Từ trước đến nay, trong tư tưởng của em gái hầu như không hề có khái niệm về “nhảy”, cô bé chỉ biết “võ” mà thôi. Do đó mà khi nam sinh kia nói “thi nhảy”, thì cô bé không chút do dự mà nghe nhầm từ “thi nhảy” nghe thành “đấu võ”.
Khi đám người tản ra, cô bé tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, chuẩn bị động thủ. Nhưng không ngờ Hạ Ngôn đột nhiên vừa đi vừa nhảy, quay tới quay lui như bị tăng động, các khớp xương chuyển động như được tra dầu, em gái trợn tròn mắt!
Cô bé không biết thưởng thức break-dance, cũng không hiểu những bước nhảy nhịp nhàng theo tiết tấu kia, mà chỉ ngây người trợn tròn mắt chăm chú nhìn vào những động tác rõ ràng không có chút lực sát thương nào của đối phương. Não bộ kẹt cứng nghiêm trọng, hoàn toàn không thể chuyển động. Đợi mãi không thấy Hạ Ngôn có bất cứ hành động tấn công nào, cô bé cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quyết định tự mình ra tay. Thế là... Hạ Ngôn liền ngã vào đám người bên đường.
Cú đá thần vừa tung ra, Tiểu Tịnh Trần lập tức kéo về rất nhiều thù hận. Sắc mặt đám bạn của Hạ Ngôn ai ai cũng khó coi, chỉ hận không thể đánh cho nhóc con này trở thành pho tượng điêu khắc theo trường phái ấn tượng. Nhưng suy cho cùng, Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, trông lại có vẻ ngây thơ không biết gì, bọn họ là những người yêu thích break-dance chứ không phải lưu manh, sao có thể không vui một tí là kéo bè kéo lũ đánh hội đồng giữa ban ngày ban mặt được, như vậy thật không hay!
Tên nhóm trưởng nhóm nhảy có tài nghệ nhảy xuất sắc Hạ Ngôn ôm lấy vòng eo, được đồng bạn đỡ dậy khập khễnh bước tới. Cậu ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, gào lên: “Mày cố ý đến gây sự đúng không? Thấy mày còn là trẻ con nên tao mới nhường mày ba phần, vậy mà mày lại dám đá tao. Mày thật sự coi tao là người ăn chay à!”
“Anh không phải người ăn chay, anh là người ăn mặn, khắp người anh đều có mùi thịt.” Tiểu Tịnh Trần dùng lời lẽ chính nghĩa đính chính lại. Cô bé đã nói, cô bé thật sự đã nói rồi. Cái gì gọi là đổ thêm dầu vào lửa, cái gì gọi là vuốt râu hùm, chính là như vậy!
“Mày đúng là không biết chữ chết viết thế nào...” Hạ Ngôn trực tiếp coi lời nói của cô bé là sự khiêu khích, xù lông ngay tại chỗ. Cậu ta khập khiễng đi tới phía trước người Tiểu Tịnh Trần, thô lỗ đẩy cô bé một cái. Mặc dù cậu ta tập nhảy chứ không phải tập võ, nhưng tứ chi phát triển tương đối hài hòa. Hơn nữa lại là con trai, sức lực chắc chắn mạnh hơn nhiều so với những đứa con gái bằng tuổi. Còn Tiểu Tịnh Trần mới chỉ có mười hai tuổi, hơn nữa còn bệnh nặng mới khỏi, cơ thể vẫn còn khá yếu ớt…
Quan trọng nhất là em gái không đeo vòng trọng lực!!
Do đó mà Tiểu Tịnh Trần mù mờ nhìn Hạ Ngôn đột nhiên nổi giận, cơ thể không đứng vững bị cậu ta đẩy loạng choạng lui về phía sau hai bước…
Một chàng trai to lớn lại đi ăn hiếp một cô gái nhỏ bé!
Tiểu Tịnh Trần xoa bả vai hơi đau do bị đẩy, tủi thân mếu máo, vô tội nhìn Hạ Ngôn: “Rõ ràng anh nói muốn đấu võ, tôi đã để anh ra tay trước rồi, bản thân anh lại đứng đó nhảy nhót cả nửa ngày trời không chịu động thủ, sao bây giờ lại quay sang trách tôi?”
