Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 223: Song sinh



Có phải là đàn ông hay không, Tiểu Tịnh Trần thật đúng là không trả lời được. Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, ấn tượng thâm căn cố đế trong đầu cô bé chính là mình là một hòa thượng, hòa thượng = con trai. Nhưng sau khi xuống núi, cha lại nói cô bé là con gái. Mặc dù cô bé một mực không tin, nhưng những điều cha nói luôn đúng… Vì vậy sau đủ loại rối rắm đến năm mười ba tuổi, cô bé bắt đầu dậy thì, bắt đầu có bánh bao nhỏ, giới tính hẳn đã rõ ràng hơn, nhưng suy nghĩ của cô bé lại càng trở nên hoang mang. Dẫu sao, trí nhớ đã in sâu từ lâu không thể sụp đổ nhanh như thế được.

Có điều, thực ra em gái đã nghiêng về phía mình là một cô gái nhiều hơn chút!

Thế là, chính trong lúc hơi do dự này, Mạnh Vi Tiếu liền ném cho cô bé một bộ Hán phục: “Mau đi thay đi, nếu cậu không thay thì ông đây sẽ đích thân thay cho cậu, đến lúc đó nếu làm ra chuyện gì không nên làm, cậu cũng đừng bảo ông đây sàm sỡ cậu.”

“Phụt…” Một tiếng “sàm sỡ” khiến cả đám phì cười.

Tiểu Tịnh Trần có chút rối rắm, há miệng muốn phản bác một câu, nhưng cô bé đột nhiên lại không biết mình nên nói cái gì cho phải. Tịnh Trần có thể cảm giác được tâm trạng của con người rất rõ ràng, cô bé biết mấy thiếu niên trước mặt này đang rất nghiêm túc, bọn họ cũng không nói đùa. Nhưng mà cô bé thực sự không có cá cược với bọn họ, cũng không phải tên là Tiết Khải, bọn họ quả nhiên vẫn là nhận lầm người rồi!

Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ, trên tay ôm trang phục, nghiêm túc nhìn Mạnh Vi Tiếu, một lần nữa thanh minh: “Tôi không phải là Tiết Khải, tôi không quen biết mấy người, tôi cũng không cá cược gì với mấy người cả, các người nhận lầm người rồi!”

Cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần cho là bọn họ đã nghe hiểu, vừa muốn thở phào một hơi bỏ trang phục xuống bỏ đi. Nhưng không ngờ tất cả mọi người đột nhiên cười phá lên, thiếu niên tóc đỏ thậm chí cười đến chảy cả nước mắt.

Mạnh Vi Tiếu thở dài một hơi, bất đắc dĩ vỗ vai Tiểu Tịnh Trần, ý vị sâu xa nói: “Tiết Khải, mình biết lần trước giả vờ mất trí nhớ để gạt cậu là mình không đúng, nhưng mình đã thật lòng xin lỗi cậu rồi. Cậu có thể đừng khinh người như vậy được không, lúc này rồi còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy không cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn sao. Có phải tiếp theo cậu còn muốn nói cậu mất trí nhớ rồi, thân thể này không phải là của cậu hoặc là cậu đã không còn là Tiết Khải trước kia không? Con mẹ nó, xem nhiều phim truyền hình xuyên không quá rồi à, người anh em!”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Nói thật, trên cái thế giới này người có thể làm cho cô bé nghẹn họng tuyệt đối cũng phải là một đóa hoa khác người!

Tiểu Tịnh Trần nhất thời có chút sững sờ không biết làm sao, bàn tay đang vỗ bả vai cô bé của Mạnh Vi Tiếu từ từ dừng lại. Cậu ta cứng đờ hai giây, sau đó cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng dưới chân Tiểu Tịnh Trần, mắt chớp chớp, sau đó giương mắt nhìn gương mặt Tiểu Tịnh Trần, giọng nói khô khốc: “Tiết Khải, tại sao cậu đột nhiên trở nên lùn như vậy?” Bàn tay từ đỉnh đầu cô bé đưa tới mình để so sánh: “Mẹ nó, lùn đi hẳn một cái đầu!”

