Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 164: Cô gái, đừng nhìn lung tung



Ban đầu khi lấy được kịch bản, Hứa Lâm Lang cẩn thận nghiên cứu đọc qua toàn bộ câu chuyện, nhưng mà không biết tại sao vừa nghĩ đến cô gái Sắc Linh thì trong đầu Hứa Lâm Lang lại cứ hiện ra đôi mắt to trong veo ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần…

Hứa Lâm Lang cảm thấy người có khả năng diễn vai này một cách hoàn hảo nhất chắc chắn là Bạch Tịnh Trần. Nhưng dù sao Bạch Tịnh Trần cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp. Năm đó trùng hợp gặp phải thiên thời địa lợi nhân hòa hoàn hảo mới khiến Bạch Hi Cảnh đồng ý để cô bé đóng vai phụ một phen. Kết quả ai cũng không ngờ tới, sau khi “Giang Hồ Sát” được phát sóng, người thật sự hot đến mức nổi như cồn lại là nhân vật phụ đến không thể phụ hơn – Bách Lý Dao, thậm chí còn vượt qua cả danh tiếng của nhân vật chính!

Từ đó về sau, Bạch Tịnh Trần cũng không tham gia bất cứ vai diễn phim điện ảnh hay truyền hình gì nữa. Hứa Lâm Lang cảm thấy với khả năng của Bạch Hi Cảnh muốn tìm cho cô bé một vai diễn chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng sở dĩ anh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng đương nhiên là bởi vì Bạch Hi Cảnh không hy vọng con gái cưng của mình phát triển trong giới giải trí. Nếu Cha Ngốc đã không có ý này, vậy muốn mời cô bé tham gia diễn xuất trong một bộ phim điện ảnh khác chắc chắn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng mà Hứa Lâm Lang làm thế nào cũng không ngờ được rằng vận may của bản thân lại tốt đến loại trình độ này, buồn ngủ liền có người đưa gối đầu!

Bởi vì đã giao hẹn sẵn với An Kỳ, khi Bạch Hi Cảnh đọc qua kịch bản đã trầm mặc ba ngày, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý để Tiểu Tịnh Trần diễn vai cô gái trẻ này. Chẳng qua bởi vì Tiểu Tịnh Trần còn phải đi học, Hứa Lâm Lang liền lùi toàn bộ các cảnh quay của cô bé lại, đợi sau khi cô bé thi xong kỳ thi cuối kỳ mới tham gia đóng phim. Vậy nên lúc này Bạch Hi Cảnh phải lấy tốc độ nhanh nhất xách Bé Ngốc này đến.

Bộ phim mới đã sớm bắt đầu lên kế hoạch quay phim vào đầu tháng hai, tháng tư chính thức khởi quay. Hứa Lâm Lang đã hoàn thành rất nhiều cảnh quay không cần sự xuất hiện của Tiểu Tịnh Trần, chẳng qua Tiểu Tịnh Trần mặc dù không phải là diễn viên nữ chính nhưng lại giống với An Kỳ là nhân vật linh hồn (trọng tâm) của toàn bộ nội dung bộ phim. Lời thoại của cô bé không nhiều lắm nhưng cảnh quay thì lại không ít. Cho dù hai tháng nghỉ hè đều gấp rút quay những cảnh quay của Tiểu Tịnh Trần nhưng cũng chưa chắc có thể quay hết được, chỉ có thể nỗ lực hết sức mà thôi.

Đương nhiên hành động chỉ vì một mình cô bé mà thay đổi toàn bộ tiến độ quay phim này, tất nhiên sẽ dẫn tới không ít lời đàm tiếu. Dù sao Tiểu Tịnh Trần cũng không phải là một đại minh tinh ghê gớm gì. Chẳng qua chỉ là một diễn viên nhí đã từng đóng một vai phụ trong một bộ phim truyền hình mà thôi, có tư cách gì mà khiến cho mọi người của đoàn làm phim phải chiều theo một mình cô bé chứ. Nhưng bởi vì sự mạnh mẽ của đạo diễn Hứa Lâm Lang nên trước mắt tạm thời không có ai dám bày trò mất mặt trêu đùa người này trước mặt cô nàng.

Dưới điều kiện tiền đề phức tạp không hữu nghị lắm này, Tiểu Tịnh Trần ôm cánh tay Cha Ngốc đi tới hiện trường quay phim.

