắm, muôn hồng ngàn tía ở trong đôi mắt gầy lạnh lùng kia chỉ còn lại một màu trắng bệch.

Người bị hắn giam nhốt trong lãnh cung kia, thật sự là Vương phi mà ngày trước hắn vui mừng lấy về sao?

Hắn cho người điều tra tất cả chi tiết về nàng, A Linh, con gái của Quan gia, mất mẹ từ nhỏ, tính tình lầm lì, bản tính hung bạo, ngang được điêu ngoa, không hề có sự đoan trang trang nhã của một thục nữ danh môn.

Qua nhiều năm như vậy, hắn không phải không nhận ra tính cách kỳ quái của nàng, hơn nữa còn ngầm đồng ý dung túng cho nàng, giao cả Quang Ảnh và Song Ảnh cho nàng sai khiến, hắn cũng biết nàng đã từng giết người, nhưng hắn chỉ cho rằng đó là sự tàn nhẫn và ngoan lệ mà thiên kim tướng phủ nên có.

Lại không ngờ tới bản tính nàng vốn như vậy, chỉ nàng vẫn luôn giả vờ trước mặt hắn thôi.

Vậy thì, trong mấy năm này, những lời thề non hẹn biển khi yêu sâu sắc, những lời nói mật ngọt giữa phu thê, hứa hẹn và tình yêu mà nàng đã hứa với hắn trên danh nghĩa của Ninh Gia, đến cùng là thật hay là giả?

Đây thật đúng là chuyện đáng chê cười lớn nhất trong đời hắn.

Ninh Gia đã rời khỏi Vương phủ, thay đổi trang phục của tỳ nữ, đi vào phủ đệ của Lục Tiệm Chi ở kinh thành. Mấy năm này Lục Tiệm Chi một bước lên mây, chiến công vinh quang lẫy lừng, rất được hoàng đế coi trọng.

Nếu Quan Linh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mùa đông năm nay là lúc Ninh Gia gả cho Lục Tiệm Chi dưới danh nghĩa con gái của Quan tướng quân.

Thế nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Tổ phụ tuổi tác đã cao, từ quan một năm trước, quy ẩn trong núi rừng với tổ mâix, cũng hứa hẹn trước mặt thiên tử rằng sẽ không bao giờ quay lại Trường An. Phụ thân vì an nguy của gia tộc nên đã đổ mọi tội lỗi lên người tiểu muội. Nếu không phải Thẩm Giới luôn âm thầm lo liệu thì Hoàng đế sớm đã băm tiểu muội thành trăm mảnh.

Lục Tiệm Chi cũng tiều tụy đi rất nhiều, đầu tóc hơi rối bù, trên mặt mấy sợi râu mọc ra rất khó nhìn, mấy ngày nay hắn luôn bận rộn vì chuyện của Quan Linh.

Ngày mà mọi chuyện bại lộ, tất cả mọi người đều cho rằng Quan Linh sẽ bị tru sát tại chỗ, nhưng Quan tướng quân đã kịp thời sai người gửi đan thư thiết khoán từ biên giới phía tây cách xa hàng ngàn dặm tới kịp lúc, mạng sống của Quan Linh mới được cứu lại trong luật pháp nghiêm khắc của Đại Lâm.

Sau đó, chính là Thẩm Giới chủ động tìm và đưa ra kế hoạch tái hôn với nàng ấy. Chỉ như vậy mới có thể bảo vệ Ninh gia và Quan Linh.

Vào ngày đại hôn, "Quan Linh" sẽ tự thiêu mà chết, đến lúc đó Thẩm Giới sẽ giao thi thể của nàng cho thiên tử.

Có lẽ Hoàng đế sẽ không dễ dàng tin tưởng nhưng ít ra ông ta không có lí do gì để tiếp tục truy sát Quan Linh.

Lục Tiệm Chi nghe toàn bộ kế hoạch của Ninh Gia, sắc mặt hơi tái đi, trong lòng có chút lo lắng: “Vào ngày tổ chức hôn lễ, ta có thể lợi dụng lúc hỏa hoạn để cướp nàng và tiểu muội đi.”

Ninh Gia lắc đầu mỉm cười nói, nàng ấy nhìn kỹ người thanh nhiên tuấn tú mà mình ái mộ nhiều năm, trong mắt tràn đầy cảm động: “Ta cảm thấy nhân sinh đều bình đẳng, chúng ta không nên vì lợi ích cá nhân mà làm hại tính mạng của người khác. Nhưng bây giờ có lẽ tổ phụ đã đúng. Là ta phút chốc mềm lòng, để Hồng Phỉ tự do khiến tính mạng của Linh nhi muội muội khó mà giữ được, chuyện này có lẽ do ta một mình gánh chịu.”

Những tình yêu đó khi đứng trước sinh tử đã không còn quan trọng nữa.

“Muội cũng không sai, nhưng đối với Ninh thừa tướng, ông đứng chỗ rất cao, suy nghĩ xa hơn, sẽ cân nhắc vì đại cục. Ở trên chiến trường ta đã giết rất nhiều người, bọn họ đều là người vô tội, cả đời chưa từng phạm sai lầm nào, thế nhưng trên thế giới này chính là kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh."

Ninh Gia thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn huynh, Lục Tiệm Chi. Thật ra ta luôn không thích tính cách tàn nhẫn của Linh nhi, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, tính cách của ta mới là trở ngại cho sự thịnh vượng lâu dài của gia tộc.”

Nàng ấy lại nói: "Mấy năm nay dùng thân phận của Linh nhi ở bên cạnh huynh, giống như đã sống cuộc sống hạnh phúc rất dài rồi, Ninh Gia chết cũng không oán.”

Lục Tiệm Chi im lặng. Hôm nay cuối cùng hắn ta cũng có thân phận và địa vị để nhìn thẳng vào Ninh Gia. Những tình cảm còn sót lại dành cho Quan Linh thời niên thiếu dần bị chôn sâu dưới thung lũng theo bản hòa âm và đàn hạc của nàng và Thẩm Giới.

Khi hắn ta cố gắng chấp nhận một người phụ nữ khác luôn ở bên cạnh mình với thân phận tiểu muội, bánh xe số phận đột nhiên chuyển hướng, thậm chí hắn ta còn chưa kịp phân biệt đến cùng mình đã động lòng với nàng ấy hay không, thì từ tận đáy lòng hắn ta phải chấp nhận sự thật là nàng ấy muốn gả cho người khác.

Cô nương đã từng mất đi sẽ nguyên vẹn trở lại bên cạnh hắn, mấy năm này nàng như biến thành một người khác, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng mọi thứ có thể quay lại như lúc ban đầu sao?
— QUẢNG CÁO —