Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 165: Sự suy diễn phân liệt của bé ngốc



Theo truyền thuyết, núi Côn Luân là cột chống trời nối giữa nhân gian và thiên giới, chỉ cần men theo cột chống trời bay thẳng lên, không những có thể tránh được thiên kiếp, còn có thể trực tiếp gặp mặt Thượng Đế, đứng vào hàng ngũ thần tiên. Vì thế Côn Luân trở thành thánh địa của người tu tiên. Cũng đã có vô số người tu tiên đổ xô đến Côn Luân. Đáng tiếc trong hàng ngàn hàng vạn năm qua lại chưa có ai tìm được cái thang lên trời trong truyền thuyết này.

Câu chuyện được kể trong “Côn Luân Đồ” chính là một câu chuyện có liên quan đến cây cột thăng thiên này.

Liệt Dương là một kẻ ăn mày bé nhỏ dưới Hoàng Thành, vô tình được Mộc Thanh Thượng Nhân coi trọng thu nhận làm đệ tử cuối cùng. Chàng trai trẻ từ đó liền bước chân trên hành trình tu tiên, không tranh với đời... mới lạ đó!

Sau khi chính thức gia nhập môn hạ của Mộc Thanh Thượng Nhân, Liệt Dương mới biết thế giới của thần tiên tàn khốc như thế nào.

Mộc Thanh Thượng Nhân là một tán tu*, không có môn phái, chỉ có một động phủ để tu tiên trong ngóc ngách nào đó trên núi Côn Luân. Liệt Dương là đệ tử thứ bảy của ông ta, cũng là đệ tử cuối cùng. Ở đây, An Kỳ gặp được sáu sư huynh sư tỷ của mình.

* Tán tu: là người tu đạo không theo môn phái.

Đại sư tỷ yêu ghét rõ ràng, ghét cái ác như kẻ thù; nhị sư huynh trầm mặc ít nói; tam sư huynh tao nhã lịch sự; tứ sư huynh bất cần đời; ngũ sư tỷ dịu dàng hiền lành; lục sư tỷ xinh đẹp đáng yêu; còn có một người sư phụ cổ quái không chính không tà không giống ai đi ngược lại với đạo lý – Mộc Thanh. Bọn họ là những người thân duy nhất của Liệt Dương.

Một ngày nọ, Mộc Thanh Thượng Nhân mất tích, nghe nói ông đã tìm được cây cột thăng thiên, quang vinh lên tiên giới. Thế là động tiên Mộc Thanh vốn không có danh tiếng gì liền lọt vào mắt của các môn phái lớn và thế lực ở khắp nơi. Bảy sư huynh đệ, sư tỷ muội bị các loại thế lực bao vây truy đuổi. Có lôi kéo, có uy hiếp, có người dùng lý lẽ, tình cảm để cảm hóa, cũng có người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn giở mọi mánh khóe... chỉ vì muốn moi được bí mật về cây cột thăng thiên từ miệng các đệ tử của Mộc Thanh.

Từ Côn Luân mênh mông rộng lớn đến hồng trần thế tục, lại đến các bí cảnh* lớn, các sư huynh tỷ muội mỗi người đều có hoàn cảnh riêng của mình.

* Bí cảnh: Một nơi vô cùng bí ẩn, nguy hiểm rình rập, cạm bẫy bao quanh và cũng là một thử thách cho những dũng sĩ có lòng dũng cảm, có ý chí kiên cường.

“Côn Luân Đồ” tổng cộng có ba bộ. Bộ thứ nhất là “Giết”, đó là sau khi Mộc Thanh mất tích, chủ yếu kể về cuộc chạy trốn của bảy huynh đệ tỷ muội. Mãi cho đến khi bọn họ trốn vào một bí cảnh thượng cổ nào đó thì kết thúc. Đến nửa đường thì lục sư tỷ bỏ mạng. Bộ thứ hai là “Kiếp nạn”, chủ yếu kể về tình cảnh riêng của sáu người còn lại trong bí cảnh, đồng thời cao thủ của các đại môn phái được huy động hết số lượng và sự dũng cảm để xông vào bí cảnh. Bộ thứ hai pha trộn đủ loại lòng người hiểm ác và yêu hận tình thù. Cuối cùng tất cả những người truy đuổi đều bị giết sạch. Kết cục cuối cùng là đệ tử của Mộc Thanh chỉ còn ba người sống sót thoát ra khỏi bí cảnh. Bộ thứ ba là “Trở về”, ba người tu luyện từ trong bí cảnh trở về, điên cuồng thực hiện quá trình báo thù các đại môn phái. Cả giới Tu Chân nổi lên một trận gió tanh mưa máu tổn thất nặng nề.

