Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 238: Em gái tàn bạo



Tiểu Tịnh Trần dừng bước chân, sững sờ nhìn vết máu khắp trên tay mình: “Chị bị thương rồi sao?”

Thân hình Chị Thất lảo đảo, không giả vờ tiếp được nữa. Tiểu Tịnh Trần vội vàng đỡ chị ta ngồi xuống đất. Từ góc độ này có thể nhìn rất rõ ràng có một vết thương do đạn bắn ở chỗ xương bả vai Chị Thất, dưới ánh đèn đường, màu máu đỏ sậm trở nên u tối.

Trong quán bar, Chị Thất mặc áo sơ mi trắng, lúc ra ngoài, chị đưa áo khoác cho Tiểu Tịnh Trần, sau đó mình thì khoác một chiếc áo vest đen đồng bộ với chiếc quần tây. Bộ quần áo màu đen nhuốm đầy máu tươi căn bản không thể nhìn ra được. Lúc ở dưới nước, bởi vì vẫn luôn nhịn thở, Tiểu Tịnh Trần cũng không ngửi ra được mùi máu tanh hòa lẫn trong nước, thế cho nên cô bé vẫn luôn không phát hiện ra Chị Thất đã bị thương.

Nước sông lạnh như băng đã lấy đi nhiệt độ cơ thể và rất nhiều máu của Chị Thất. Hơn nữa vết thương lại bị nước sông đục ngầu ngấm vào. Sau khi lên bờ còn bị dầm mưa, Chị Thất đã có triệu chứng phát sốt, cảm giác đầu óc mình mê man. Nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác luống cuống của Tiểu Tịnh Trần, chị ta không nhịn được đành phải cắn răng, vùng vằng đứng dậy: “Nơi này hoang vu, chúng ta phải tìm được xe mới có thể rời khỏi.”

Tiểu Tịnh Trần vội vàng gật đầu, theo bản năng lấy điện thoại di động ra muốn tìm cha, nhưng cho dù cô bé ấn như thế nào, màn hình điện thoại di động cũng vẫn tối đen... không phải hết điện, mà chính là bị nước sông làm hỏng rồi, thời khắc mấu chốt lại như xe tuột xích thế này, thật là đáng ghét!

Tiểu Tịnh Trần không thể làm gì khác hơn là đỡ Chị Thất ngồi dựa ở cột điện ven đường: “Chị đợi em, em đi tìm xe.”

Chị Thất trở tay kéo Tiểu Tịnh Trần đang xoay người chuẩn bị rời đi lại, cười nói: “Nơi này không tìm được xe, chỉ có thể bắt xe.”

Có điều trong thời điểm như này lại có tên khác người nào ăn no dửng mỡ, không có chuyện gì để làm, mà dầm mưa lái xe đến vùng ngoại ô này để đi dạo chứ?

Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ chưa bao giờ suy xét xem có hợp logic hay không. Cô bé chỉ cần làm tốt chuyện của mình. Thế là, nghe theo lời đề nghị của Chị Thất, cô bé đứng bên lề đường nhìn về phía hai đầu đường, kiễng chân ngóng trông, chờ đợi có xe đi ngang qua, nhưng…

Năm phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Nửa giờ trôi qua…

Không có chiếc xe nào đi ngang qua cái nơi xa xôi hẻo lánh này. Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là lòng như lửa đốt. Tục ngữ có câu: Phúc vô song chí, họa bất đơn hành*, ngay khi Tiểu Tịnh Trần không nhịn được muốn phát điên thì Chị Thất đang ngồi dựa vào cây cột điện đột nhiên nghiêng người ngã xuống. Tiểu Tịnh Trần vội vàng chạy tới đỡ chị ta lên, ôm nửa người chị ta vào lòng, ra sức lắc qua lắc lại: “Chị tỉnh lại đi, chị đừng chết mà!”

* Phúc vô song chí, họa bất đơn hành: Không bao giờ có hai điều may mắn cùng xảy ra, còn tai họa thì lại không bao giờ chỉ có một.

