“Mẹ, mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận, tức giận sẽ tổn hại đến sức khỏe đó!” Người con trai và con dâu vội vàng dỗ dành bà ta. Cháu gái bà ta không nhìn nổi nữa, cô ta không vui trừng mắt: “Con nhóc này mày thật không có gia giáo, kính già yêu trẻ mày có hiểu hay không!”
“Hiểu chứ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chớp đôi mắt to: “Em ít tuổi hơn chị, chị nên yêu quý em mới phải. Nhưng chị lại trách mắng em không có gia giáo, chị không hiểu kính già yêu trẻ thì càng không có giáo dục hơn em!”
“Mày...” Cô gái luôn ghi nhớ việc phải giữ vững dáng vẻ thục nữ để gây ấn tượng tốt với những người trong nhà họ Bạch, nên không thể không kiêng nể gì mà cãi nhau với Tiểu Tịnh Trần được. Cô gái tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng đành miễn cưỡng nuốt lại những lời chửi tục.
Cô nàng hoa sen trắng cũng đã mở miệng rồi, nụ cười của cô ta dịu dàng lương thiện tốt đẹp: “Đứa bé này quả đúng là miệng lưỡi sắc bén.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chân thành mỉm cười với cô ta để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt gạo, nói: “Đúng vậy, em còn từng cắn vỡ xương người khác đó!”
Cô nàng hoa sen: “...”
Bà Bạch cố gắng nhịn cười, cố gắng đến độ khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của bà méo mó vặn vẹo như bánh bột mì. Khuỷu tay Bạch Lạc Cảnh chống trên đầu gối, bàn tay che miệng, toàn thân run rẩy, cúi đầu giả vờ trầm lắng. Ba thiếu niên trốn sau ghế sofa, ngồi dưới đất không phát ra tiếng động mà cười điên cuồng.
Những người ở trong phòng sách lớn lại không hề kiêng nể chút nào, tiếng cười hô hố cơ hồ như xốc cả nóc nhà. Bạch Uy Thần cứ quỳ trên mặt đất vừa cười vừa đấm đất. Bạch Ấu Cảnh và Hạ Linh Chi càng cười kinh hơn, cả hai phải ngã cả lên bàn trà, giống như hai chú cún mãi không bò dậy nổi.
Bác hai Bạch Nghi Cảnh lau nước mắt, nói: “Tiểu Cảnh, nói thật, mặc dù đã từ một bé gái dễ thương trở thành thiếu nữ, Tịnh Trần vẫn đáng yêu ngốc nghếch y hệt như trước đây vậy. Thật sự đã đủ để trong nháy mắt giết chết toàn nhân loại!”
Bạch Hi Cảnh nhếch khóe miệng, tâm tình như ánh mặt trời tươi đẹp: “Đó là đương nhiên, còn không nhìn xem là do ai nuôi dạy ra.”
Bác gái Hai Trác Mai thu hồi lại nụ cười co quắp, nghiêm túc nói: “Cái ‘từng cắn vỡ xương người ta’ là chuyện gì vậy?”
“Phì...” Bạch Hi Cảnh che miệng cười, nói: “Có một lần đi chơi cùng Đại Sơn và Tiểu Sơn, con bé không cẩn thận cắn gãy xương cổ tay của Đại Sơn.”
“Cắn...??” Mọi người co rúm lại!
Bạch Hi Cảnh gật đầu, trong giọng nói còn chứa theo ý cười: “Đại Sơn sợ nắm đấm của con bé quá nặng, còn dùng chân đá thì quá mạnh, nên đã thỏa thuận trước với con bé không được phép dùng tay dùng chân, sau đó... Tịnh Trần đã dùng răng trong miệng!”
Mọi người: “...” Đồng chí Đại Sơn, sự thống khổ của anh đã trở thành niềm vui ngày hôm nay của chúng tôi, anh vất vả rồi!
Tóm lại là Tiểu Tịnh Trần chỉ bằng mấy câu đã KO được thiếu nữ có ý đồ thay thế mình trở thành cháu gái của nhà họ Bạch và ý đồ của cô nàng muốn thay thế mình ở bên Cha Ngốc. Bà già đã tức giận đến mức huyết áp tăng vọt. Có thể nói rằng cơ thể của bà ta thật sự rất khỏe mạnh, đã tức giận đến thế rồi mà tinh lực vẫn còn dồi dào, lượng khí hô hấp vẫn đầy đủ.
