Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 15: Có một loại bệnh bẩm sinh gọi là mù đường



Tập đoàn Khoa học kỹ thuật Hi Cảnh chiếm toàn bộ tòa nhà chính của Trác Định, hai tòa nhà phụ thì gồm gần trăm công ty lớn nhỏ, nhân viên tổng cộng lên đến vài nghìn người, là một tập thể tiêu tốn không ít. Hơn nữa, khả năng tiêu thụ cũng không tệ, vì vậy tầng một hai tòa nhà Trác Định có một quán trà, giữa ba tòa nhà là một vườn hoa nhỏ có đủ loại hoa, trong vườn hoa có một bàn trà lộ thiên, thời gian nghỉ trưa hoặc là giờ trà chiều, nơi đây thường có vài thành phần trí thức có tiền có thời gian ghé thăm.

Ngồi thang máy có thể trực tiếp đi xuống tầng một, hơn nữa giữa ba tòa nhà đều có đường thông nhau. Bạch Hi Cảnh tin rằng chỉ cần không phải đần độn thì đều có thể tìm được đường, huống chi toàn bộ công ty đều được trang bị thiết bị kiểm tra, Bạch Hi Cảnh không hề lo lắng việc Tiểu Tịnh Trần có thể gặp chuyện gì trên đất nhà mình. Vì vậy anh rất yên tâm để Tiểu Tịnh Trần tự mình đi ăn điểm tâm uống trà chiều.

Được thôi, người cha ngốc trước giờ chưa từng nghĩ đến trên thế giới này có một loại bệnh bẩm sinh gọi là “mù đường“.

Hơn nữa, vì để Tiểu Tịnh Trần có thể đi lại tự do, Bạch Hi Cảnh ngay lập tức sửa lại cài đặt hệ thống an ninh của công ty, nhập võng mạc và dấu vân tay của Tiểu Tịnh Trần vào hệ thống. Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần dưới ánh mắt vui mừng của cha ngốc mang theo tiền tiêu vặt, một mình đi uống trà chiều, ăn điểm tâm.

Đáng tiếc, vừa tiến vào thang máy thì Tiểu Đầu Trọc liền bi thảm rồi~!

Bạch Hi Cảnh nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, thậm chí ngay đến cả khả năng thang máy đột nhiên mất điện đều được xem xét qua, duy chỉ có một vấn đề rất quan trọng anh lại bỏ qua -------- Tiểu Tịnh Trần năm tuổi trước giờ chưa từng đi mẫu giáo thực ra là một kẻ mù chữ.

Đừng nói đến “1234567” là kiến thức vỡ lòng trẻ con đều biết, Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã sống trong chùa, ngay cả những chữ “một hai ba bốn năm sáu bảy” đơn giản nhất bé cũng đều không biết, càng đừng nói đến chữ số nước ngoài. Ở trong chùa người ta viết số cũng đều dùng “nhất nhị tam tứ ngũ lục thất”, người khác học thứ gì cũng học từ dễ đến khó, Tiểu Tịnh Trần lại trực tiếp nhảy qua sơ cấp, trung cấp, cắm đầu học đến cao cấp đó.

Cửa thang máy đã đóng lại, Tiểu Tịnh Trần không biết làm thế nào để mở nó ra, bé chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn bốn dãy số, may là bé chỉ bị mù đường, trí tuệ thì vẫn bình thường, bé nghĩ “nhất” chắc là chữ số nhỏ nhất, vì vậy, bé quyết định ấn vào nút thấp nhất… Trên thực tế, trên nút nhấn viết là “-3“.

Thế là Tiểu Tịnh Trần trong lòng ngập tràn vui mừng hướng tới thức ăn ngon đi thẳng đến tầng ba dưới lòng đất, nơi đó thật ra là bãi đỗ xe.

