Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 153: Lịch sử giáo dục con gái đau thương của cha ngốc



Từ sau khi Khưu Vân rời đi, các thiếu niên nhà họ Bạch liền bị Bạch Hi Cảnh xua đuổi ai về nhà nấy. Phòng trống sát vách cũng trả lại cho Đại Sơn, Tiểu Sơn và Màn Thầu đã to lớn như một con sói.

Về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần vịn vào mép bồn nước rửa tay, đem tất cả những chuyện lớn nhỏ mà ngày hôm nay bé làm ở trường báo cáo chi tiết lại cho Bạch Hi Cảnh, đương nhiên cũng bao gồm cả việc của Bạch Lạc Thần. Cuối cùng Tiểu Tịnh Trần tò mò hỏi: “Ba ơi, bạn gái là cái gì?”

Động tác bày bát của Bạch Hi Cảnh hơi dừng lại, sau đó tiếp tục, thản nhiên nói: “Sau này con lớn lên sẽ hiểu, Tịnh Trần...”

“Dạ?” Tiểu Tịnh Trần rửa tay xong, trèo lên trên ghế ngồi, hai tay yên lặng đặt lên đầu gối, dáng vẻ tao nhã đẹp đẽ không nói lên lời.

Bạch Hi Cảnh ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bánh bao của bé, thành thực nói: “Các anh hôn con ở đâu cũng được, nhưng tuyệt đối không được cho các anh hôn miệng con. Không chỉ có các anh, bất cứ người nào cũng không được phép hôn miệng con, biết chưa?”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì miệng chỉ có chồng của con mới được hôn. Những người khác bất cứ là ai dám hôn miệng con, con không cần khách khí cứ đánh hắn, đánh chết thì thôi.”

“Chồng là gì ạ?” Tiểu Tịnh Trần rõ ràng chưa hiểu rõ trọng điểm.

Nghe thấy hai từ “chồng” này từ miệng con gái cưng nói ra, Bạch Hi Cảnh cảm thấy trong lòng có một loại chua chát khó có thể tả được, pha lẫn với niềm tự hào “nhà chúng ta có cô con gái mới lớn“. Anh cụng trán mình vào trán Tiểu Tịnh Trần, giọng nói khàn khàn và êm dịu như rượu ngon thơm tinh khiết đang chảy: “Là người muốn cùng con sống hết cả cuộc đời.”

“Giống như ba ư?”

Cổ họng của Bạch Hi Cảnh nghẹn lại, nhìn vào đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Tiểu Tịnh Trần mà tự nhiên không nói nên lời. Anh lặng lẽ thở dài một hơi. Bỏ đi, con gái cưng vẫn còn nhỏ, những vấn đề phức tạp này phải đợi tới khi con gái trưởng thành một chút rồi hãy nói, anh không gấp, không gấp chút nào!

Thế là Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng đứng lên: “Ăn cơm thôi!”

“Vâng.” Vừa nghe đến ăn, Tiểu Tịnh Trần lập tức phấn khởi, hai mắt sáng lấp lánh như sao. Bạch Hi Cảnh lại cảm thấy chua xót. Anh cảm thấy nếu như gặp phải người có tâm kế thì con gái bảo bối nhà anh không biết chừng sẽ bị người ta dùng mấy cái bánh bao trắng dụ dỗ đi mất, thật là quá hố cha rồi biết hay không!

Khi ăn cơm trưa, Tiểu Tịnh Trần đã báo cáo với Bạch Hi Cảnh tất cả những chuyện đã xảy ra ở trường hôm nay không bỏ sót bất cứ chi tiết lớn nhỏ nào. Bạch Hi Cảnh không nói gì cả, chỉ ân cần gắp đồ ăn chay đã được chế biến cầu kỳ vào trong bát của bé.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết những rối rắm trong lòng cha ngốc, vẫn ăn rất vui vẻ, hai má phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, giống một con chuột chũi nhỏ tham ăn, ăn mãi, ăn mãi. Bỗng nhiên vang lên một tiếng “rộp”, Tiểu Tịnh Trần đột ngột dừng lại, sững sờ nhìn cha. Bạch Hi Cảnh cũng quay đầu nhìn chằm chằm con gái bé bỏng.

Ngây người ngốc nghếch mất mấy giây, Tiểu Tịnh Trần lại nhai tiếp. Đợi đến khi nuốt xuống hết một miệng thức ăn, Tiểu Tịnh Trần mới cúi đầu nhổ ra một “hạt gạo nhỏ” trắng tinh.

“Ba ơi, răng con rụng rồi!”

Bạch Hi Cảnh: “…” Cái con quỷ tham ăn nhà con cứ phải nuốt hết thức ăn trong miệng mới phát hiện ra răng bị gãy sao?? Lật bàn!