Tiểu Mã là một trợ lý đạo cụ cực kỳ bình thường, tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể đi theo sư phụ để giúp việc. Khi cậu đang giúp đỡ sư phụ chuẩn bị đạo cụ cho cảnh diễn tiếp theo, ánh mắt lơ đãng liếc qua cửa chính, ngay lập tức cậu đột nhiên dừng lại như bị định thân, đôi mắt khó tin trợn đến mức lớn nhất…

Cậu đã nhìn thấy cái gì? Có phải là tiên nữ hay không ~!

Mái tóc dài tới thắt lưng còn đen bóng mượt mà hơn cả ngôi sao quảng cáo dầu gội đầu. Làn da trắng nõn nà còn phấn hồng hơn cả ngôi sao quảng cáo đồ trang điểm. Đôi mắt xếch hiền lành còn gợn sóng nước mênh mông hơn cả ngôi sao quảng cáo kính áp tròng. Đôi môi đỏ thẫm còn quyến rũ động lòng người hơn cả ngôi sao quảng cáo son. Lại còn có khí chất xuất trần thoát tục không nhiễm chút bụi trần nào hơn cả Tiểu Long Nữ phái Cổ Mộ trong truyền thuyết…

… Trình độ văn học của Tiểu Mã không đủ, chỉ có thể bình luận người đẹp từ góc độ “chuyên ngành” của mình!

Sư phụ đạo cụ đợi rất lâu vẫn không thấy Tiểu Mã quay lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy cậu ta đang đứng tại chỗ ngẩn người. Sư phụ đạo cụ rất không vui đi lên đẩy cậu một cái: “Bảo cậu đi lấy đồ mà cậu lại ở đây ngây ngốc gì thế hả!”

Sức lực của sư phụ đạo cụ không hề lớn, nhưng Tiểu Mã lại cứ như vậy mà ngã nhào ra đất nằm thẳng cẳng. Mãi cho đến khi mũi cậu đụng phải sàn nhà mới bị đau đến giật mình tỉnh lại. Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng thu hút sự chú ý của mọi người. Hứa Lâm Lang hơi nhíu mày: “Này, đang quay phim đấy, cậu gào cái gì thế hả….!”

Lời còn chưa nói hết, Hứa Lâm Lang cũng tức khắc nhìn thấy hai người đang đi từ bên ngoài vào cửa lớn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ sau khi quay xong “Giang Hồ Sát”, Hứa Lâm Lang đã sáu năm không gặp lại Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù vẫn luôn duy trì liên lạc, thậm chí hai năm gần đây, bình quân bọn họ một tháng cũng nấu cháo điện thoại một hai lần, nhưng Hứa Lâm Lang vẫn không có cơ hội nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thật sự. Ảnh chụp thì đã xem qua không ít, nhưng tất cả những tấm ảnh cộng lại cũng không mạnh bằng lực chấn động mà người thật gây ra cho cô lúc này.

Hứa Lâm Lang vẫn biết em gái Tịnh Trần rất xinh đẹp, nhưng không phải vẻ “đẹp” theo định nghĩa của quần chúng. Khách quan mà nói, Tiểu Tịnh Trần hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ không nhỏ cũng chưa lớn hẳn, thân thể vẫn chưa dậy thì biểu lộ ra một loại ngây ngô của trẻ con, vẫn kém xa so với những ngôi sao nữ đẫy đà trong giới. Điều thực sự khiến cho người khác tim đập chân run ở bé chính là sự đáng yêu giống như một con vật dễ thương người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Hơn nữa bé còn có một loại khí chất sạch sẽ hoàn toàn xa cách trần thế, giống như một động vật bé nhỏ đáng yêu chưa va chạm nhiều, khiến cho mọi người không tự chủ được thích bé, yêu thương bé.

So với sáu năm trước, Tiểu Tịnh Trần hiện tại thiếu đi một chút cảm giác mũm mĩm đôn hậu, càng nổi bật hơn sự hồn nhiên không rành thế sự. Không biết tại sao nhưng Hứa Lâm Lang cảm thấy bản thân thở dài nhẹ nhõm. Sáu năm không gặp, Bạch Tịnh Trần vẫn dễ thương thuần khiết như lần đầu gặp gỡ. Thật tốt!