Bạch Hi Cảnh mặt đầy mong chờ dõi theo Tiểu Tịnh Trần trên màn hình giám sát. Khi anh nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ấn nút “-3” thì suýt chút nữa nôn máu đầy màn hình, hít một hơi thật sâu, cố nhẫn nhịn, suýt chút nữa anh bị nỗi phiền muộn trong lồng ngực ép chết, quyết định cầm điện thoại lên gọi, “Ở đâu?”

Bạch Hào Sơn đi theo Bạch Hi Cảnh mười năm, trước giờ chưa từng nghe thấy Lão Đại nói chuyện mà nghiến răng nghiến lợi như vậy, anh ta im lặng hai giây mới trả lời, “Phòng kế hoạch.”

“Giờ cậu đến cổng bãi đỗ xe chờ ở đấy ngay lập tức, Tịnh Trần sẽ sớm đi ra từ đó, mang thằng bé về đây.”

“Vâng.”, Bạch Hào Sơn cúp điện thoại, ném kế hoạch cho trưởng phòng kế hoạch nói: “Cứ theo những gì tôi nói trước kia, làm lại.”

Trưởng phòng kế hoạch ôm lấy tập văn kiện, trợn mắt há mồm nhìn theo hình bóng vội vã rời đi của Bạch Hào Sơn, khắp mặt hiện lên dáng vẻ si mê rạo rực thốt lên ------ “Trung Khuyển mà~!”

Bạch Hi Cảnh ba mươi tuổi, không bạn gái, không vợ, một người đàn ông đẹp trai giàu có lại giữ mình như ngọc tuyệt đối là đối tượng bàn tán của vô số nam nữ trong công ty. Tuy rằng xét thấy tính cách lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, nhân viên ngoài mặt đều không dám làm gì nhưng cũng chẳng thể ngăn cản bọn họ ngấm ngầm kích động sau lưng. Sau đó, hai anh em Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng không vợ, không bạn gái liền trở thành đối tượng gán ghép tuyệt vời nhất. Nhất là Tiểu Sơn, mỹ nam mặt đơ đối với mệnh lệnh của Bạch Hi Cảnh trước giờ luôn tôn sùng như thánh chỉ, kiên quyết hoàn thành không sót một chữ. Vì vậy đám nhân viên tặng cho anh một biệt danh------”Trung Khuyển!” (chó trung thành).

Đồng chí “trung khuyển” Tiểu Sơn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến cổng ra bãi đỗ xe, mặt không cảm xúc đứng ngay phòng trực bảo vệ, chờ tiểu thiếu gia hiện thân.

Mà tiểu thiếu gia lúc này...

Cửa thang máy vừa mở ra, một thế giới tối tăm hiện ra trước mắt Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ, lẽ nào người dưới núi đều thích trốn ở nơi không thấy ánh sáng để ăn điểm tâm uống trà chiều sao?

Bãi đỗ xe chứa rất nhiều xe hơi, những chiếc xe hơi tư nhân đủ mọi thương hiệu khác nhau trong mắt của Tiểu Tịnh Trần dường như chả có gì khác biệt, cũng giống như xe của ba bé thôi. Dựa vào khả năng tìm đường của mình, Tiểu Tĩnh Trần đi lòng vòng trong bãi đỗ xe, mãi vẫn không thể tìm được đường ra, ngược lại đem bản thân mình xoay đến chóng cả mặt. Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cái đầu đang quay vòng vòng quỳ xuống.

Bạch Hi Cảnh quan sát Tiểu Tịnh Trần đi lòng vòng qua màn hình cũng muốn quỳ luôn, tính đi tính lại, anh lại không tính đến con trai bảo bối của mình lại là một kẻ mù đường. Bạch Hi Cảnh lôi điện thoại ra, đắn đo xem có nên bảo Tiểu Sơn trực tiếp vào trong bãi đỗ xe đón người hay không?

