Sau khi suy nghĩ thông suốt, Bạch Hi Cảnh có cảm giác sảng khoái như được giác ngộ. Anh bế Tiểu Tịnh Trần lên. Mặc dù em gái đã mười hai tuổi rồi, nhưng khi được Cha Ngốc ôm trong lòng thì trông vẫn rất hài hòa và ấm áp.
Đối diện với nòng súng đang chĩa tới từ mọi phía, Bạch Hi Cảnh đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhạt đẹp như tranh vẽ, giọng nói của anh chính trực bình thản chứa sự ung dung kiêu ngạo với đời: “Tôi ăn chay sáu năm, thì các người thật sự coi tôi thành lão già đã rụng hết răng rồi phải không!”
Lời còn chưa dứt, trên không trung bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh vù vù ầm ĩ. Tiếng ồn ngày càng đinh tai nhức óc, cuồng phong từ mặt đất thốc lên. Gió thổi không chỉ khiến tóc tai, quần áo của mọi người trở nên lộn xộn, mà đến cả phản ứng của bộ não cũng bị rối loạn theo. Máy bay trực thăng ùn ùn kéo tới từ bốn phương tám hướng, xếp từng vòng xen kẽ che phủ cả bầu trời của công viên Thế Kỷ. Cửa máy bay được kéo ra, phía bên trái là một loạt súng máy M60 được nạp đầy đạn, phía bên phải là các tay súng bắn tỉa đang chờ từ trên không trung ngắm xuống đất, chỉ vừa đối mặt đã nắm được quyền chủ động trong tay.
Những người mặc âu phục màu đen dù sao cũng được đào tạo chính quy, có phải hù dọa hay không thì vừa nhìn đã biết. Nhìn máy bay trực thăng rõ ràng là máy bay dân dụng cải tiến, họ biết chắc chắn những chiếc máy bay này không phải viện binh của mình. Họ đưa mắt nhìn nhau, đặc khu quốc gia là khu vực đặc biệt tối cao nhất của đất nước, cho dù là nguyên thủ quốc gia gặp bọn họ cũng phải vui vẻ đón chào. Mẹ nó, tên nhà quê này từ đâu tới mà lại dám dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn như vậy để uy hiếp đánh bọc sườn bọn họ. Anh ta không sợ chuốc lấy sự trả thù và tấn công điên cuồng của bộ máy nhà nước hay sao?
Bạch Hi Cảnh sẽ sợ ư? Thật ngây thơ quá rồi!! Nếu như Bạch Hi Cảnh biết sợ, thì Hoa Hạ đã không tồn tại một vương quốc độc lập như thành phố S này. Nếu như bộ máy nhà nước thật sự có thể tấn công trả thù anh, thì trên thế giới đã sớm không có Bạch Hi Cảnh rồi!
Mãi cho đến khi một trong số những chiếc máy bay trực thăng đó đáp xuống quảng trường, chữ “Hi” khiêm tốn trên thân máy bay đã rơi vào tầm mắt, thì những người mặc âu phục màu đen mới chậm chạp hiểu ra, sắc mặt liên tục biến đổi. Ở Hoa Hạ, dám trắng trợn làm hành động vây bắt có quy mô và phạm vi lớn như vậy với công dân nước mình chỉ có một người, không còn nghi ngờ gì nữa. Cho dù là đặc khu quốc gia, để không khiến dân chúng hoang mang, bọn họ cũng không dám điều động số lượng vũ trang hỏa lực nhiều như vậy để tiến hành vây bắt tại nơi công cộng, đặc biệt đối tượng bị truy bắt hầu hết đều là dân chúng vô tội bình thường.
Không ai biết Bạch Hi Cảnh rốt cuộc hùng mạnh đến nhường nào, cũng giống như không ai biết tư duy của em gái rốt cuộc kỳ lạ đến độ nào.
Đúng lúc những người mặc âu phục màu đen này đang căng thẳng, hoảng sợ, sửng sốt đến mức không biết phải làm sao. Tiểu Tịnh Trần đang ôm cổ Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên cất tiếng khóc lớn “oa oa” khiến cho Cha Ngốc giật mình. Ngay lập tức, những người mặc âu phục màu đen gì gì đó, máy bay trực thăng gì gì đó, kiểm soát hiện trường gì gì đó đều trở thành mây bay. Cả thế giới cộng lại cũng không có gì quan trọng bằng nước mắt của con gái anh.