“Anh Cả, anh thấy con nhóc này bắt nạt em gái ruột của anh, vậy mà anh cũng không thèm nói một tiếng nào.”
Bà ta gào lên như bị bệnh tâm thần. Nhìn theo ánh mắt tròng trọc của bà ta, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng chậm chạp hiểu ra “anh Cả” mà bà ta đang nói là ai. Thế là em gái bỗng nhiên tỉnh ngộ quay đầu lại nhìn ông Bạch: “Ông nội, ông nội, em gái ông bắt nạt cháu gái ông, làm sao bây giờ ạ?”
Ông Bạch: “...” Làm thế nào, mặc kệ!
Đương nhiên ông Bạch sẽ không nhẫn tâm đả kích cháu gái. Ông hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: “Tịnh Trần, việc trong nhà do bà nội cháu làm chủ.”
Nam chủ ngoại, nữ chủ nội là lời tự răn của ông Bạch!
Cái này tương đương với việc ngầm nói với bà già kia rằng tất cả đều do bà Bạch quyết định. Sắc mặt của bà ta lập tức trở nên tuyệt vọng âm u độc ác.
Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng quay đầu lại nhìn bà Bạch: “Bà nội, bà nội...”
Không đợi cô bé nói xong, bà Bạch ngay lập tức cầm cái máy hút bụi giấu phía sau ghế sofa đánh về phía mấy vị “khách”: “Cút đi, bà đây nhịn lâu lắm rồi. Từ bốn mươi, năm mươi năm trước đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, mấy người lại vẫn có mặt mũi đến tận nhà. Ăn đồ ăn mà bà đây dày công chuẩn bị để khao con trai, con dâu, cháu trai. Uống rượu ngon bà đây cất kỹ để chúc mừng năm mới. Ngồi lên ghế sofa mà bà đây phải lao tâm lao lực lau chùi giữ gìn. Bà lại còn dám ở trước mặt tôi mắng cháu gái bảo bối của tôi, thật sự coi bà đây ngồi không à. Cút, cút, cút! Còn không cút, bà đây sẽ khiến cho mấy người cả đời cũng không đứng lên được.”
Trước đây đã từng nói qua, bà Bạch xuất thân là thổ phỉ, một khi bà nổi cơn giận thì đến ông Bạch cũng không dám hé răng. Chỉ đơn giản múa cái máy hút bụi mà trông bà còn đằng đằng sát khí hơn cả cây thương nhà họ Dương*. Bà già cực phẩm quen sống trong nhung lụa rồi, nào đã được nhìn thấy dáng vẻ của người đàn bà chanh chua trở mặt như vậy. Cái gì là não tàn, cái gì là mặt dày, cái gì là diễu võ dương oai đều biến thành mây bay hết. Bà ta hét lên một tiếng chói tai rồi lao ra khỏi nhà họ Bạch, theo sau là bốn hậu bối nhếch nhác chạy thục mạng.
* Cây thương nhà họ Dương: Dương gia tướng. Một gia tộc đã cống hiến cho nhà Tống hầu hết các thành viên của gia đình mình cho công cuộc bảo vệ đất nước.
Bà Bạch đóng sầm cửa chính “rầm” một tiếng, hít một hơi thật sâu, quăng chiếc máy hút bụi đi, ôm Tiểu Tịnh Trần vừa hôn vừa cắn: “Ôi chao, cháu gái ngoan của bà nội. Cháu gái ngoan, chọc bà ta tức đến phát khóc, bà nội thật là yêu cháu chết đi được!”
Tiểu Tịnh Trần không hiểu chớp mắt, mặc cho bà nội âu yếm mình như tâm can bảo bối. Cô bé hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì mà khiến người ta tức phát khóc. Từ trước đến giờ bé chỉ nói thật, hơn nữa còn là những lời chân thật tuyệt đối không vòng vo, không chứa bất cứ âm mưu quỷ kế gì, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đấy, nhưng càng như vậy thì trái lại càng đạt được hiệu quả không ngờ được.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, em gái chẳng mấy chốc coi những thứ không hiểu này thành mây bay. Mặt mày cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm, nhếch miệng cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ bánh bao đáng yêu ngốc nghếch, hoàn toàn không cùng một người với em gái vênh váo lời lẽ sắc bén lúc trước.
Người trong phòng sách lớn đang xem lại phân cảnh phát lại để quyết định người thắng thua trong trận cá cược.