Tiểu Tịnh Trần liếc mắt một cái liền nhận ra Hứa Lâm Lang, ngay lập tức nhoẻn miệng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, đôi mắt mèo to cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Chị Lâm Lang!”

Hứa Lâm Lang cũng không tự chủ được mà cười theo: “Bé Ngốc, đã lâu không gặp!”

“Bé Ngốc” là biệt danh mà An Kỳ và Hứa Lâm Lang đặt cho cô bé, nghe rất thuận tai, rất đáng yêu, còn mang theo một loại cảm giác cưng chiều ấm áp.

Nụ cười này của Hứa Lâm Lang đã dọa một đám nhân viên đoàn làm phim rớt quai hàm. Đạo diễn Lâm Lang là người có tiếng nghiêm khắc. Cô ghét nhất là bị người khác quấy rối khi đang quay phim. Không phải Tiểu Mã vừa nãy mới bị cô quát sao, nhưng ai cũng không ngờ được hai người này đột nhiên xuất hiện cắt ngang những người đang quay phim vậy mà lại nhận được lời chào hỏi thân thiện như vậy của đạo diễn Hứa.

Giống như còn ngại sự kinh hãi mình tạo ra còn chưa đủ, Hứa Lâm Lang trực tiếp bỏ quyển kịch bản trong tay xuống, đứng lên đi về phía Tiểu Tịnh Trần, giang hai tay ra ôm lấy bé vào lòng thuận tiện thơm trộm một cái lên thái dương của bé: “Em lớn rồi!”

Tiểu Tịnh Trần theo thói quen giơ tay ôm lấy thắt lưng Hứa Lâm Lang, giống như một con mèo lớn cọ tới cọ lui trong lòng cô, đôi mắt nheo lại hạnh phúc: “Vâng ~!”

Cọ tới cọ lui, đột nhiên Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, tò mò nhìn chằm chằm vào phần nở nang sừng sững trước ngực của Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang nhìn theo ánh mắt của cô bé…

Ép đầu nhóc con này rồi hung hăng vò qua vò lại, Hứa Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thật là… một chút cũng không hề thay đổi.”

Tiểu Tịnh Trần gãi má, khuôn mặt phấn nộn ngượng đến đỏ cả mặt nói: “Mọi người đều nói như vậy.”

Hứa Lâm Lang: “…” Chuyện này không phải là chuyện gì đáng tự hào được không hả em gái ~!

Nhân viên đoàn làm phim ở đây ai cũng tò mò nhìn hai người đẹp một lớn một nhỏ ôn lại chuyện xưa, xì xào bàn tán gì đó. Bạch Hi Cảnh bị Hứa Lâm Lang xem nhẹ coi như phông nền liền đẩy kính mắt, âm thầm đánh giá những người xung quanh. Không ngoài dự đoán, anh nhìn thấy được trong mắt họ sự tò mò, lắm chuyện, nghi ngờ và sự bài xích không chút che giấu.

Bạch Hi Cảnh lặng lẽ nhếch khóe môi, dám bài xích con gái cưng nhà anh, các người hãy đợi bị gọt đi ~!

“Đạo diễn Hứa, hãy quay cho xong cảnh của tôi trước đi, buổi tối tôi còn có quảng cáo nữa.” Có vài người đi ra từ phòng nghỉ ngơi phong cách cổ bên cạnh, đứng đầu là một người đẹp mặc trang phục cổ trang màu đỏ, màu sắc tươi đẹp sáng như ngọn lửa khiến người ta có cảm giác nóng rực như ngày hè.

Người đẹp vừa bước ra khỏi cửa thì liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, liền nhìn theo ánh mắt mọi người thì thấy Tiểu Tịnh Trần bên cạnh Hứa Lâm Lang. Người đẹp sửng sốt, như cười như không đánh giá Tiểu Tịnh Trần: “Ồ~ Đây chính là Vô Tà ngôi sao nhí đẹp nhất của chúng ta sao? Quả nhiên không tồi, khó trách lại nổi tiếng như vậy, khiến cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim chúng ta đều phải chiều theo một mình cô bé, ha~!”