Những thiếu niên khác lúc này mới muộn màng nhận ra có điều gì đó không đúng, bởi vì mọi người đều bận rộn trang điểm thay quần áo, đại đa số người đều là đang ngồi, chuyên tâm làm hai ba bốn công việc cùng lúc, cho nên mới không chú ý tới điểm kỳ lạ của “Tiết Khải”, bây giờ vừa nghe Mạnh Vi Tiếu nói liền trực tiếp trố mắt nghẹn họng…

Mẹ nó, thật sự lùn đi rất nhiều! Chẳng những lùn, còn gầy đi nữa, ngũ quan mặc dù vẫn là ngũ quan đó, nhưng lại có một loại đẹp đẽ mềm mại không nói ra được.

“Cậu, cậu, cậu...” Tay Mạnh Vi Tiếu run run chỉ vào Tiểu Tịnh Trần, nuốt một ngụm nước bọt: “Cậu thật sự không phải là Tiết Khải sao?”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy cậu là ai?” Quỷ kêu × N (N≥10).

“Tôi tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Tiểu Tịnh Trần vừa nhếch miệng cười liền hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

“...” Cả phòng chết lặng năm giây, Mạnh Vi Tiếu quả quyết che mắt lại, ngồi xổm xuống kêu rên: “Tôi thế mà lại cảm thấy "Tiết Khải" mỉm cười trông thật đáng yêu, tôi điên rồi, tôi chắc chắn là điên rồi, không điên cuồng thì không thành Phật, á a a a…”

Bên trong phòng hóa trang là những tiếng sói tru điên cuồng chồng lên nhau. Đám con trai trong phòng đều ngổn ngang trong gió, đồng cảm sâu sắc!

Bên kia, Cố Noãn nhìn thời gian cũng không còn sớm, phải đi ăn tối trước, sau đó chờ thông báo, buổi tối hoặc là tham gia hoặc là đi xem cuộc so tài giữa năm đội mạnh nhất.

Cố Noãn chào đám người Quả Quýt xong liền hòa vào đám người đi tìm Tiểu Tịnh Trần, tìm hồi lâu mà vẫn không thấy người đâu, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ lấy điện thoại di động, khóe mắt liền liếc thấy một đứa nhóc với khuôn mặt u ám đang nghiêng người dựa vào góc tường. Cố Noãn lập tức chạy tới, không nói hai lời liền kéo người đi: “Cậu chạy đi đâu vậy, mình tìm cậu lâu lắm rồi, chúng ta đi về ăn cơm trước, buổi tối có thể còn phải thi đấu, trang phục của cậu tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không. Đừng căng thẳng, là người luôn có lần đầu tiên, chủ yếu là cảm nhận niềm hứng thú này.”

Cố Noãn lảm nhảm cả đoạn đường, căn bản không hề chú ý tới sắc mặt của người phía sau lưng càng ngày càng khó coi. Hơn nữa, bởi vì Cố Noãn cứ chuyên tâm lao về phía trước, cũng vô thức bỏ quên chiều cao chênh lệch quá lớn giữa hai người. Người nọ không nói tiếng nào bị Cố Noãn kéo đến gian hàng của trường Phổ thông Số Bốn. Đám người Quả Quýt cũng đang thu dọn đồ đạc, đợi đến khi nhóm khách hàng cuối cùng chụp hình xong là có thể đi.

Quả Quýt xếp đoản đao dùng để trang trí lại, liếc mắt nhìn “Tiểu Tịnh Trần” đang nghiêng người dựa vào máy bỏ phiếu một cái: “Sao sắc mặt cậu khó coi như vậy, bị người khác bắt nạt sao?”

Pudding lập tức vứt bỏ chiếc váy dài tiên khí lượn lờ, gầm lên: “Tên khốn kiếp nào dám bắt nạt Tịnh Trần nhà chúng ta, đứng ra đây, ông đây sẽ gọt chết hắn.”

Số Bảy trực tiếp nhảy lên, đập một cái vào sau ót của cậu ta: “Cái tên giả gái nhà cậu, nói cái quái gì mà ông đây chứ!”

