Nhân tài của nhà họ Bạch ở Kinh Thành đã dần thưa thớt. Khi thấy gia tộc sắp bước trên con đường suy bại, mà nhà họ Bạch ở thành phố S lại là long phượng trên cao, tùy tiện chọn ra một người đàn ông cũng đủ chống đỡ được cả một gia tộc. Cho nên để duy trì vinh quang gia tộc, nhà họ Bạch ở Kinh Thành liền nghĩ cách nối lại quan hệ với nhà họ Bạch ở thành phố S. Dù sao cũng đều là họ Bạch, mọi người dẫu sao cũng là người một nhà, cùng chảy một dòng máu. Người xưa chẳng phải có câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đấy sao.
Vậy nên nhà họ Bạch ở trên Kinh Thành đã phái một người mà họ cho là rất có phân lượng tình cảm trong lòng Bạch Khải Thụy tới, em gái ruột của ông - Bạch Văn Thù. Đáng tiếc Bạch Văn Thù là một cực phẩm làm việc không có trật tự, không cần biết tình hình, ở nhà diễu võ dương oai quen rồi, nên đến cả tác phong độc đoán chuyên quyền cũng đóng gói mang tới. Kết quả là bà ta chẳng những không thể trấn an Bạch Khải Thụy, gợi lại thân tình không biết rơi ở xó xỉnh nào từ tám trăm năm trước, mà còn khiến cho trên dưới cả nhà họ Bạch cùng nhất trí không có thiện cảm với nhà họ Bạch ở Kinh Thành. Đây đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.
Khi Bạch Văn Thù tới, ngoại trừ dẫn theo con trai, con dâu và cháu gái mà mình đắc ý nhất ra, còn đưa theo mỹ nhân giống như Bạch Liên Hoa, Tôn Mẫn Như.
Bạch Khải Thụy có bốn người con trai, có ba người đã kết hôn, chỉ có duy nhất Bạch Hi Cảnh vẫn còn độc thân. Khéo thay, Bạch Hi Cảnh vừa đúng là người có tiền đồ nhất của nhà họ Bạch ở thành phố S. Tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu như có thể tóm chặt lấy Bạch Hi Cảnh, vậy thì tất cả khó khăn đều không phải là khó khăn nữa rồi.
Bà ta nghĩ rất hay, để cho cháu gái nhà mình xâm nhập vào nội bộ nhà họ Bạch, lấy được sự yêu thích của bà nội Bạch trông mong cháu gái như điên, thuận tiện chiếm lấy tình cảm anh em của bảy thiếu niên nhà họ Bạch. Bảy anh em trai hiếm khi lại nhảy ra một cô em gái như vậy còn không thương yêu, cưng chiều tới tận trời sao. Tiếp theo để cho con gái Tôn Mẫn Như của nhà họ Tôn mà mình xem trọng lấy được anh con rể kim cương Bạch Hi Cảnh này, vậy thì tất cả lại có cuộc sống phơi phới tốt đẹp thôi.
Đáng tiếc bàn tính vang lên lách tách, cuối cùng lại chẳng được gì.
Đừng nói bà Bạch vốn nhìn Bạch Văn Thù không vừa mắt thì liệu có khả năng thích cháu gái ruột của bà già cực phẩm này hay không. Cho dù có là bảy thiếu niên nhà họ Bạch thì đứa nào không phải là khỉ tinh, hồ ly tinh xảo trá. Cái gọi là cháu gái nhỏ nhà quý tộc tựa như bông hoa đẹp lớn lên trong nhà giàu nếu thật sự rơi vào tay bọn họ, bảo đảm không quá một ngày sẽ phải khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ. Một không biết ẩu đả, hai không biết đánh nhau, ba không biết trò chơi chém người, ngã không được đụng cũng không xong, vẫn nên nhân lúc còn sớm thì rút lui đi thôi!
Hơn nữa nhà họ Bạch sớm đã có cô cháu gái bảo bối không thể thay thế được, giá trị vũ lực mạnh mẽ ép tới mức một đám anh họ tâm phục khẩu phục, ngay cả cọng tóc cũng phục sát đất, ngốc nghếch đáng yêu lấy được tất cả sự yêu thương, sủng ái. Trên thì là ông nội Bạch, bà nội Bạch, dưới thì là bác trai, bác gái, mèo con, chó con và tất cả những thành phần chính phụ khác. So với cô bé thì tất cả những đóa hoa đẹp khác đều chỉ là mây bay!
