Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 204: Bắt đầu của những đau đớn tuổi dậy thì



Ánh đèn trong phòng tắm sáng như ban ngày, nước ấm từ vòi hoa sen ào ào chảy xuống, hơi nước bay lên huyền ảo như trong mộng. Tiểu Tịnh Trần đứng trước gương, cố sức vặn vẹo người, đôi mắt to không chớp nhìn ảnh ảo phản chiếu ra từ trong gương, những vết bầm trên tấm lưng nõn nà nhìn thôi cũng đáng sợ.

Tiểu Tịnh Trần mím môi, lặng lẽ xoay người bước vào trong làn nước, dòng nước ấm áp chảy khắp người giúp giảm bớt đau đớn nơi vết bầm.

Tiểu Tịnh Trần luyện võ từ nhỏ, thể chất tốt hơn nhiều so với người thường, cũng không dễ dàng bị thương. Nhưng cô bé trời sinh có làn da trắng nõn, thuộc loại phơi nắng thế nào cũng không bị đen đi. Cho nên chỉ cần chịu một chút ngoại lực va chạm nào đó thì trên da liền xuất hiện vết bầm. Khi bị người ta đánh lén, cô bé cố gắng cuộn mình lại, cho nên vết thương dường như đều ở trên lưng, vết thương trước ngực gần như đều được cánh tay ngăn trở.

Tắm xong thay quần áo ngủ bước ra đã thấy Bạch Hi Cảnh ngồi dựa trên đầu giường, trên đùi đặt cái máy tính xách tay, hình như đang xem tin tức gì đó.

Tiểu Tịnh Trần chậm chạp bò lên giường, giống như một con sâu róm chui vào trong chăn, cuộn tròn lại bên cạnh Bạch Hi Cảnh, an tâm nhắm hai mắt lại. Ngón tay Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng lách qua mái tóc dài mềm mượt đã sấy khô của cô bé, tâm trạng tốt đến mức dường như muốn ngâm nga một điệu hát dân gian.

Ngày đầu tiên công chiếu “Côn Luân Đồ”, trên mạng đâu đâu cũng là các tin tức và các bình luận liên quan. Điều mà các chuyên gia thấy là sự tài hoa của Hứa Lâm Lang, đặc sắc của cốt truyện và diễn xuất xuất sắc của diễn viên. Điều mà các khán giả thấy là trai xinh gái đẹp và thế giới huyền ảo kỳ lạ kia.

Nhờ vào ngọn gió đông* này, từ các diễn viên đến người đóng thế, từ đạo diễn đến nhà sản xuất đều nổi tiếng rần rần. Đương nhiên người được nhắc đến nhiều nhất vẫn là ngôi sao nhỏ tuổi Vô Tà “đã xuất sắc trở lại sau sáu năm im lặng“. Sáu năm trước cô bé là một ngôi sao nhí ngây thơ trong sáng. Sáu năm sau cô bé đã có phong thái ngây thơ của một cô gái mới lớn. Rõ ràng là tay nhỏ, chân nhỏ, không ngực, không mông, gầy quắt giống như cọng giá đỗ, nhưng vẻ quyến rũ động lòng người của mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, mỗi ánh mắt đung đưa đều trực tiếp đá mấy tiên nữ, ma nữ, yêu nữ khác bay ra xa mấy con phố.

* Gió đông: Là điển cố trong Tam Quốc. Gia Cát Lượng mượn gió đông giúp Chu Du đánh thắng Tào Tháo. Ý chỉ những tin tức trên mạng đã góp phần khiến bộ phim càng thêm nổi tiếng.

Đương nhiên điều hấp dẫn người xem hơn cả Vô Tà chính là tình cảm ái muội không rõ ràng giữa nhân vật Sắc Linh do cô bé đóng và nhân vật Liệt Dương do An Kỳ đóng. Sáu năm trước, Bách Lý Dao do Vô Tà đóng và Thạch Bí do An Kỳ đóng là tình nhân. Sáu năm sau cô bé lại một lần nữa xuất hiện, vẫn là trò chơi mập mờ với An Kỳ, cho nên fan hâm mộ, người nhiều chuyện và truyền thông, không ai bảo ai đều bắt đầu đào bới những chuyện không thể không nói giữa Vô Tà và An Kỳ.