“Chết tiệt! Cực phẩm này ở đâu ra vậy, không được xuyên tạc sự thật như thế, mày đá lão đại của bọn tao mà còn có lý chắc?”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào Hạ Ngôn, hùng hồn nói: “Chính anh ấy tự nói muốn đấu võ với tôi.”
“Đấu cái xxoo với mày ý. Bọn này giữ vững nguyên tắc hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau cùng mày thi nhảy. Mày lại gây sự đánh người, quá đáng lắm rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là biết giả bộ đáng thương để nhận được sự đồng cảm, vừa nhìn đã biết không phải chim tốt rồi.”
Tiểu Tịnh Trần yếu ớt nói một câu: “Tôi vốn dĩ không phải chim.”
“Ở cái thời đại này, người mà trong ngoài không đồng nhất ngày càng nhiều. Nhìn thì có vẻ ngây thơ trong sáng như một đóa hoa trắng, thật ra bên trong không chừng là Black Widow*. Chính vì có cái loại người đạo đức giả như mày mới khiến những người hơi có cá tính một chút như bọn tao liền bị nói là bất trị, mất mặt. Hừ...”
*Black Widow: Góa phụ đen.
Tiểu Tịnh Trần dường như đột nhiên đưa mình vào đại hội chỉ trích, khắp tai văng vẳng toàn ngôn ngữ bẩn thỉu hạ lưu mà bản thân nghe không hiểu. Cô bé hoàn toàn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ mù mờ nhìn từng đàn anh đàn chị ở xung quanh không ngừng trách mắng mình, cả đầu óc đều u mê không hiểu. Bọn họ quả thật không động thủ với cô gái nhỏ bé ít tuổi, nhưng sự sắc bén trong lời nói lại làm cho người ta thâm tím mình mẩy hơn cả việc dùng bạo lực.
Thấy Tiểu Tịnh Trần bị “ăn hiếp”, đôi mắt sáng như sao của Vệ Thủ đột nhiên trở nên u ám lóe ra hung quang. Tống Siêu ghì chặt lấy cậu, nhìn các thành viên của vũ đoàn Phi Tường đang vây quanh Tiểu Tịnh Trần nhao nhao chỉ trích cô bé, cậu gào lên: “Này, này, này, không được ỷ đông bắt nạt ít, ỷ mạnh hiếp yếu nhé.”
Em gái vốn dĩ phản ứng chậm chạp, không khéo ăn nói. Cô bé cũng không hoàn toàn ý thức được bản thân mình đã hiểu lầm ý của người khác, lại bị trách móc như vậy, em gái rất sợ, rất buồn. Quan trọng nhất là... nhỡ may cô bé bị kích động, bị sợ hãi mà bùng nổ giống như Vệ Thủ, cậu cũng không có khả năng trấn áp được cô bé.
Một nữ sinh tóc xõa rũ rượi quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt nhìn hai thiếu niên gầy gò là Tống Siêu và Vệ Thủ một lượt, cười nhạo nói: “Nơi này là địa bàn của bọn tao, người bên bọn tao đương nhiên nhiều rồi. Ai bảo mấy đứa chúng mày ra ngoài không đem theo nhiều người, ngu ngốc!”
Tống Siêu: “...” Ngu ngốc cái gì, ông đây không tức giận... mới lạ!
Tống Siêu đột nhiên quay đầu về phía khu giải trí điện tử mà dùng hết sức hét lớn lên: “Tịnh Trần bị người ta bắt nạt, mọi người còn không mau qua đây đi.”
Nghe thấy tiếng gào của cậu, mọi người đều kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn về phía chơi khu giải trí, ánh mắt xuyên qua những khách hàng đang chơi game ồn ào, mong đợi có thể nhìn thấy đồng bọn của cô gái bé nhỏ, lực lượng tương đương mới thú vị. Nhưng thật đáng tiếc, một giây, hai giây… mười giây trôi qua rồi, ầm ĩ vẫn cứ ầm ĩ, cô gái bé nhỏ đơn côi lẻ bóng vẫn tiếp tục lẻ bóng đơn côi.
