Thời điểm này trước đây bốn mươi vạn năm, hắn nói trăm vạn năm sau bóng tối mới sinh ra linh trí. Nhưng chưa đến bốn mươi vạn... Ba mươi tám vạn năm thôi... Ba mươi bảy vạn năm Bạch Cửu đạt đến tầng sáu, hắn mừng muốn chết, nhưng một vạn năm sau linh trí của bóng tối kia lại thức tỉnh khiến hắn trở tay không kịp.
Sau khi thứ kia thức tỉnh không cho họ kịp phản ứng mà hấp thu hết tất cả bóng tối tại nơi này rồi xông về phía Bạch Cửu. Tư thái kia giống như muốn sống mái một trận với nó khiến thiên đạo kinh hãi. Cả hai đều không kịp làm gì, cứ vậy trơ mắt nhìn đạo tia sáng màu đen đối lập với hắn kia chui vào trong thân thể nhỏ bé của tiểu chuột. Sau đó Bạch Cửu trở nên như vậy từ lúc đó đến giờ.
Thiên đạo không thể biết được tình huống bên phía Bạch Cửu, hắn sốt ruột đến xoay vòng cũng chỉ có thể nhìn xem hiện trạng của Uẩn Thiên giới mà phán đoán. Để cho hắn hoảng sợ là Tà Vương tên kia lại có Hỗn Độn Thôn Thiên. Thiên đạo không chút nghi ngờ thần thông này là thứ linh trí mới thức tỉnh kia chuyển đến thân của Tà Vương. Ở trong thiên địa này nếu có người thứ ba ngoài thiên đạo và Bạch Cửu biết thần thông này thì chỉ có bóng tối ở nơi này. Nó đã đồng hóa, nuốt chủng bao nhiêu người mang theo thần thông, có thể sao chép nó thành của mình cũng không hiếm lạ.
Nhưng đó lại chính là lý do khiến thiên đạo vạn lần hối hận, vạn lần muốn quay ngược thời gian, khiến cho bản thân tàn nhẫn hơn một chút, không để lại hậu họa như thế này.
Bạch Cửu hơn bóng tối kia một đạo thần thông còn chưa luyện thành, bây giờ bóng tối kia cũng có thần thông, ưu thế này biến mất... Có khi còn để bóng tối kia chiếm thượng phong... Thứ kia chiếm một tia thượng phong cũng là bất lợi cho Bạch Cửu trong quá trình cùng nó tranh giành, đấu đá thậm trí là nuốt chủng.
Hiện tại cục diện trở thành ai có thể nuốt chủng được ai... Thiên đạo bất lực trong khoảng không không còn bóng tối mà hoảng hốt cảm thấy bản thân đã bị nhuộm đen.
Bạch Cửu... Cố lên. Hãy nghĩ đến rồng của ngươi, trứng của ngươi, ngươi còn muốn trở về nhà của ngươi.
...
Bạch Dữ vừa rời khỏi hung địa Diệt Vương đã cảm thấy Uẩn Thiên giới không được bình thường. Hắn còn cho rằng bản thân vẫn còn trong hung địa, bị bao vây trong ánh sáng mờ mịt, có phần tăm tối xua mãi chẳng tan khi bị hỗn độn nhiễm lên.
Uẩn Thiên giới đã không còn là Uẩn Thiên giới trước khi hắn vào hung địa.
Tà Vương bành trướng nuốt chửng một nữa Uẩn Thiên giới, khiến nơi này chìm trong ánh sáng mờ ảo, thê lương, còn có hơi thở tuyệt vọng.
Hắn lấy đá truyền tin ủ bụi đã lâu ra liên lạc với Lục Ngô. Cho dù là sau khi gia nhập thế lực Không Vương được một năm thì hắn cũng chỉ có một phương thức liên lạc với Lục Ngô.
Lục Ngô.
!!!
Lục Ngô đáp lại hắn bằng ba quả chấm than đặc biệt kích động và bất ngờ không thể che giấu.
Bạch Dữ!! Cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra. Mau! Trở lại Không Thành. Tà Vương bành chướng, ngươi đừng có lại gần hắn, về trước đã. Đúng rồi, phụ mẫu ngươi đã lên Uẩn Thiên rồi.
Lục Ngô nói thật nhiều, thông tin cũng khiến Bạch Dữ ngạc nhiên vô cùng.
Cũng đúng... Thời gian hai thế giới không giống nhau, phụ mẫu hắn nếu không xảy ra chuyện, với thiên phú của họ, lên là chuyện đương nhiên.