“Cháu?”, “Vậy tại sao bà không đi?”, “Đây là nhà ông bà cháu, ông bà không đuổi cháu đi, tại sao cháu phải đi?”, “Ông bà không đuổi cháu đi, nên cháu không cần đi, nhưng bà nội đã đuổi bà đi rồi, tại sao bà vẫn chưa chịu đi? Thầy giáo nói, làm người phải có liêm sỉ, mặt dày không có kết cục tốt đâu ạ.”
* Câu cuối cùng mặc dù dựa vào dấu ngắt câu nên phải được tính làm hai câu, nhưng do nói miệng nên vẫn tính là một câu.
Tất cả mọi người khinh bỉ nhìn Bạch Húc Thần đang đắc ý, đồng loạt nói: “Xí!”
Bác ba Bạch Ấu Cảnh vỗ vai Bạch Hi Cảnh, lạnh nhạt giả vờ nói lời an ủi: “Yên tâm, bọn anh sẽ không xem thường việc chú không hiểu con gái đâu.”
Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, nụ cười bình tĩnh ung dung: “Em cho rằng đuổi người ta ra khỏi cửa mới tính là KO.”
Bạch Ấu Cảnh: “...”
Mọi người đều nghe thấy lời nói của Bạch Hi Cảnh. Thế là tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu xem lại lần nữa, bốn câu trước cộng thêm...
“Hiểu chứ.”, “Em ít tuổi hơn chị, chị nên yêu quý em mới phải. Nhưng chị lại trách mắng em không có gia giáo, chị không hiểu kính già yêu trẻ thì càng không có giáo dục hơn em!”, “Đúng vậy, em từng cắn vỡ xương người khác đó!”, “Ông nội, ông nội, em gái ông bắt nạt cháu gái, ông phải làm thế nào đây?”, “Bà nội, bà nội...”
Câu cuối cùng còn chưa nói xong, bà nội đã hành động rồi. Câu trước câu sau cộng lại, không nhiều không ít vừa đúng tám câu rưỡi, mà người duy nhất đoán đúng đáp án cũng chỉ có...
Mọi người không hẹn mà cùng ngước lên nhìn vầng hào quang lấp lánh phía sau gáy Bạch Hi Cảnh. Quả nhiên không hổ là người cha tốt cuồng con gái nhị thập tứ hiếu, hiểu con gái phải nói là thấu triệt, là đến từng đường tơ kẽ tóc, quả thực là logic như thần mà!
Tiểu Tịnh Trần do biểu hiện xuất sắc mà được bà nội thưởng cho một phần ăn khuya đầy yêu thương. Cô bé ngồi trên ghế sofa cầm đũa ăn sủi cảo, cứ hai miếng hết một cái, ăn rất vui vẻ, toàn bộ đều là sủi cảo chay. Cô bé ăn đến mức khắp miệng đều lấp lánh ánh nước, đôi mắt to tràn đầy tình yêu và khát khao với đồ ăn. Chiếc tai nhỏ rung rung, nghe cuộc hội thoại của những người khác không sót một chữ nào, còn về việc rốt cuộc cô bé ghi nhớ được bao nhiêu, hiểu được bao nhiêu... vậy thì phải xem Phật Tổ phù hộ đến cấp độ nào nữa!
Bà già cực phẩm kia đích thực là em gái của ông Bạch, em gái ruột, người Kinh Thành, thân phận gia thế địa vị gì đó đều không tầm thường, quen làm chủ trong gia đình, đến chỗ nào cũng ra vẻ trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn.
Bà Bạch xuất thân là thổ phỉ, ông Bạch là con cháu danh môn. Hai người tuy không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng tình cảm cũng rất sâu đậm. Bình thường mà nói, chênh lệch thân phận có thể khiến cho con đường tình yêu của hai người gặp phải trắc trở... nhưng cũng chỉ giới hạn ở tình trạng “bình thường” thôi.
Nhà họ Bạch ở trên Kinh Thành rất có ý kiến, bọn họ không cho phép ông Bạch sống chung với một nữ thổ phỉ. Nhưng bọn họ một là không nói lời hay khuyên ngăn ông Bạch, hai là không nghĩ hết tất cả các cách để chia rẽ hai người. Từ đầu đến cuối bọn họ chỉ nói đúng một câu: “Muốn ở cùng nhau? Có thể, chỉ cần cậu cút ra khỏi nhà họ Bạch.”