Pudding ôm lấy cái ót, khóc ròng chạy đi vẽ vòng tròn, tiên khí lượn lờ cái gì xuất trần thoát tục cái gì cũng chỉ là mây trôi mà thôi.

Nhiễm Đồng nhìn mấy người đang cãi lộn, không khỏi mỉm cười dịu dàng, khí chất ma đầu trong nháy mắt liền sụp đổ. Thấy “Tiểu Tịnh Trần” tâm trạng không tốt, cô bé cũng có chút lo lắng, liền không nhịn được nhìn “Tịnh Trần” nhiều hơn một chút. Sau đó chị gái tri âm chu đáo lập tức phát hiện ra chỗ không đúng. Cô bé kinh ngạc chớp mắt, cúi đầu nhìn giày thể thao dưới chân “Tiểu Tịnh Trần” rồi lại giương mắt nhìn mũ lưỡi trai trên đầu “cô bé” một chút, lắp ba lắp bắp nói: “Tịnh Trần, sao đột nhiên cậu lại cao như vậy?”

Cô bé vừa hỏi, những người khác cũng không tự chủ được đưa mắt qua nhìn, sau đó mơ hồ phát hiện có điểm không đúng.

Hương Linh ỷ vào dáng người cao, trực tiếp vén mũ của “Tiểu Tịnh Trần” ra, mái tóc ngắn đen nhánh lập tức hiện ra trước mắt. Số Bảy trợn tròn mắt: “Sao cậu lại cắt tóc rồi? Chất tóc đẹp như vậy, tóc dài như vậy, thật đáng tiếc quá mà!”

Pudding lập tức đập một cái vào sau ót cô bé, đắc ý: “Cậu đần à, người này rõ ràng không phải Tịnh Trần.”

Số Bảy: “…” Giẫm mạnh một cái lên mu bàn chân của Pudding, giận dữ trừng “Tịnh Trần” tóc ngắn: “Yêu nghiệt phương nào, lại dám giả mạo Tịnh Trần nhà chúng ta. Nói mau, ngươi đem Tịnh Trần nhà chúng ta giấu ở đâu rồi, lập tức trả cậu ấy lại, nếu không ngươi sẽ biết tay ta.”

“Tịnh Trần” tóc ngắn giận đến mức bật cười: “Tôi từ trước tới giờ chưa từng nói rằng mình tên là Tịnh Trần gì đó, rõ ràng là bản thân các người nhận lầm người, sao lại quay sang trách tôi được, thật đúng là không hiểu ra làm sao!”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên làm người nghe mát lòng mát dạ, Quả Quýt kinh ngạc trợn trừng hai mắt: “Là con trai sao?”

“Mẹ nó, cái này cũng có thể nhận sai? Cố Noãn, sao cậu đến nam nữ cũng không phân biệt được thế hả!” Cả nhóm đều khinh bỉ.

Cố Noãn: “...” Chỉ vào “Tịnh Trần” tóc ngắn, khinh bỉ lại mọi người: “Thì nhìn gương mặt này, mọi người phân biệt được sao?”

Mọi người: “...” Được rồi, thật sự là rất khó phân biệt, trường hợp giống nhau như đúc gì đó hóa ra không chỉ xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh, phim truyền hình mà.

“Tịnh Trần” tóc ngắn không kiềm được sờ cái cằm bóng loáng của mình, hơi nheo mắt lại quan sát mấy tên ngốc nghếch không có đầu óc này, nghi ngờ nói: “Tịnh Trần gì đó mà mấy người nói đến thật sự giống tôi như vậy sao?”

Đồng loạt gật đầu.

Ánh mắt thiếu niên chợt lóe: “Tôi không tin, người đó đâu?”

Lại đồng loạt lắc đầu.

Số Bảy đột nhiên hô to một tiếng, dọa mọi người giật mình. Trước những cặp mắt lên án của đám người, cô bé chỉ về phía sau rồi hét lên: “Là Tịnh Trần, là Tịnh Trần thật đó, cậu ấy đã trở về rồi.”