Bạch Hi Cảnh đặt Tiểu Tịnh Trần xuống đất, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng hỏi: “Con sao vậy? Xảy ra chuyện gì, chịu oan ức gì rồi, nói với ba, ba sẽ giúp con báo thù.”
Tiểu Tịnh Trần trực tiếp chỉ vào hồ nước ở phía xa, khóc to: “Ba ơi, con sát sinh rồi!!”
Bạch Hi Cảnh ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía hồ nước. Nước hồ xao động đã yên lặng trở lại, nhưng rất nhiều bầy cá ngửa bụng nổi lên trên mặt nước, im lặng nổi lềnh bềnh giống như một đống bèo sắp héo. Rất rõ ràng là quả bom vừa nãy mặc dù không khiến người khác bị thương, nhưng đã nổ chết N con cá.
Tiểu Tịnh Trần lau mắt khóc vô cùng thương tâm, nước mắt như cỏ dại lan tràn, phải gọi là khóc đến cuồng loạn, đến kinh thiên động địa: “Con sát sinh rồi. Hu Hu, con sát sinh rồi. Những con cá kia đều bị con hại chết. Sư phụ sẽ không cần con nữa. Con không quay về được nữa rồi, không bao giờ quay về được nữa rồi.”
Chỉ có Bạch Hi Cảnh hiểu cái nơi mà cô bé nói “quay về” là chỉ chỗ nào!
Cha Ngốc nhất thời không khỏi có vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Một mặt anh thương con gái đang đau lòng muốn chết. Một mặt lại hơi mừng trộm, không quay về được, ôi chao, thật sự quá tốt rồi, nếu như con quay về đó thì cha biết phải làm sao? Cuối cùng anh tỏ vẻ rất buồn rầu, vì sao đã sáu năm rồi mà cô bé vẫn còn ý nghĩ muốn quay về chùa Bồ Đề. Con gái cưng à, rốt cuộc con cố chấp muốn làm hòa thượng đến mức độ nào thế?
Bạch Hi Cảnh không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để an ủi con gái. Nhưng thật đáng tiếc, sát sinh chắc chắn đã đâm trúng tử huyệt của Tiểu Tịnh Trần, giống như việc năm đó cô bé bị Bạch Lạc Thần hãm hại cho uống bát canh thịt. Canh thịt đó còn chưa nuốt xuống bụng đã bị cô bé nhổ hết ra ngoài, khóc lóc đến mức gần như xốc cả nóc nhà lên. Hôm nay lại có nhiều cá bị nổ chết như vậy, cô bé mà không xốc cả bầu trời trên quảng trường lên thì sẽ không còn là Bạch Tịnh Trần nữa.
Đại Sơn, Tiểu Sơn nhảy xuống khỏi chiếc máy bay trực thăng vừa đáp xuống, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần như đang khóc đến cuồng loạn, khóc đến kinh thiên động địa, cùng với người cha tốt nhị thập tứ hiếu đang không ngừng an ủi con gái cưng thì vẻ mặt của cặp anh em sinh đôi trông hơi ngu ngốc. Đại ca à, xung quanh còn có một đống người mặc âu phục màu đen của đặc khu quốc gia đang nhìn chằm chằm như hổ đói đó. Anh có thể tạm thời đừng sụp đổ hình tượng như thế được không!
Bạch Hi Cảnh từ trước đến giờ đều không để ý đến ánh mắt của người khác. Tiểu Tịnh Trần cũng chưa bao giờ để tâm đến ánh mắt của những người xa lạ. Cô bé tiếp tục khóc to bày tỏ nỗi thương tâm của mình. Từ nhỏ lớn lên ở chùa Bồ Đề, nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Tịnh Trần chính là có thể mời sư phụ tự tay ấn hương cho mình, để cô bé chính thức xuất gia. Nhưng mà năm cô bé được năm tuổi rưỡi, thì đã đã bị sư phụ đuổi xuống núi mà không có cơ hội phản kháng nào. Đi theo Cha Ngốc đến thành phố sinh sống, mặc dù thời gian sáu năm cũng đủ để cô bé có thể hòa nhập được với đại gia đình nhà họ Bạch, cũng đủ để cô bé yêu quý người cha tốt, yêu quý bà nội hiền từ, yêu quý ông nội nghiêm túc, yêu quý các ông anh rất mê em gái, yêu quý các bác trai bác gái thương mình như con gái ruột. Thế nhưng tận sâu trong đáy lòng, cô bé vẫn là một hòa thượng. Bất luận chốn hồng trần có phồn hoa có lóa mắt đến nhường nào thì sau tất cả, cô bé vẫn muốn quay về ngôi chùa nhỏ nơi rừng sâu núi thẳm, trở về trước tọa của Phật Tổ, giống như sư phụ được sống một đời làm bạn với thanh đăng cổ Phật đến già.
Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn lấy đó làm mục tiêu cuối cùng để phấn đấu. Cô bé rất cố gắng để sống tốt mỗi ngày, rất nghiêm túc cảm nhận muôn trượng hồng trần, trải qua hết những hỉ nộ ái ố chốn nhân gian. Đối với cô bé, tất cả những điều này chỉ là những việc mình phải làm để chuẩn bị cho lúc trưởng thành “nhìn thấu hồng trần, quay lại chùa Bồ Đề” mà thôi. Nhưng hiện tại...
Cô bé sát sinh rồi, làm hại biết bao nhiêu tính mạng vô tội phải chết oan. Cô bé đã không còn trong sạch nữa, không có tư cách làm hòa thượng, không có tư cách quay lại chùa Bồ Đề, thậm chí e là không có cả tư cách gặp lại sư phụ tuyệt vời thương yêu mình. Hu hu hu, Phật Tổ, con xin lỗi!!!
Những giọt nước mắt của Tiểu Tịnh Trần phần nhiều là vì tín ngưỡng bấy lâu của mình trong thoáng chốc tan biến như bọt biển khiến cho bé đau lòng muốn chết, không phải chỉ mấy câu an ủi của Bạch Hi Cảnh là có thể xoa dịu được. Cô bé khóc đến khản giọng, nhưng dường như vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Không có cách nào, Bạch Hi Cảnh chỉ có thể để Đại Sơn, Tiểu Sơn xử lý nốt phần việc còn lại, để anh một lòng một dạ lôi cô bé ra khỏi cống ngầm của sự bế tắc.
Đại Sơn và Tiểu Sơn tiếp nhận điều tra, sự việc “bài kiểm tra” bắt đầu từ lúc chuẩn bị đến lúc có người của Bạch Hi Cảnh đi theo, cho đến khi Tiểu Tịnh Trần bước vào công viên Thế Kỷ, người của bọn họ mới rút lui. Từ lúc bọn họ rời khỏi đến khi phát hiện ra quả bom chỉ có thời gian nửa tiếng đồng hồ. Nói cách khác, trong vòng nửa tiếng này, có người đã đổi quả bom giả thành bom thật. Khi Tống Siêu mở chiếc ba lô ra, thời gian đếm ngược của quả bom chỉ còn lại hơn một phút.
Người quen biết Tiểu Tịnh Trần đều biết cô bé là dân mù đường siêu cấp, dù trên quốc lộ lớn có biển báo giao thông hay trạm dừng cũng vẫn bị lạc đường, huống hồ là công viên cây cối um tùm rắc rối phức tạp. Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh ra, căn bản không có ai có thể tính toán chính xác ra thời gian hao phí để Tiểu Tịnh Trần tìm ra quả bom. Do đó, nếu thật sự muốn khiến Tiểu Tịnh Trần bị nổ chết thì quả bom đó nhất định phải được khởi động ngay sau khi cô bé tìm thấy nó.
Hơn nữa để tận mắt xác nhận Tiểu Tịnh Trần đã bị bom nổ chết thì trước khi trái bom phát nổ, người ấn nút cho nổ bom chắc chắn sẽ không rời khỏi hiện trường. Cùng lúc trái bom phát nổ, công viên đã được Bạch Hi Cảnh cử người âm thầm bao vây, cho đến khi cảnh sát và người của đặc khu quốc gia đến.
Nói cách khác, kẻ ấn nút cho nổ bom chắc chắn vẫn còn ở hiện trường, chỉ cần điều tra từng người thì nhất định có thể tìm thấy kẻ đó.