Cả bộ phim đều được viết từ góc nhìn của chàng thiếu niên Liệt Dương do An Kỳ thủ vai. Cậu không phải là diễn viên chính số một, nhưng đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cho nên lời bộc bạch của cậu sẽ tương đối nhiều. Mà Liệt Dương sống sót tới cuối cùng, trong khoảnh khắc sắp chết đã nhìn thấy cột thăng thiên thật sự!

Tuyến chính của cả câu chuyện chính là tìm kiếm cột thăng thiên, những tuyến phụ còn lại là những ân oán tình thù vui buồn hợp tan của bảy đệ tử Mộc Thanh cùng với các đại môn phái. Trong đó đương nhiên còn pha trộn không ít âm mưu dương mưu thần cơ quỷ kế, chỉ cần quay tốt thì chắc chắn sẽ là một bữa tiệc lớn của thị giác và trí tuệ.

Hứa Lâm Lang ngay từ đầu đã nhắm vào giải thưởng lớn Oscar, cho nên bất luận là trang phục diễn viên hay hoàn cảnh đạo cụ đều đạt tới mức tốt nhất, đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên lại càng yêu cầu hà khắc. Cả đoàn làm phim đều cổ vũ tinh thần một cách mạnh mẽ, muốn quay được một bộ phim lớn tốt nhất của Hoa Hạ.

Cảnh bắt mắt nhất trong phim tiên hiệp dĩ nhiên là những cảnh đấu pháp thuật đặc sắc lóa mắt, bí cảnh kỳ quái nơi vực sâu, tam giới lục đạo thần bí khó lường... Đương nhiên những thứ này đều cần xử lý kỹ xảo máy tính hậu kỳ, nhưng việc quay phim cơ bản của giai đoạn trước tuyệt đối cũng không thể qua loa được.

Sắc Linh mà Tiểu Tịnh Trần diễn là một con Xà yêu sống tại nơi sâu nhất mà không ai có thể tới được trong núi Côn Luân. Cô bé tuân theo quy luật nơi rừng rậm cá lớn nuốt cá bé, săn bắt theo bản năng tất cả những yêu tinh nhỏ yếu hơn mình mà cô bé gặp được. Nhưng bởi vì trước giờ chưa từng ra khỏi núi Côn Luân, cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên bản tính vô cùng hung tàn. Nhưng tính cách cô bé cũng ngây thơ vô tri như một đứa trẻ.

Sắc Linh khi mới hóa thành hình người đã gặp được Liệt Dương - một người bị người ta lập kế hãm hại đang trong tình trạng tính mạng nghìn cân treo sợi tóc. Lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật có tướng mạo giống mình sau khi biến hóa, sự tò mò đã khiến Sắc Linh chẳng những không ăn thịt Liệt Dương mà còn cứu mạng cậu ta.

Liệt Dương là một tay mơ mới bước vào con đường tu tiên chưa được bao lâu, căn bản không nhìn ra nguyên hình của Sắc Linh. Vì thế trong lúc vô tình đã vô cùng cảm kích cô bé có ơn cứu mạng mình, nhưng vẫn không thể không hoài nghi cô bé có phải là gian tế do môn phái nào đó sắp xếp cài vào bên cạnh mình hay không. Sau đó cứ rối rắm vừa tin tưởng lại vừa hoài nghi.

Mãi cho đến khi vết thương của Liệt Dương đã lành và rời đi, Sắc Linh lưu luyến sinh vật duy nhất có bộ dạng giống với bản thân mình sau khi biến hóa không muốn rời xa, liền lén lút theo sau cậu ta, lại gặp phải đám đông tu sĩ bao vây chém giết Liệt Dương. Sắc Linh trong lúc giận dữ đã giết sạch tất cả những tu sĩ đó, hiện ra nguyên hình, dọa Liệt Dương sợ đến choáng váng.

Mặc dù tay mơ Liệt Dương rất sợ Xà Yêu giết người như ma, nhưng lại bị sự ỷ lại của tiểu xà yêu đối với mình và sự ngây thơ trong sáng dưới hình người của cô bé khiến cho đầu hàng, liền đưa cô bé đi theo bên mình. Cho dù là con đường chạy trốn mờ mịt hay là nơi bí cảnh vực sâu bí hiểm, hai người luôn như hình với bóng không rời nhau. Liệt Dương nghiêm túc dạy cho Tiểu Xà Yêu làm thế nào để trở thành con người, hơn nữa còn không tự kiềm chế được bản thân mà yêu cô bé. Đáng tiếc Tiểu Xà Yêu càng ngày càng giống loài người lại từ đầu đến cuối không hiểu thế nào là tình yêu.

Khi chỉ còn duy nhất ba người đệ tử của Mộc Thanh tiến hành công cuộc báo thù, Tiểu Xà Yêu cũng không chùn bước kề vai chiến đấu với Liệt Dương.