Tiếng cười cuối cùng lộ ra vài phần châm chọc, vài phần khinh thường, vài phần ngả ngớn. Tưởng Thế Lan là một người đẹp cổ trang có tên tuổi, các vai diễn của cô ta đa phần đều là loại hình ngang ngược độc ác thâm hiểm, tính cách của bản thân cô ta cũng có chút vênh váo ngông cuồng. Hứa Lâm Lang bởi vì có chút tính toán, phần lớn là dùng những diễn viên mới có thực lực, còn số minh tinh thì ít đến đáng thương. Ngoài An Kỳ và Vô Tà ra thì Tưởng Thế Lan cũng xem như là người có tiếng tăm nhất, tất nhiên thói kiêu kỳ phải nặng hơn một chút.

Hơn nữa, ban đầu Tưởng Thế Lan vốn muốn giới thiệu một người họ hàng của mình đang muốn phát triển trong giới giải trí đóng vai Sắc Linh, nhưng không nghĩ rằng lại bị Hứa Lâm Lang lập tức từ chối thẳng thừng. Tưởng Thế Lan không thể làm gì được đạo diễn, cho nên cũng hoàn toàn không vừa mắt Tiểu Tịnh Trần.

Lúc này vừa hay có một người đẹp mặc y phục xanh biếc với vẻ tươi mát cũng từ trong phòng nghỉ ngơi bước ra. Cô ta đương nhiên đã nghe được lời nói của Tưởng Thế Lan, không kìm nổi cười nói: “Ai chọc chị Lan của chúng ta tức giận vậy, còn không mau pha trà rót nước để xin lỗi đi.”

Mặc dù nghe qua chỉ là một lời trêu đùa, nhưng lại cho Tiểu Tịnh Trần một áp lực không nhỏ.

Hứa Lâm Lang không vui nhíu mày. Bản thân cô vốn tính cách nhanh lẹ cho nên rất không có kiên nhẫn với những trận chiến nước bọt mà trong lời nói có hàm ý khác như thế này. Nhưng dù sao cô cũng là đạo diễn, bản thân cũng không thể quá thiên vị bên nào. Hứa Lâm Lang nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Tịnh Trần, thấy cô bé chỉ chớp đôi mắt ngây thơ, cái miệng nhỏ tự nhiên vểnh lên, hai bên khóe miệng hơi nhếch dường như hoàn toàn không để lời châm chọc của Tưởng Thế Lan vào tai.

Hứa Lâm Lang âm thầm thở phào một hơi. Nếu như ngày đầu tiên tới mà đã ầm ĩ không vui với người khác thì e rằng thời gian kế tiếp ở đoàn làm phim của Tiểu Tịnh Trần sẽ không được tốt đẹp. Hứa Lâm Lang không khỏi liếc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Bạch Hi Cảnh. Người cha cuồng con gái này hôm nay thật sự vẫn còn giữ được bình tĩnh sao.

Hứa Lâm Lang vỗ tay triệu tập mọi người, kéo Tiểu Tịnh Trần lại nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Vô Tà. Bắt đầu từ hôm nay cô bé sẽ gia nhập vào đoàn làm phim của chúng ta, đảm nhiệm vai diễn Sắc Linh. Cô bé là diễn viên nhỏ tuổi nhất của đoàn, hy vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ.”

Lời nói hình thức thì ai cũng có thể nói, mặc dù không ít diễn viên bởi vì “sự nổi tiếng” của em gái Tiểu Tịnh Trần mà không vui trong lòng, nhưng không mấy ai có thể thể hiện sự không hài lòng ra mặt như Tưởng Thế Lan. Trước mặt đạo diễn dĩ nhiên là bạn tốt, tôi tốt, mọi người tốt, còn những lời nói sau lưng thì…

Thời điểm hai cha con Bạch Hi Cảnh đến là khá sớm. Hứa Lâm Lang sau khi đã trưng cầu sự đồng ý của hai người liền quyết định để Tiểu Tịnh Trần lập tức quay phim. Lời thoại của cô bé ít nhưng cảnh quay lại không ít, nhất định phải khẩn trương nắm bắt thời gian mới được.

Thợ trang điểm đưa Tiểu Tịnh Trần đi hóa trang, Bạch Hi Cảnh di chuyển ghế chuyên dùng của đạo diễn Hứa Lâm Lang rồi ngồi ở một bên xem kịch. Hứa Lâm Lang bất đắc dĩ bĩu môi, tủi thân ngồi lên một chiếc ghế đẩu nhỏ theo dõi ống kính, trong lòng âm thầm nguyền rủa tên khốn nạn cướp ghế của mình cả đời không lấy được vợ.