Đúng lúc này, bàn tay Tiểu Tịnh Trần không nhịn được nữa mà từ từ nắm chặt lại, đôi mắt to trắng đen rõ ràng chầm chậm lắng đọng trở nên trong suốt sáng rực. Cô bé chẳng hiểu tại sao mình lại bị chỉ trích và chịu oan ức đến mức muốn nổ tung. Những người vây xem quay lưng về cổng khu giải trí bị ai đó đẩy ra khiến cho lảo đảo. Một đám thiếu niên ồn ào xông vào trong vòng vây.
Tiền Đa Đa to lớn như một ngọn núi đi đến đứng bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, giống như thổ phỉ chặn đường cướp của gào lên: “Tên khốn kiếp nào dám động vào em gái của ông đây hả?”
Nếu như nói cậu là thổ phỉ, thì Bạch Lạc Thần chính là phản tặc. Cậu không nói một câu nào liền nhào thẳng tới chàng trai đứng gần em gái nhất, tung cú đấm thép hung hãn lên trên gương mặt của Hạ Ngôn. Thế là đồng chí Hạ Ngôn sau khi suýt chút nữa thì bị đá vẹo xương hông lại tiếp tục bị đấm lệch cả lưỡi. Cậu ta ngã lăn xuống đất, mặc dù không bị rụng răng, nhưng khóe miệng cũng ứa máu.
Bạch Lạc Thần đứng đó, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn: “Mẹ kiếp, dám ăn hiếp em gái của ông đây, chán sống rồi hả.”
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Bạch Lạc Thần trong nháy mắt trở nên thô bạo ngang ngược và Tiền Đa Đa to lớn chẳng khác nào núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu. Họ đột nhiên nhận ra, thì ra cú đá của em gái còn nhẹ nhàng chán. Không thẳng thừng như Bạch Lạc Thần, Tiểu Lục chu đáo hơn nhiều. Cậu liếc thấy sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng em gái bị tiếng nổ của quả bóng bay dọa cho sợ hãi, trong lòng cậu hồi hộp, lúng túng nói: “Hỏng rồi, Tiểu Thất, chúng ta đi giúp anh Năm.”
“Ờ.” Tiểu Thất đáp một tiếng, lập tức cùng những người khác chen đến phía sau Bạch Lạc Thần, khí thế hung hăng trừng mắt nhìn các thành viên vũ đoàn Phi Tường.
Tiểu Lục đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, cẩn thận vuốt ve gương mặt cô bé, dịu dàng nói: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần từ từ quay đầu lại, ngây người nhìn Tiểu Lục. Nhìn thấy người thân, sự tủi thân, mù mờ, bất an trong lòng cô bé lập tức như giếng phun cuồn cuộn chảy ra ngoài. Cô bé giang hai cánh tay ôm lấy Tiểu Lục, ngẩng đầu nhắm mắt lại. “Oa oa” một tiếng liền khóc rống lên, nước mắt từng giọt lớn như giọt mưa tuôn ra khỏi vành mắt. Tiểu Lục ôm cô bé vào lòng, hôn lên cổ cô bé, không ngừng thì thầm an ủi bên tai cô bé.
Nghe thấy tiếng cô bé khóc, không nói đến vẻ mặt kỳ lạ của đám người đứng vây xem, đám người Bạch Lạc Thần lập tức xù lông lên. Đến cả La Giai Ni thục nữ nhất cũng vén tay áo chuẩn bị đánh nhau: “Dù thế nào thì mấy người cũng là người lớn, lại hợp sức ăn hiếp một bé gái mười hai tuổi thì cũng chẳng có bản lĩnh gì hết, có gan thì một đấu một đi.”
Ngải Mỹ bất ngờ nhìn cô bé một cái, rồi nhỏ tiếng nói: “Quen biết lâu như vậy, nhìn cậu lúc này là hợp mắt nhất...” Giọng nói chợt lớn hơn: “Các người không phải ỷ đông bắt nạt người ta ít người hay sao, bây giờ người bên chúng tôi còn nhiều hơn mấy người.”
Mặt Hạ Ngôn tái đi, mẹ nó, đây là cái đống lộn xộn gì vậy. Nghe thấy lời chế giễu của La Giai Ni và Ngải Mỹ, vũ đoàn Phi Tường có người khó chịu nói: “Này, tụi bay đã làm rõ tình hình chưa. Rõ ràng là con bé bên đám chúng mày ra tay trước, sao lại là lỗi của bọn tao rồi.”