Trước khi điện thoại được gọi đi, Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa đứng dậy. Bé đột nhiên nhớ đến sư phụ từng nói, nếu như có một ngày bé lạc vào mê cung không ra được, vậy thì hãy dùng tay lần mò theo tường mà đi, nhất định có thể thoát ra được, khác biệt chỉ là mất bao lâu mà thôi.

Tiểu Tịnh Trần cảm thấy bây giờ thứ mà bé không thiếu nhất đó chính là thời gian. Vì vậy, bé dùng tay lần mò theo bức tường đi về phía trước, đi hết vòng này đến vòng khác trong bãi đỗ xe phức tạp, cuối cùng sau 44 phút 39 giây mới ra được cổng bãi đỗ xe. Khi ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người bé, Tiểu Tịnh Trần thở dài một hơi như trút được gánh nặng, tiếp theo đó là tiếng thở phào của đồng chí Bạch Hào Sơn đang đứng ở trạm bảo vệ không xa.

Vừa nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn run rẩy đi ra, Bạch Hào Sơn đang chuẩn bị tiến lên đón người, điện thoại đột nhiên reo lên, vừa mới kết nối, anh ta còn chưa kịp “Alo” một tiếng thì đã nghe thấy giọng nói căng thẳng của Bạch Hi Cảnh, “Nhìn thấy người chưa?”

“Nhìn thấy rồi.”

“Trông thằng bé thế nào?”

Bạch Hào Sơn không hiểu rõ hàm ý thực sự của từ “thế nào”, rất thành thật đáp “Trông rất ổn.”, ngoại trừ bởi vì sờ tường quá lâu nên bàn tay có chút bẩn ra thì mọi thứ đều rất ổn.

Bạch Hi Cảnh thở phào một hơi, nói, “Thế này, cậu đừng vội mang nó về đây, để nó tự mình đi chơi, cậu đi theo sau bảo đảm an toàn cho nó, chỉ cần không gặp nguy hiểm thì mọi chuyện đều kệ nó chơi đùa, chờ tôi xử lí xong mọi chuyện bên này sẽ đi tìm các người.”

“Vâng.”

“... Nếu không cần thiết thì đừng để nó phát hiện ra cậu, tôi sợ nó sẽ cảm thấy bị gò bó.”

“Vâng.” Lão Đại, anh đã chiều chuộng con trai đến mức không có giới hạn rồi sao?

Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần chẳng dễ dàng gì thoát ra khỏi bãi đỗ xe tăm tối lần nữa bị lạc dưới ánh mặt trời. Bé hoàn toàn không nhận biết rõ được đông tây nam bắc, cũng không hiểu được kiến trúc hình tam giác của tòa nhà Trác Định. Bé chỉ nhắm một hướng liền hùng hổ tiến về phía trước, còn tự cho rằng mình càng ngày càng đến gần quán trà.

Ngụy trang trinh sát là một khóa học bắt buộc của những người bên cạnh Bạch Hi Cảnh, Bạch Hào Sơn rất không may lại là người giỏi nhất trong số đó, đừng nói chỉ một đứa nhóc năm tuổi rưỡi, ngay cả những chuyên gia quân sự cũng khó có thể phát hiện được hành tung của Bạch Hào Sơn. Mà Tiểu Tịnh Trần mặc dù có trực giác nhạy bén như dã thú nhưng tài năng này chỉ có công dụng đối với những người có ác ý hoặc muốn dùng vũ lực uy hiếp bé mới có hiệu quả, đối với bản năng theo dõi cao siêu giống như không khí nơi nào cũng có của Bạch Hào Sơn thì Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thể lí giải nổi.

Vì vậy, bé hoàn toàn không biết bản thân đang bị theo dõi, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc hành trình vui vẻ khám phá thành phố lần đầu tiên “một” mình.

Các bạn phải tin rằng, người vui vẻ là bản thân bé, còn người gặp xui xẻo tuyệt đối là người khác!!!