Bạch Hi Cảnh đã từng nghiên cứu rất kỹ sách nuôi dạy con. Trẻ con bình thường khoảng sáu bảy tuổi là bắt đầu thay răng, hại anh trong một năm rưỡi qua vừa lo lắng, cẩn thận, sốt ruột đủ kiểu, nhưng không ngờ rằng lại luôn không có gì xảy ra, mãi đến hôm nay mới nhìn thấy một cái răng sữa của con gái cưng.

Con gái à, chẳng lẽ con đã trì trệ tới mức đến cung phản xạ của hệ thống hoán đổi cũng bị ép kéo dài ra rồi sao... Mặc dù trong lòng ngập tràn bất lực, nhưng trên khuôn mặt Bạch Hi Cảnh vẫn duy trì vẻ mặt ấm áp của người cha tốt nhị thập tứ hiếu: “Răng trên hay răng dưới?”

Tiểu Tịnh Trần dùng lưỡi đẩy: “Răng dưới ạ.”

“Tốt.” Bạch Hi Cảnh dứt khoát kéo Tiểu Tịnh Trần về phòng ngủ, để bé đem cái răng rụng vứt xuống dưới gầm giường, như vậy sẽ mọc răng nhanh hơn.

Con gái ngốc đã tin, thế mà thật sự tin rồi!

Cô bé vung cổ tay một cái, chiếc răng nhỏ như một mũi tên đã rời khỏi cung “cạch” một tiếng lún vào dưới đáy ván giường, phỏng chừng có dùng đến tua vít cũng không thể nhổ ra được. Trên trán Bạch Hi Cảnh không khỏi chảy đầy vệt đen. Đợi sau khi hàm răng bên dưới của Tiểu Tịnh Trần đều đã thay hết, ván giường của anh liệu có bị sập không???

Sau khi bữa cơm kết thúc, Bạch Hi Cảnh thu dọn xong bát đũa, mở ngăn kéo lớn trong phòng đọc sách, lấy ra một hộp trang sức đẹp đẽ. Trên lớp xốp bọc nhung đen bên trong đựng bốn cái vòng nhỏ tinh xảo. Những chiếc vòng này có độ rộng bằng ngón út của trẻ con, tỏa ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, nhìn rất giống vòng bạc bình thường mà những đứa trẻ hay đeo. Nhưng Bạch Hi Cảnh có thể chuẩn bị cho con gái thứ “bình thường” sao?

Bạch Hi Cảnh tháo vòng trọng lực trên cổ tay và cổ chân Tiểu Tịnh Trần xuống, đổi cái vòng mới: “Con giờ đã lớn rồi, cái vòng cũ đã không còn tác dụng nữa, ba làm bốn cái vòng mới cho con, con có thích không?”

Sau khi đeo xong vòng trọng lực, Tiểu Tịnh Trần thử nhảy lên, cơ thể rõ ràng nặng hơn rất nhiều, có điều bé thích cái cảm giác “chân đạp lên đất thật sự” này liền gật đầu nhẹ một cái, đôi mắt to liền cong lên thành hình trăng non, nụ cười vô cùng thành thực: “Thích ạ!”

Bạch Hi Cảnh xoa mái tóc tơ mềm mại của cô bé, đem vòng trọng lực vừa đổi cất lại vào hộp trang sức, lớp xốp bọc nhung đen rõ ràng không lún sâu xuống như lúc đầu, cũng chỉ có Tiểu Tịnh Trần mới có thể chịu được áp lực của trọng lượng đột nhiên gia tăng như vậy mà thôi.

Ngày hôm sau khi luyện tập buổi sáng, Tiểu Tịnh Trần dắt theo Màn Thầu đến trang viên nhà họ Lạc thì đã thấy bốn thiếu niên đang khởi động làm nóng cơ thể rồi. Trải qua hai năm luyện tập, các thiếu niên cũng thay đổi không ít. Hàn Hùng càng thêm cường tráng như con gấu, bộ dạng giống y như tên của cậu. Nhưng nếu như bạn cho rằng cậu ta nặng nề cồng kềnh như một con gấu thì bạn đã sai hoàn toàn rồi, Hàn Hùng là đứa bị đám bảo vệ nhà họ Lạc giày vò nhiều nhất, bởi vì cấu trúc bộ não của cậu ta đơn giản nhất, chỉ có thể đào sâu khai thác hết sức mạnh tiềm tàng của tay chân. Bây giờ một mình cậu có thể đánh bại hai bảo vệ cấp cao cùng một lúc hoàn toàn không thành vấn đề.

Lăng Phi thì ngược lại với cậu, khí thế hoàn toàn ẩn bên trong, dáng vẻ mang kính mắt rất giống học giả đọc nhiều kinh thư, nhưng một khi đã động thủ... Người Hàn Hùng không muốn luyện tập đối đầu nhất chính là cậu ta. Nói về sức lực, Lăng Phi kỳ thực đánh không lại được Hàn Hùng, nhưng cậu ta đủ tinh khôn, các công cụ xung quanh vô vàn dùng mãi không hết. Thậm chí khi bị dồn đến mức cấp bách rồi, cậu còn có thể cố tình trêu chọc Thái Bao để giam chân Hàn Hùng. Cho nên mỗi lần Hàn Hùng đấu với cậu thì đều bị cậu giày vò rất thảm.