Tôn Mẫn Như đi theo bà già Bạch Văn Thù tới nhà, nhưng ngay cả một sợi tóc của Bạch Hi Cảnh cũng không thấy được, còn bị một câu nói của con gái nhà anh phản bác làm cho mặt mũi đầy máu nhếch nhác mà về. Đương nhiên người có thể được bà già cực phẩm kia xem trọng cũng không thể là loại người đơn giản gì, cho dù cô ta có vẻ ngoài trong sáng như đóa sen trắng, nhưng trong xương... trong xương là cái gì tạm thời không bàn. Vốn dĩ nhà họ Tôn cũng không phải nơi sạch sẽ cho cam.
Bây giờ em gái ruột của cô ta ăn mặc diêm dúa giống như diễn viên phim cấp ba chạy đến trước mặt mọi người quyến rũ “anh rể” tương lai… Đương nhiên Bạch Hi Cảnh hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn. Anh căn bản chưa từng gặp Tôn Mẫn Như, cũng không có cảm tình gì đối với bất cứ người phụ nữ nào. Đây hoàn toàn chỉ là tính toán của hai nhà Tôn - Bạch tình nguyện từ một phía mà thôi. Muốn Bạch Hi Cảnh thích Tôn Mẫn Như? …Lừa Phật Tổ rơi vào ma đạo còn dễ hơn!
Nhưng dù nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng Tôn Mẫn Nguyệt đã đào góc tường của chị gái mình. Hai chị em lục đục với nhau thế nào đó là chuyện của họ, nhưng dám có ý đồ với Bạch Hi Cảnh, vậy coi như là tự tìm đường chết.
Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không nhớ có một người tên là Tôn Mẫn Như, cũng tuyệt đối sẽ không coi Tôn Mẫn Nguyệt ra gì. Anh bây giờ một lòng muốn phát triển sự nghiệp của mình lên một tầm cao mới, những người không liên quan khác thì đi chết hết đi!
Bạch Hi Cảnh vỗ tay một cái, bên ngoài nhà hàng không biết từ đâu lập tức vọt tới một nhóm bảo vệ, không nói hai lời dùng tất thối nhét vào miệng Tôn Mẫn Nguyệt, sau đó dùng cả tay và chân giống như kéo rác rưởi lôi cô ta đi. Tòa nhà Trác Định là tài sản tư nhân của Bạch Hi Cảnh, chạy đến nơi này làm anh ngột ngạt, rõ ràng là chê mạng quá dài tự đến tìm chết đây mà.
Tôn Mẫn Nguyệt bị kéo đi, ngay cả khách hàng trong nhà hàng cũng cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều. Cực phẩm thì năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt hơn hẳn!
Đối với Bạch Hi Cảnh thì đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, thoáng một cái là qua, đến gợn sóng cũng chưa từng lưu lại. Nhưng đối với nhà họ Bạch ở Kinh Thành và nhà họ Tôn mà nói thì lại đại diện cho rất nhiều rất nhiều thứ. Tình hình của nhà người khác thay đổi không có liên quan gì đến hai cha con Cha Ngốc. Cả hai tự mình vui vẻ trở lại phòng làm việc ở tầng cao nhất, người làm việc thì làm việc, người ngủ thì ngủ. Mãi cho đến khi cuộc thẩm vấn của Đại Sơn và Tiểu Sơn có kết quả, Bạch Hi Cảnh mới bắt đầu thực sự hành động.
Văn phòng luật sư Thanh Thiên là một trong vô số văn phòng luật sư với quy mô lớn, trung bình, nhỏ ở thành phố S. Hạ Vị An là luật sư hàng đầu ở đây. Anh ta đã làm việc ở đây hơn mười năm, mỗi ngày đều cần cù tận tụy, không biết đã trợ giúp bao nhiêu người thắng kiện, thắng được hy vọng, thắng được chính nghĩa.