Nếu như Bạch Hi Cảnh đã quyết định không tiếp tục ở ẩn nữa thì anh sẽ không có bất cứ ý nghĩ nhân nhượng dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện nào hết. Đại Sơn, Tiểu Sơn đích thân dẫn người lục soát toàn diện công viên Thế Kỷ, từ sáu hốc cây tìm kiếm trong bán kính bốn trăm mét ra xung quanh, lật tung cả những thảm cỏ, rốt cuộc đã tìm ra được một đống linh kiện có giá trị. Sau khi lắp ráp lại đống linh kiện lộn xộn này, cuối cùng cũng lắp ra được một thiết bị kích nổ hoàn chỉnh duy nhất, hơn nữa trên thiết bị kích nổ này phủ đầy dấu vân tay giống nhau, một khi đối chiếu dấu vân tay, kẻ phạm tội sẽ không có chỗ nào để ẩn nấp được nữa.
Tiểu Tịnh Trần khóc mệt rồi liền ngã vào lòng Cha Ngốc ngủ thiếp đi, ngủ một đêm không mộng mị đến tận khi trời sáng. Khi tỉnh dậy, cô bé đã nghĩ thông rồi, theo bản năng đưa tay ôm chặt cha ở bên cạnh, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, nhưng nước mắt lại không rơi lấy một giọt. Không thể quay về chỗ sư phụ được nữa rồi, cô bé chỉ còn có cha thôi!
Bạch Hi Cảnh có thể cảm nhận được sự tủi thân và buồn bã trong lòng cô bé. Đối với một tín đồ ngoan đạo một lòng muốn xuất gia thì không có chuyện gì thống khổ hơn việc “bị hãm hại” mà vô cớ sát sinh. Bạch Hi Cảnh bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù bởi vì Tiểu Tịnh Trần buồn bã mà lòng anh cũng không dễ chịu gì, nhưng phần nhiều là thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sau này anh không cần phải lo lắng vấn đề con gái xuất gia nữa rồi.
Ăn xong bữa sáng, nhận được báo cáo tiến triển công việc của Đại Sơn, Bạch Hi Cảnh lái xe đưa Tiểu Tịnh Trần tới tòa nhà Trác Định.
Thang máy không đi thẳng lên phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh, mà đi xuống, hơn nữa xuống tận tầng hầm mười lăm. Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần trợn tròn, chớp chớp, thoạt nhìn giống như một con ếch lớn đáng yêu bị dọa sợ. Bạch Hi Cảnh bất giác mỉm cười, xoa đầu cô bé: “May mà con không biết mật mã từ tầng hầm thứ ba trở xuống, nếu không, con sẽ không chỉ đơn giản là lạc đường nửa tiếng đồng hồ ở hầm đậu xe như vậy đâu.”
“Ha ha”. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần dường như đã khôi phục lại sức sống, Bạch Hi Cảnh không nhịn được cất tiếng cười vang.
Cửa thang máy mở ra, thế giới trước mắt có vô số ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày, sàn nhà lát gạch men đá cẩm thạch sáng bóng, sạch sẽ đến độ có thể soi gương, bức tường không biết được làm ra từ vật liệu gì, tựa hồ như đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Tiểu Sơn đã chờ ở đó từ rất lâu. Vừa thấy hai cha con xuất hiện, anh lập tức tiến lên đón, dẫn hai người đi qua phòng khách rộng lớn, rẽ vào hành lang được canh gác phòng bị dày đặc, rồi đi tới trước cửa một căn phòng.
Nhẹ nhàng gõ cửa, cửa phòng được mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt muốn ăn đòn của Đại Sơn. Trong phòng ngoại trừ anh ra còn có Tống Siêu, Vệ Thủ và Thương Kỳ. Xem ra ba thiếu niên này đã phải đợi từ hôm qua đến giờ, còn về việc cả đêm không về nhà phải ăn nói thế nào với người nhà... Đại Sơn có thể nghĩ ra một trăm cái cớ không giống nhau khiến người ta không có cách nào từ chối.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, các thiếu niên rất vui mừng, nhưng có Bạch Hi Cảnh ở ngay cạnh, nên ngoại trừ việc chào hỏi ra thì đám bọn họ không dám nói gì khác.
Trên bức tường trong phòng có treo một tấm gương thủy tinh một chiều, từ bên này có thể nhìn thấy tình hình ở sát vách, còn ở phía sát vách bên kia lại chỉ nhìn thấy một mặt của tấm gương.
Đây rõ ràng là một phòng thẩm vấn, chỉ có một thiếu niên đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt sợ hãi quan sát xung quanh. Bạch Hi Cảnh cau mày: “Có chắc là cậu ta?”