Nếu như không nỡ bỏ thân phận tiền đồ vinh hoa phú quý của nhà họ Bạch, vậy thì để bảo vệ danh tiếng của thiếu gia nhà họ Bạch, ông nhất định phải tự tay đưa nữ thổ phỉ vào nhà giam, để bà nhận sự trừng phạt của pháp luật – Trừng phạt cái gì đó, có nhà họ Bạch nhúng chân vào, chắc chắn là xử bắn! Ôi chao, đó không phải rõ ràng muốn ép ông Bạch rời khỏi gia tộc sao!
Thế là ông Bạch không nói hai lời liền đưa bà Bạch rời đi, từ Kinh Thành đến thành phố S, tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Vốn dĩ đây chỉ là câu chuyện cũ rích về đại thiếu gia và nữ sơn tặc, nhưng phần đặc sắc còn ở phía sau. Bà Bạch bị cảm động bởi tấm chân tình của ông Bạch, quyết định thoái ẩn giang hồ, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Ông Bạch là một người rất có tài năng, nhờ sự nỗ lực của bản thân mà từng bước trở thành đại pháp quan nổi tiếng của Hoa Hạ, nuôi dạy được bốn người con trai siêu việt tài giỏi hơn người. Sau đó thì rắc rối tới rồi.
Nhà họ Bạch ở Kinh Thành nhìn thấy giá trị của ông Bạch, lại muốn kéo ông quay về, để ông đi theo con đường chính trị, về sau chắc chắn tiền đồ xán lạn. Nhưng ông Bạch không bằng lòng. Năm đó là bọn họ ép ông rời đi, bây giờ lại muốn ông quay lại? Thật ngại quá, cút xa lắm rồi, về không nổi nữa!
Sau đó khi Bạch Hi Cảnh được năm tuổi thì xảy ra sự cố, mặc dù chủ mưu là thuộc hạ đã lọt lưới của tên trọng phạm từng bị ông Bạch tuyên án xử bắn. Nhưng cả ông và bà Bạch đều biết phía sau có bóng dáng nhà họ Bạch ở Kinh Thành. Chỉ là bọn họ ra tay quá mờ ám, không có chứng cứ xác thực, cũng không có cách nào tìm tới nhà họ đòi công bằng.
Sự cố này suýt chút nữa đã hủy hoại Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh được đưa tới chùa Bồ Đề. Mười năm sau quay lại, anh chủ động yêu cầu ra nước ngoài du học, không ai biết anh đã trải qua những gì, cũng không ai biết rốt cuộc anh đã làm gì, đã học cái gì. Sau mười năm, anh trở lại Hoa Hạ, dưới tình huống tất cả mọi người đều không phát hiện ra, anh trở thành ông vua không ngai của thành phố S. Đợi đến khi chính phủ trung ương phản ứng lại thì bọn họ đã mất đi khả năng khống chế đối với trung tâm kinh tế, đại đô thị lớn nhất, phồn hoa nhất của Hoa Hạ là thành phố S này rồi, không thay đổi được chút nào nữa.
Câu chuyện không dài, nhưng kéo dài đằng đẵng qua bốn mươi năm, các thiếu niên còn không hiểu ra bà già não tàn cực phẩm kia rốt cuộc như thế nào sao?
Nói đơn giản là nhà họ Bạch ở Kinh Thành ngày càng xuống cấp, đời sau không bằng đời trước. Mặc dù danh tiếng vẫn còn, nhưng đã già trái non hạt, sắp rớt ra khỏi vòng danh gia vọng tộc rồi. Thế là bọn họ liền nghĩ đến ông Bạch cả nhà long phượng. Dù sao mọi người cũng đều mang họ Bạch mà. Hơn nữa bọn họ cũng không làm chuyện gì bức ép ông Bạch, là tự ông muốn rời khỏi gia tộc đúng không. Còn về sự cố của Bạch Hi Cảnh... ai có thể chứng minh chuyện này có liên quan đến bọn họ?
Chỉ cần chưa trở mặt, tất cả vẫn còn khả năng cứu vãn!
Nghe bà Bạch tự thuật bùm bùm như súng liên thanh xong, các thiếu niên nhà họ Bạch đồng loạt đưa ngón giữa ra. Đến cả Bạch Húc Thần tỉnh táo nhất và Bạch Trạch Thần bình tĩnh nhất cũng không ngoại lệ. Bốn ông anh họ lớn tuổi nhất tỏ vẻ rất vui mừng, may mà bọn họ không thi đại học ở Kinh Thành. Ba ông anh họ nhỏ hơn tỏ vẻ rất vui mừng, may mà các cậu không có ý định thi trường đại học Kinh Thành. Em gái họ tỏ vẻ rất vui mừng – Sủi cảo thật ngon quá đi!!!