Thậm chí có vài kỳ nhân còn cắt tình tiết trong “Giang Hồ Sát”, ghép lại với cảnh Sắc Linh và Liệt Dương trong trailer của “Côn Luân Đồ” làm thành một đoạn phim ngắn phối nhạc không có lời thoại, diễn tả kiếp trước kiếp này của một xà yêu và một đạo sĩ.

Đoạn phim ngắn này sau khi đưa lên diễn đàn, số lượng người xem ngay lập tức vượt qua mười nghìn lượt, hơn nữa còn không ngừng tăng lên.

Vô Tà nổi tiếng rồi. Cô bé lại một lần nữa dù không phải là vai diễn chính, tiếng tăm được ca ngợi lại vượt trên cả vai chính. Nhưng mọi người cũng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Đang lúc tình hình tốt đẹp, video tên ngốc An Kỳ gọi một tiếng ở rạp chiếu phim không ngoài dự liệu bị người ta tung lên, có hình ảnh và video miêu tả tình cảnh hỗn loạn lúc ấy. Hướng mà An Kỳ gọi là nhóm thiếu niên mười một người, ngoại trừ bảy thiếu niên ra thì còn lại bốn thiếu nữ.

Bốn thiếu nữ đều rất xinh đẹp, phong cách không giống nhau, lại mỗi người một nét riêng. Đương nhiên đứa trẻ ngây thơ nhất dứt khoát bị loại. Đó thật sự là một thiếu nữ đang dậy thì sao? Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một đứa trẻ đang lớn mà thôi.

Thế là mỗi bức ảnh có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của em gái trang phục màu trắng tóc dài liền hoa lệ bị đá ra khỏi cuộc.

Sau đó Ngải Mỹ, Thang Miêu Miêu và La Giai Ni bị người ta không chút khách khí điều tra lý lịch cá nhân, cha mẹ, người thân, trường học, hoàn cảnh, đời sống... Đáng tiếc tư liệu đào lên không đến năm phút, chủ topic liền bị người ta hack đến không còn một mống. Không chỉ có toàn bộ tư liệu máy tính bị xóa sạch, mà đến tất cả những topic mà gã đã từng đăng, tất cả hình ảnh gã đã đăng lên đều bị xóa.

Sau đó có người chuyên nghiệp đem bức ảnh của ba thiếu nữ đặt cạnh bức ảnh của Vô Tà. Từ góc độ chuyên nghiệp phân tích đặc điểm và sự khác biệt giữa bốn người, cuối cùng kết luận: Vô Tà không phải ai trong ba người họ. Vô Tà là không thể thay thế được.

Một câu cuối cùng đã bắn trúng trọng tâm!

Thực ra, người có mắt đều có thể nhìn ra ba thiếu nữ này không hề có chút liên quan gì với Vô Tà. Vô Tà thật sự thì lại “bị” kêu trông không giống Vô Tà. Người nào có thể có vẻ đẹp ngây thơ quyến rũ như Vô Tà được chứ?

Ba thiếu nữ bị người ta đào tổ tông mười tám đời lên hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn. Thế là tên ác ý trộm thông tin riêng tư của người khác đã bị đại thần internet hack rồi. Toàn bộ cư dân mạng đều hoan hô ủng hộ tán thưởng, sự việc “Vô Tà thật giả” cứ như vậy mà bị che đậy lại.

Bạch Hi Cảnh một tay thao tác máy tính, vô cùng happy xem lời bàn luận trên mạng liên quan đến Vô Tà. Cảm giác “Mọi người đều say có mình tôi tỉnh” thật là sảng khoái! Tiểu Tịnh Trần xoay người, bàn tay nhỏ cuốn lấy tóc của mình.