Cuối cùng, Tiểu Xà Yêu vì cứu Liệt Dương mà chết!

Trận chiến cuối cùng, đám tu sĩ gần như chết hết, cả Giới Tu Chân sụp đổ tan rã.

Cho dù là người Tu Chân hay là người luyện yêu thì đều là đi ngược lại ý trời, đã sớm vứt bỏ tư cách vào luân hồi. Cho nên nếu không thể phi thăng lên tiên giới, sau khi chết bọn họ chỉ có thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất.

Thây phơi khắp nơi trên chiến trường, gió lạnh thấu xương không ngừng gào thét, bóng hình lẻ loi của Liệt Dương ôm lấy thi thể lạnh như băng của Tiểu Xà Yêu lặng lẽ khóc. Sau khi khóc xong, cậu tự nguyện vứt bỏ nguyên thần, cùng Tiểu Xà Yêu hồn phi phách tán.

Nhưng vào thời khắc cơ thể của cậu tiêu tan, con mãng xà khổng lồ lạnh như băng đột nhiên bay lên, uốn lượn bay thẳng về phía chân trời.

Thì ra Tiểu Xà Yêu Sắc Linh chính là cột thăng thiên thật sự!

Vai diễn Sắc Linh này thật ra là một vai diễn khá phân liệt, nhìn tổng quát cả kịch bản thì đây hẳn là nhân vật khó diễn nhất. Sau khi hóa thành hình người, cô bé vừa phải có dáng vẻ quyến rũ vốn có của yêu, lại vừa phải có sự âm độc, nham hiểm của loài rắn. Đồng thời cô bé còn phải có sự đơn thuần hồn nhiên không rành thế sự. Hơn nữa cho dù là quyến rũ, hung tàn hay ngây thơ thì đều là khí chất tự nhiên tỏa ra từ trên người cô bé, không được có dấu vết “diễn” nào. Diễn viên bình thường căn bản không thể khống chế loại vai diễn biến hóa mâu thuẫn đến cực điểm này. Những diễn viên lão luyện lại quá mức chải chuốt mà thiếu đi vài phần tự nhiên tươi mới.

Vốn dĩ đây là vai diễn khó tìm diễn viên nhất trong cả bộ phim, nhưng ngược lại lại trở thành vai diễn được quyết định sớm nhất.

Mặc dù trong “Giang Hồ Sát” thì Tiểu Tịnh Trần diễn vô cùng xuất sắc, nhưng ngoài đạo diễn Hứa Lâm Lang ra, không ai xem trọng cô bé đóng vai Sắc Linh, đến cả trong lòng Cha Ngốc Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy có chút thấp thỏm. Tuyệt đại đa số mọi người đều chờ xem trò cười của Vô Tà.

Nhưng đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần từ trong phòng hóa trang đi ra thì không ai cười nổi nữa!

Chiếc váy dài bằng lụa đen trắng đan xen, khi di chuyển giống như tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của vảy rắn. Đường kẻ mắt màu đen đã kéo dài hình dáng của đôi mắt, trên khóe mắt biểu lộ ra sự tàn nhẫn cay nghiệt, đôi môi mềm mọng đỏ đậm như máu mang theo khí thế xa hoa kiêu kỳ cực hạn. Cái eo nhỏ mềm mại còn không đủ một vòng tay khiến cho người ta tràn ngập sự mơ tưởng, nhưng đôi mắt trong suốt kia lại trong veo tựa như nước suối trong khe núi, có thể phản chiếu rõ ràng bóng dáng của người khác, khiến cho người ta không thể nổi lên bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào đầu độc sự thuần khiết đẹp đẽ của cô bé.

Chỉ trang điểm thôi mà cô bé đã có thể dung hợp một cách hoàn hảo những đặc tính mâu thuẫn hung tàn, quyến rũ và ngây thơ cùng với nhau. Nhìn bộ dạng hiện tại của Tiểu Tịnh Trần, dường như trong đầu của tất cả mọi người đều thoáng hiện lên cùng một từ, đó là Sắc Linh!

Sắc mặt của Tưởng Thế Lan trở nên vô cùng khó coi. Hứa Lâm Lang không nhịn được mà nở nụ cười. Quả nhiên cô đã chọn đúng rồi!

Nhìn Hứa Lâm Lang cười, Tiểu Tịnh Trần cũng không tự chủ được mà cười theo. Hai bên khóe miệng nhếch lên, đôi mắt to mà có thần cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười ngốc nghếch chân thành kết hợp với gương mặt yêu nghiệt được cố ý sửa chữa lại... trong nháy mắt làm sụp đổ tam quan của mọi người.