Buổi sáng hôm nay đi làm, Hạ Vị An bưng ly cà phê đang uống dở bước vào công ty, ngồi xuống vị trí của mình. Nhưng anh ta còn chưa ngồi ấm mông liền nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo. Hạ Vị An tò mò ngẩng đầu từ cửa sổ thủy tinh sát đất trong phòng làm việc nhìn ra phía ngoài liền thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Hơn nữa dưới sự hướng dẫn của lễ tân Tiểu Mộng, họ đi thẳng tới trước phòng làm việc của anh ta, gõ cửa nói: “Luật sư Hạ.”
“Vào đi.” Hạ Vị An đóng lại văn kiện mới vừa mở ra để qua một bên, nhìn thẳng vào mắt mấy vị cảnh sát: “Tôi có thể giúp mọi người việc gì?”
Vị cảnh sát dẫn đầu kia lấy ra một tờ lệnh bắt giữ: “Ngài Hạ Vị An, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hạ Vị An hơi sững sờ, âm thầm suy nghĩ hồi tưởng lại, anh ta hẳn không phạm phải tội gì chứ: “Tôi có thể hỏi là vì chuyện gì không?”
Hai cảnh sát trực tiếp lấy còng tay ra tiến lên còng tay anh ta lại. Viên cảnh sát dẫn đầu đi trước mở cửa: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Hạ Vị An: “…”
Hạ Vị An cảm thấy mình là một luật sư giỏi chính trực, cái gọi là “cây ngay không sợ chết đứng”, cho dù bị cảnh sát còng tay dẫn đi dưới con mắt toàn bộ nhân viên công ty thì anh ta cũng không cảm thấy lo lắng một chút nào. Nhưng dần dần, sự không lo lắng này liền biến thành không bình tĩnh.
Xe cảnh sát gào thét chạy băng băng trên đường, nhưng không phải về Cục Cảnh sát. Hạ Vị An ở thành phố S mười mấy năm, dường như hiểu rõ mỗi một con đường ở nơi đây. Anh ta thề rằng chiếc xe cảnh sát này đi sai đường rồi. Anh ta không kìm được đành mở miệng nhắc nhở: “Ngài cảnh sát, cho tôi nói một câu, đây hình như không phải đường đến Cục Cảnh sát.”
Cảnh sát ngồi ở hai bên chịu trách nhiệm áp giải đồng loạt nhìn anh ta một cái. Người bên phải cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng: “Ai nói chúng tôi đi đến cục cảnh sát?”
Người bên trái cũng cười lộ ra tám chiếc răng trắng tiêu chuẩn: “Ai nói chúng tôi là cảnh sát!”
Hạ Vị An: “...” Con mẹ nó, mặc đồng phục cảnh sát, cầm còng tay, trình ra lệnh bắt giữ bắt người không là cảnh sát thì còn có thể là cái gì?
Hạ Vị An trong nháy mắt liền hiểu ra là mình đã bị trúng kế, anh ta bị bắt cóc rồi!
Với tính cách của Hạ Vị An thì cho dù bị bắt cóc, anh ta cũng sẽ nghiêm túc làm một con tin đúng tiêu chuẩn, sau đó khi đã nhìn thấy kẻ đứng sau màn, thì lại nghĩ biện pháp thu thập chứng cớ, thoát thân, cuối cùng đem cả chủ mưu lẫn tòng phạm... ra trước tòa án công lý, như thế mới không phụ cái uy danh luật sư sắt đá của anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bọn bắt cóc ngụy trang thành cảnh sát không phải là không có, nhưng nếu như đồng phục trên người tội phạm bắt cóc là thật, lệnh bắt giữ là thật, còng tay là thật, súng cảnh sát cũng là thật, tất cả đều là thật, thứ duy nhất xuất hiện sai lệch chỉ có đích đến vốn nên là Cục Cảnh sát, vậy thì... ở thành phố S, loại chuyện này chỉ có một khả năng!
Ngón tay Hạ Vị An không biết tại sao giật giật, sau đó còng tay tự động mở ra. Nhưng trong nháy mắt, nắm đấm định tung vào hai cảnh sát ngồi bên cạnh mới vừa nâng lên thì viên cảnh sát ngồi ghế phó lái đột nhiên quay đầu lại. Một khẩu súng lục đen ngòm nhắm thẳng vào anh ta: “Nếu như tôi là anh thì tôi sẽ thành thật ngồi ở đây, tránh cho ngay đến cả thi thể cũng không tìm được.”
Hạ Vị An: “...”