Bạch Hi Cảnh cúi đầu nhìn cô bé, lông mày không tự chủ được cau lại. Anh đặt máy tính lên tủ đầu giường, khom lưng nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”

Tiểu Tịnh Trần mở mắt ra, chớp chớp, tủi thân: “Con không ngủ được!”

Bạch Hi Cảnh ngay lập tức kinh hãi. Con gái không ngủ được chắc chắn là một chuyện lớn kinh thiên động địa!

Sinh vật đơn bào suy nghĩ đơn giản thuộc loại trời sinh không có phiền não, ăn được ngủ được chính là đặc điểm lớn nhất. Sống chung sáu năm, con gái có lần nào không phải là vừa đặt đầu xuống gối một phút liền hô hấp đều đặn chìm vào mộng đẹp chứ? Nói cô bé là con heo nhỏ đầu thai cũng không quá đáng. Nhưng mà hôm nay cô bé đột nhiên không... ngủ... được!

Bạch Hi Cảnh há hốc miệng, dứt khoát nằm xuống, ôm lấy con gái bé bỏng, dịu dàng hỏi: “Sao lại không ngủ được? Bà lão tối nay dọa con sợ sao?”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, lạ lùng hỏi: “Vì sao con lại bị bà ấy dọa sợ? Bà ấy rất đáng sợ sao?”

Bạch Hi Cảnh: “...” Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là... “Nói cho ba biết vì sao con không ngủ được?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Tịnh Trần méo mó gợn sóng, hai mắt ngấn lệ: “Đau…”

Hai mắt Bạch Hi Cảnh lóe lên tia sáng sắc bén, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, giọng nói của anh lại càng dịu dàng, mang theo một loại nỉ non thân thiết: “Đau chỗ nào, ba giúp con xoa xoa!” Nói xong anh đã giơ tay ra, ngón tay thon dài dò xét về phía lưng Tiểu Tịnh Trần, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà...

Con gái được Cha Ngốc mặt đối mặt ôm trong lòng đột nhiên xoay người nằm thẳng, chỉ vào ngực của mình, nói: “Đau bên ngoài tim, đau đến căng trướng.”

Tay của Bạch Hi Cảnh vốn dĩ đưa về phía sau lưng Tiểu Tịnh Trần, nhưng bởi vì cô bé đột nhiên xoay người, bàn tay to liền trực tiếp chạy về phía chỗ ngoài trái tim của cô bé. Ngay khi ngón tay cách chỗ đau của con gái còn năm centimet thì đột nhiên dừng lại.

Bạch Hi Cảnh chớp đôi mắt phượng trống rỗng, chậm chạp phản ứng lại. Bên ngoài tim là khung xương sườn. Bên ngoài xương sườn là da thịt bao bọc. Mà khối thịt này trên thân thể của người con gái có tên gọi rất đặc biệt... “zú“. Càng ngày càng đau cái gì chứ... quá nhộn nhạo rồi có biết không!

Bạch Hi Cảnh đột nhiên ngồi phắt dậy, mắt phượng trừng lớn, dường như là kinh ngạc cộng thêm nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Tịnh Trần n lần. Đầu óc gỉ sét “cạch cạch” chuyển động khó khăn, đột nhiên phát hiện con gái cưng đã mười hai tuổi rồi, lặng lẽ bước vào thời kỳ dậy thì, đau đớn tuổi dậy thì cái gì đó. Mấy năm tới đây, sinh dục thứ phát của cô bé dần dần hình thành. Cô bé sẽ được trải nghiệm yêu hận tình thù trong đời người. Vào một ngày nào đó, cô bé có thể yêu một thằng con trai đáng chém ngàn đao nào đấy, kết hôn, sinh con. Cha Ngốc sẽ từ người đàn ông quan trọng nhất trở thành người đàn ông quan trọng thứ hai, thậm chí là quan trọng thứ ba trong cuộc đời cô bé.

* Sinh dục thứ phát: Thay đổi về ngoại hình khi đến tuổi dậy thì.