Chú ý tới ánh mắt vui mừng trên mặt của những người khác, thiếu niên lập tức xoay người, sau đó cũng kinh ngạc mà trợn tròn mắt.

Tiết Khải cảm thấy mình tuyệt đối là đang nằm mơ, cậu đã nhìn thấy gì vậy?

Một khuôn mặt giống mình như đúc, tóc dài đen nhánh như mây như nước. Theo từng bước chân nhẹ nhàng của cô bé, mái tóc dài chầm chậm dập dờn gợn sóng, đôi mắt to đen trắng rõ ràng giống như dòng suối trong trên núi cao, trong veo thấy đáy. Yên lặng nhìn cô bé đến gần, Tiết Khải cảm thấy mình giống như đang soi gương. Nhưng cậu biết, cậu và cô bé dù sao cũng là hai người khác nhau.

Đôi mắt của cậu giống cô bé như đúc, nhưng lại không có loại cảm giác trong veo, tinh khiết đến gần như sạch sẽ trong suốt kia. Ngũ quan của cậu giống cô bé như đúc, nhưng lại không có vẻ xinh đẹp mềm mại khiến người ta vừa gặp đã cảm thấy gần gũi như vậy. Màu da của cậu giống cô bé như đúc lại không có cảm giác nõn nà như mỡ đông giống da của cô bé.

Bọn họ đúng là giống nhau như đúc, nhưng lại hoàn toàn bất đồng!

Đám người Mạnh Vi Tiếu đi theo Tiểu Tịnh Trần đến tìm Tiết Khải và đám người Cố Noãn chờ Tiểu Tịnh Trần trở về đều nhìn hai người dần dần đến gần nhau mà khó có thể tin nổi. Thật không dám tin trên thế giới này thật sự có người giống nhau như vậy, hơn nữa còn là một nam một nữ.

Có điều so với sự chấn động trong lòng những người khác, Tiểu Tịnh Trần lại khá bình tĩnh. Mắt cô bé nhìn thẳng, lướt qua người Tiết Khải tới trước mặt đám người Cố Noãn, hé miệng cười ngây ngô, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, trong nháy mắt khiến mấy người Cố Noãn bị sét đánh tỉnh.

Nụ cười của em gái thực sự có lực sát thương quá lớn!

Cố Noãn há miệng, chỉ vào Tiết Khải bởi vì Tiểu Tịnh Trần không thèm nhìn cậu ta mà vẫn đứng bất động tại chỗ, giọng nói khô khốc: “Người đó, cậu có quen không?”

Tiểu Tịnh Trần nghi ngờ quay đầu nhìn sang. Tiết Khải đồng thời cũng xoay người nhìn cô bé, không nói ánh mắt cậu có bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu mong đợi, bao nhiêu thấp thỏm. Ánh mắt em gái lại bình thản, trong suốt và rất bao quát, khách quan. Cô bé tò mò quan sát thiếu niên một lượt rồi quả quyết lắc đầu: “Không quen!”

Rắng rắc…

Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Tiết Khải trong nháy mắt vỡ vụn rơi đầy đất. Tất cả những người khác đều nhìn cậu đồng tình, mặc niệm cho cậu ba giây.

Người bình thường nếu như nhìn thấy một người xa lạ mà lại có dáng dấp giống mình như đúc thì nhất định sẽ khiếp sợ, chấn động, không thể tin được, có lẽ còn phải có chút sợ hãi thấp thỏm cùng với mong đợi âm ỉ, giống như Tiết Khải đã biểu hiện. Nhưng Tiểu Tịnh Trần lại thật sự chỉ coi đối phương là người xa lạ. Đừng nói khiếp sợ, chấn động, sợ hãi, thấp thỏm, cô bé thậm chí ngay cả độ cong của lông mày cũng chưa từng thay đổi.

Mẹ kiếp, đối với em gái chỉ coi bề ngoài là cái túi da, chỉ dựa vào mùi để phân biệt mọi người, trí nhớ thị giác rối tinh rối mù mà nói, dáng dấp giống nhau như đúc gì đó chỉ là mây bay!