Khuỷu tay Bạch Hi Cảnh đang chống trên tay vịn, anh dùng bàn tay che miệng, im lặng cười đến mức cả người đều run rẩy.

Hứa Lâm Lang giật giật khóe miệng, day trán, yếu ớt nói: “Bé Ngốc, đừng cười.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức thu nụ cười lại, vô tội nhìn Hứa Lâm Lang.

Hứa Lâm Lang... Quay phim chính thức bắt đầu, cảnh đầu tiên là màn đánh nhau giữa đại sư tỷ Hồng Thường với Tiểu Xà Yêu.

Hồng Thường mang trên lưng mối huyết hải thâm thù diệt môn, ngày hôm đó đúng lúc là ngày giỗ người nhà của cô, nhưng bản thân lại bị vây trong bí cảnh. Tâm trạng của Hồng Thường lúc này đang bất ổn, trong bí cảnh nơi ranh giới của một tiên đảo lơ lửng trên không, nhìn mây trắng mù mịt phía dưới, cô rưng rưng nước mắt kể lể, điều này cốt chỉ để phát tiết nỗi hận thù và buồn khổ trong lòng. Lúc đó chỉ có một mình Tiểu Xà Yêu ở bên cạnh cô, cô bé chỉ cần nghe là được.

Đây vốn là một cảnh vô cùng đơn giản, nhưng xấu ở chỗ người diễn vai Hồng Thường lại là Tưởng Thế Lan.

Khi đang quay phim, nơi mà Tưởng Thế Lan và Tiểu Tịnh Trần đứng thật ra chính là một giàn giáo nhỏ treo giữa không trung, về phần những cảnh đẹp thần tiên kỳ ảo và con sông lớn mênh mông xung quanh, đương nhiên đều do bộ phận hậu kỳ dùng kỹ xảo máy tính xử lý, đóng phim quan trọng nhất không phải là một chữ “diễn” sao!

Hồng Thường đứng ở rìa giàn giáo cách mặt đất hơn bốn mét, tay áo tung bay, khuôn mặt như lửa. Tiểu Xà Yêu bởi vì không tìm thấy Liệt Dương mà cúi gục đầu ủ rũ đứng ở phía sau cô. Đôi tai nhỏ rung rung nghe Hồng Thường thì thầm nói, nhưng lại chẳng nhớ cái gì.

“Phụ thân đã từng nói muốn dẫn tỷ đi xem hết những miền sông núi rộng lớn nổi tiếng khắp thế gian, nhưng... “ Hồng Thường đột nhiên xoay người túm lấy cánh tay của Tiểu Xà Yêu, rưng rưng nói: “Vì sao người chết không phải là tỷ? Muội hãy nói cho tỷ biết, tại sao người chết không phải là tỷ. Sống cô độc thế này, tỷ rất đau khổ, thật sự rất đau khổ!”

Lúc này Tiểu Xà Yêu nên thành thực mà trả lời một câu: “Tại sao lại đau khổ?” Bởi vì cô bé không hiểu tình cảm của loài người.

Nhưng Tiểu Tịnh Trần còn chưa mở miệng, Hứa Lâm Lang đột nhiên gào lớn một tiếng: “Cắt! Tưởng Thế Lan, cô che mất ống kính của Vô Tà rồi.”

Tưởng Thế Lan ngay lập tức thoát ra khỏi vai diễn, vuốt búi tóc của mình khinh thường nói: “Tự con bé không chịu tìm chỗ thì sao có thể trách tôi được.”

Hứa Lâm Lang bất lực, đành phải nói với Tiểu Tịnh Trần: “Bé Ngốc, em phải chú ý ống kính, đừng để bị cô ta che mất.”

Tiểu Tịnh Trần nhìn vào ống kính máy quay phim ngây người mất năm giây mới chậm rãi gật đầu. “Vâng.”

Việc quay phim lại một lần nữa bắt đầu.

“Tại sao người chết không phải là tỷ? Muội hãy nói cho tỷ biết, tại sao người chết không phải là tỷ. Sống cô độc thế này, tỷ rất đau khổ, thật sự rất đau khổ!”

Tiểu Tịnh Trần nhìn Tưởng Thế Lan đang nắm lấy tay mình, bước tới đứng bên cạnh cô ta, đồng thời Tưởng Thế Lan cũng chuyển động một chút theo cô bé.

Hứa Lâm Lang lại đột nhiên hét lớn một tiếng: “Cắt! Tưởng Tế Lan, sao cô lại chắn ống kính của Vô Tà nữa rồi.”

Tưởng Thế Lan nhún vai. “Rõ ràng là con bé di chuyển có vấn đề, sao lại trách tôi được. Nếu như tôi không di chuyển theo con bé, tôi đã bị ra ngoài ống kính rồi.”