“Đúng vậy, lão đại của bọn tao đang thi nhảy đối kháng với nó, nó lại đá vào thắt lưng người ta, thật quá tàn nhẫn. Chỉ có như vậy, bọn này cũng chưa ra tay dạy dỗ nó, mấy đứa chúng bay đã sồn sồn lên cái gì!” Đồng chí này ra vẻ rất tự hào về việc mình còn chưa ra tay bắt nạt cô gái bé nhỏ.
Đám người Bạch Lạc Thần im lặng, nói em gái ra tay trước thì bọn họ tin. Em gái từ trước đến nay là động vật đơn bào cứ không nói lại là động thủ. Nhưng nói lão đại của bọn họ bị đánh mà bọn họ lại không báo thù, cho dù có là công chúa Bạch tuyết lương thiện tốt đẹp nhất trong truyện cổ tích cũng không tin nổi.
Quả nhiên Tống Siêu cất tiếng cười nhạo, lạnh lùng nói: “Các người nói không động thủ, động thủ nhiều lắm thì mặt mũi bầm dập, toác đầu chảy máu, còn lời mấy người nói lại trực tiếp khiến người ta phải nhảy lầu. Thật sự khiến người ta đau đớn nhất không phải vũ lực. Đối với điểm này, mấy người không phải hiểu rõ nhất sao!”
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, đôi mắt chớp chớp không được tự nhiên. Tống Siêu sắc bén tóm được khoảnh khắc mất tự nhiên này của cậu ta, liếc khóe mắt nhìn người đi đường ở hai bên. Ánh mắt của người đứng vây xem giành cho mấy thiếu niên nhóm Bạch Lạc Thần vừa gặp mặt liền động thủ thật sự không thân thiện lắm.
Đúng lúc mâu thuẫn sắp trở nên dữ dội hơn, một chàng trai trẻ tách mọi người đi ra, tốt bụng cười nói: “Mọi người có thể nghe tôi nói vài câu được chứ?”
Tống Siêu ngẩn người, liếc mắt liền nhận ra đây chính là thư sinh “giành” máy nhảy với mình nhưng lại chậm một bước. Có lẽ khí chất nho nhã của gia đình có truyền thống Nho học lắng đọng trên người anh ta đã thuyết phục được mọi người, cũng có lẽ nụ cười của anh ta quá đúng lúc đã mang lại cho mọi người cảm giác như tắm trong gió xuân ấm áp, hoặc có lẽ là ngoại hình ưu tú của anh ta đã giành được nhiều ấn tượng, hay có lẽ lời nói dịu dàng của anh ta khiến cho mọi người không đành lòng từ chối…
Dù sao thì khi anh ta vừa cất tiếng, toàn bộ hiện trường liền trở nên yên lặng.
Chàng trai gật đầu thể hiện sự cảm kích, nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc cô gái bé nhỏ này mới bắt đầu chơi máy nhảy, động tác rất lạng quạng, hoàn toàn giống như một người mới học, trước giờ chưa từng nhảy qua. Không biết mọi người có ấn tượng gì không?”
Trong đám đông có người đã đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình bạo cúc hoa máy nhảy của Tiểu Tịnh Trần và Vệ thủ cũng đều không khỏi hồi tưởng lại rồi gật đầu.
Thấy có người gật đầu, chàng trai điềm đạm mỉm cười đáp lại, khiến cho tất cả các cô gái trong tầm mắt đều đỏ mặt.
Chàng trai rõ ràng đã quen với tình huống này, anh ta quay đầu sang nhìn Hạ Ngôn, nói: “Ngay từ đầu cậu đã nói muốn nhảy đối kháng, cô gái bé nhỏ này rõ ràng nghe không hiểu, anh đã giải thích một câu là ‘chính là thi nhảy’, đúng chứ?”
Hạ Ngôn theo bản năng cảm thấy có cái bẫy gì đó đang đợi mình. Cậu ta muốn phản bác, nhưng không hiểu tại sao khi cậu ta há miệng, không những không nói ra được một từ nào, lại còn như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.