Hai viên cảnh sát bên cạnh ung dung lấy ra một cái còng mới từ trong túi, còng lại cho anh ta, ngoài ra còn lôi một chiếc cặp da lớn từ dưới chỗ ngồi, mở ra... Con mẹ nó, thế mà lại là cả một rương còng tay, từ của cảnh sát, quân dụng, dân dụng, đến cả còng tay dùng để tạo tình thú các loại kích cỡ cũng có nữa.
Viên cảnh sát bên trái cười để lộ ra hàm răng trắng chậm rãi đem tất cả còng tay từng cái còng vào hai tay và hai chân của Hạ Vị An, giống như nhà giàu mới nổi đeo đồng hồ vậy, cứ một hàng lại nối tiếp một hàng khác: “Nếu anh có tâm trạng tiếp tục suy nghĩ biện pháp chạy trốn, dù sao hôm nay bốn người chúng tôi chỉ có mỗi một nhiệm vụ là bắt anh. Thứ mà chúng tôi có nhiều nhất chính là thời gian từ từ chơi cùng anh nha…” Anh ta nói, còn tự cho là gợi cảm mà liếm môi một cái, dọa Hạ Vị An run rẩy buồn nôn.
Chuyện giống như vậy cũng lặp lại ở nhiều nơi của thành phố S, xe cảnh sát cuối cùng cũng lái vào một bãi đậu xe không biết chôn sâu bao nhiêu thước dưới lòng đất.
Khi được mời xuống xe cảnh sát, Hạ Vị An nhìn xung quanh, tất cả đều đen thui. Trái tim anh ta không kiềm chế được đập mạnh như đánh trống. Xem ra suy đoán của anh ta đã ứng nghiệm thật rồi.
Phòng thẩm vấn bí mật tầng mười lăm dưới lòng đất, Hạ Vị An gặp được… phụ tá đắc lực của đại BOSS lớn nhất của thành phố S - Bạch Thiền Sơn. Đồng chí Đại Sơn nhìn Hạ Vị An liền cười như xuân về hoa nở, trời trăng không sáng. Anh mở văn kiện trên tay ra, bắt chước ngâm nga như khi đọc thơ: “Hạ Vị An, nam, ba mươi lăm tuổi, năm tuổi được chọn vào đặc khu quốc gia, mười lăm tuổi tốt nghiệp từ quân doanh Chim Ưng, chính thức nhậm chức vào đội SWAT, tổng cộng đã thi hành mười ba nhiệm vụ, bốn lần cấp C, năm lần cấp B, ba lần cấp A, còn có một lần cấp A+, bị thương bốn lần, trong đó một lần gần như là chí mạng. Sau khi khỏi bệnh, anh không thích hợp thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nữa, liền tự xin chuyển chức lấy thân phận của một luật sư bình thường để vào thành phố S, thời gian ẩn núp là mười hai năm.”
Sau khi khép tập văn kiện lại, Đại Sơn đem một đống đồ xếp thành một hàng trước mặt Hạ Vị An, trong đó bao gồm huy chương Chim Ưng, chứng nhận bảo vệ quốc gia, huy chương cấp A, huy chương cống hiến đặc biệt cấp B, chứng nhận bị thương, chứng nhận luật sư... tất cả những tờ giấy chứng nhận mà Hạ Vị An có được từ nhỏ đến lớn không thiếu một cái nào.
Vốn đã chuẩn bị xong lời phản bác, nhưng lúc này tất cả lại nghẹn ở trong cổ họng không nói ra được nữa. Hạ Vị An nhìn những thứ trên bàn, sắc mặt có chút khổ sở, yên lặng khoảng một phút. Cuối cùng anh ta chỉ hỏi một câu: “Tại sao?”
Anh ta biết ở thành phố S này, có thể điều tra anh ta tỉ mỉ như vậy chỉ có Bạch Hi Cảnh. Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh ra, đến cả bộ trưởng của phân bộ SWAT ở thành phố S cũng không có có quyền hạn này. Nhưng anh ta đã sống ở thành phố S mười hai năm mà Bạch Hi Cảnh vẫn không hề hỏi tới. Hơn nữa anh ta cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì đắc tội nhà họ Bạch, tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn moi anh ta ra. Ngay khi anh ta gần như đã cho rằng bản thân chẳng qua chỉ là một người bình thường, lại đem tất cả quá khứ bày ra trước mặt anh ta…