Không được, không được, nghĩ xa quá rồi!!

Tiểu Tịnh Trần cũng ngồi dậy, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Bạch Hi Cảnh mây đen oán hận mọc thành cụm trên đầu. Trên đầu Cha Ngốc sấm chớp rền vang và mưa gió ầm ầm cùng kéo đến, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trực tiếp bị sét đánh thành màu đen trắng, đổ rào rào bột xương cốt xuống.

Bàn tay nhỏ kéo tay áo của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần non nớt nói: “Ba, ba làm sao vậy?”

Bạch Hi Cảnh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Tiểu Tịnh Trần. Trong lòng anh lập tức trào lên một chuỗi bong bóng hình Cha Ngốc vừa chua vừa ngọt. Anh hung hăng vuốt mặt rồi giang hai cánh tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, hôn một cái lên trán cô bé: “Ba không sao, ba chỉ là vui mừng vì Tịnh Trần cũng phải lớn lên rồi.”

“Hả???” Trên trán con gái treo đầy dấu chấm hỏi lấp lánh kim quang.

Bạch Hi Cảnh: “...” Sinh dục thứ phát của tuổi dậy thì cái gì chứ. Điều này khiến cho người độc thân giữ mình trong sạch như anh làm sao nói ra được đây?

Bạch Hi Cảnh hung hăng cắn răng: “Đi, chúng ta đi tìm bà nội.”

“Hả??????”

Tiểu Tịnh Trần mặc đồ ngủ bị Bạch Hi Cảnh kéo tới cửa phòng của ông bà nội. Bạch Hi Cảnh gõ cửa. Mười giây sau, bà Bạch mắt còn lờ mờ ngái ngủ ra mở cửa, ngáp một cái thật to, nhìn thấy hai con chuột chinchilla hoạt hình một lớn một nhỏ, trừng mắt!!

Được rồi, bà Bạch không thể không thừa nhận, tận mắt nhìn thấy đứa con trai út yêu nghiệt hô mưa gọi gió, không có việc gì không làm được lại mặc một bộ đồ ngủ hình chuột chinchilla, thật buồn cười. Bà Bạch rất không phúc hậu nhếch miệng cười, chẳng trách thằng nhóc này mỗi tối vào phòng ngủ rồi sẽ tuyệt đối không lộ diện, có việc tìm nó cũng một mực từ chối, thì ra bí mật nằm ở đây.

Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh, khuôn mặt nhịn cười của bà Bạch thật méo mó: “Đêm hôm khuya khoắt, làm cái gì vậy?”

Bạch Hi Cảnh không chú ý ánh mắt khác thường của bà Bạch, trực tiếp đẩy Tiểu Tịnh Trần đến trước mặt bà, “Mẹ dạy cho con bé vệ sinh sinh lý tuổi dậy thì đi!”

Bà Bạch: “...” Hai mắt bà lúc này đã trợn tròn rồi!

Mặc dù chưa rõ cha Bạch muốn biểu đạt ý gì, nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn một mực chỉ vào ngực mình, “Bà nội, đau!”

Bà Bạch: “...” Hỗn loạn trong gió!

Bà kéo Tiểu Tịnh Trần vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng. Một phút sau, ông Bạch ôm chăn đi ra, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Bạch Hi Cảnh vẫn còn đứng trước cửa chưa rời đi. Hai sinh vật mang tên cha im lặng nhìn nhau hai giây, xoay người bước đi. Hai cha con cùng nhau trở về phòng đi ngủ.

Cuộn chăn lại giống như con nhộng cuộn tròn ở mép giường, Cha Ngốc hoàn toàn không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Gối ôm con gái mềm mại ấm áp ôm thoải mái biết bao. Nhưng mà bây giờ cái gối ôm thịt mềm mại lại biến thành khối băng cha ruột, cảm giác này… thật đúng là hết hồn!

Bạch Hi Cảnh không nói gì, âm thầm nhỏ lệ, mắt mở trừng trừng đến khi trời sáng!