Bản thân Lạc Kha Minh có căn cốt về võ thuật, dưới sự dạy dỗ của Tiểu Tịnh Trần, cậu ta ngày càng giỏi giang hơn, hơn nữa cậu ta lại nắm giữ địa lợi nhân hòa, được coi là người có quyền cước võ thuật tốt nhất. Cho đến bây giờ cậu ta đã có thể đánh được một hai chiêu với Tiểu Tịnh Trần rồi.

Tiến bộ lớn nhất phải nói đến Đầu Gỗ, mặc dù trông cậu ta vẫn gầy gò yếu ớt như thế, nhưng sau khi được Tiểu Tịnh Trần đào tạo, cậu không còn bị ốm nữa. Đến bây giờ cơ thể được che đậy phía sau lớp quần áo đã có những đường nét của cơ bắp rồi, trong khí chất ốm yếu u buồn đã có thêm mấy phần tiêu sái tuấn dật.

Vẫn là câu nói đó, phong thủy xung quanh Tiểu Tịnh Trần rất tốt, bốn thiếu niên đều có những đặc sắc riêng, nhưng không ngoài dự đoán tất cả đều là những thiếu niên tuấn tú. Các cô gái thầm mến chúng có thể xếp hàng dài từ cổng trường đến Kim Đỉnh. Nhưng mà các thiếu niên đều rất ăn ý mà giữ mình trong sạch, từ trước đến nay đều không trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù có là bạn nữ ngồi cùng bàn cũng duy trì khoảng cách phù hợp, tuyệt đối không vượt quá giới hạn.

Thứ nhất, bản thân bọn chúng vốn dĩ không phải là người có tính cách sẽ yêu sớm, đương nhiên đây là nói đám người Lăng Phi, Lạc Kha Minh, và Đầu Gỗ, Hàn Hùng căn bản vẫn chưa mở được chiếc chìa khóa “tình yêu“. Thứ hai, các thiếu niên đều biết Bạch Hi Cảnh hết lòng cưng chiều Tiểu Tịnh Trần như vậy, nếu như bọn chúng thể hiện ra bất kỳ chút “tình cảm khác biệt” nam nữ nào, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ dẫn con gái đi, ngăn cấm bọn chúng qua lại. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đối với cô bé xinh đẹp vừa ngoan ngoãn mà tính tình lại tốt, ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở như Tiểu Tịnh Trần, các thiếu niên đều có chút thầm thương trộm nhớ. Cho dù biết rõ là ước muốn xa vời, nhưng vì chút mong muốn đó, bọn chúng cũng có thể cố gắng hết sức duy trì sự hồn nhiên trong sáng cuối cùng của mình.

Bốn thiếu niên đang khởi động làm nóng cơ thể liền nhìn thấy phía xa bên ngoài cổng sắt hai cái bóng nhỏ dần trở nên rõ rệt. Hàn Hùng quen đường quen lối đi ra mở cửa. Lạc Kha Minh ép buộc kéo Thái Bao đang ngái ngủ, hai mắt mông lung ra ngoài. Kể từ sau khi Tiểu Tịnh Trần tới, uy tín của Thái Bao trực tiếp giảm xuống, đến bây giờ đã biến thành sinh vật ở tầng dưới chót của Kim Tự Tháp. Đến ngay cả Màn Thầu cũng dám chó cậy gần nhà mà ăn hiếp nó, thật là đáng thương và bi thảm!

Nhìn thấy Màn Thầu, tinh thần của Thái Bao lập tức tỉnh táo, kiên quyết giãy giụa thoát khỏi Lạc Kha Minh, đuổi theo con chó giả sói nhỏ chơi với nhau tương thân tương ái đi mất!

Bốn thiếu niên cộng thêm một bé gái đáng yêu bắt đầu chạy bộ. Những người đàn ông trong đội bảo vệ cũng lần lượt gia nhập. Đã cọ sát hai năm, những người đàn ông cũng coi các thiếu niên thành bao cát luyện tập, có cơ hội liền ra sức giày vò, nhưng cô bé đáng yêu hồn nhiên trong sáng lại nhận được sự đối xử giống như con gái ruột của họ, đến ngay cả ông Lạc cũng thỉnh thoảng chen chân vào.

Người già ngủ ít dậy cũng sớm, ông thường bưng chút quà bánh mượn cớ nghỉ ngơi một chút đút cho Tiểu Tịnh Trần ăn, khiến Hàn Hùng nhìn mà phát thèm!

Mọi người đều đã quen với việc chạy bộ buổi sáng cùng Tiểu Tịnh Trần, nhưng lần này lại dần dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tốc độ của cô bé vẫn nhanh như thế, nhưng sau bảy tám vòng trán bé đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Bé trước kia dù có chạy hai mươi vòng vẫn không thở hổn hển cơ mà!