Cả khuôn mặt Chị Thất trắng nhợt như tờ giấy, đôi mắt nhắm chặt, một chút phản ứng cũng không có. Đáng tiếc, bên trong vết thương của chị ta có vật lạ (viên đạn) đè ép, ngăn cản máu lưu thông bình thường, Tiểu Tịnh Trần không có cách nào điểm huyệt cầm máu giúp chị ta, nếu không thì chị ta cũng sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Tịnh Trần vừa lo vừa sợ, trong tình huống một mình không có ai giúp đỡ, cô bé không kiềm được chắp hai tay lại, thành kính lẩm bẩm: “Phật Tổ, xin người hãy cứu con!”

Chúng ta đều biết, cầu thần bái Phật đa phần chỉ là tìm kiếm sự an ủi trong tâm hồn. Phật Tổ rất bận rộn, căn bản không thể nghe được lời cầu nguyện của mỗi một tín đồ. Nhưng mà, chúng ta cũng biết, chỉ số may mắn của Tiểu Tịnh Trần cao đến nghịch thiên, ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng đã từng cảm thán về chỉ số may mắn nghịch thiên của cô bé. Em gái nói không chừng chính là đứa trẻ thất lạc của nhà Phật tổ đó!

Thế là, ngay khi Tiểu Tịnh Trần đang cầu xin sự trợ giúp từ ông nội Phật Tổ thì phía cuối con đường đột nhiên truyền tới âm thanh bánh xe nghiến vào mặt đường. Tiểu Tịnh Trần giật giật lỗ tai, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía đó. Đôi mắt to trong sáng như bầu trời sau khi xua tan mây mù.

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên bất giác hếch mũi lên ngửi. Một khắc sau, tròng mắt long lanh trong suốt ngay lập tức giăng đầy mây đen. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng sâu thăm thẳm giống như có thể nuốt hết ánh sáng. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, trầm mặc đỡ Chị Thất đang hôn mê ngồi dựa vào cột điện, sau đó tháo vòng trọng lực trên tay và chân xuống đặt bên cạnh chị ta. Tiểu Tịnh Trần đứng lên chạy đến bụi hoa ven đường nhặt mấy hòn đá nhỏ, sau đó tự mình đi tới đứng giữa đường chờ chiếc xe đi đến.

Rất nhanh, một chiếc xe BMW màu trắng xuất hiện trong tầm mắt. Có lẽ là không ngờ rằng giữa đường lại có người, chiếc BMW lao nhanh đến, nhưng đến khi còn cách Tiểu Tịnh Trần gần năm mươi mét thì đột nhiên phanh gấp, chiếc xe quẹo một cái mới dừng hẳn. Cửa xe từ từ mở ra, một cái chân đi đôi giày da hạng sang thò ra, kết quả người nọ còn chưa ló đầu ra thì thân hình Tiểu Tịnh Trần lóe lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.

“Ầm...” một tiếng vang dội, cửa xe đang mở đột nhiên bị người ta dùng lực mạnh đẩy vào. Người nọ một chân vẫn để ở ngoài xe cứ như vậy bị đập gãy, tiếng kêu thảm thiết rạch ngang đêm mưa, gợn lên vô số sóng nước. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên kéo cửa xe ra, nghiêng người về phía sau, “vèo... vèo...” hai viên đạn lướt qua chóp mũi cô bé. Cô bé giơ một chân lên, mũi chân trực tiếp đá vào cổ tay đang cầm súng của đối phương. Mượn quán tính lộn nhào của cơ thể, cánh tay dài duỗi ra, viên đá kẹp giữa hai ngón tay chuẩn xác đánh trúng ngực đối phương. “Rắc” một tiếng giòn giã vang lên, xương sườn của hắn liền gãy lìa. Tiểu Tịnh Trần dứt khoát đánh một chưởng vào chỗ xương gãy của hắn, chiếc xương sườn liền trực tiếp đâm vào lá phổi.

Một loạt động tác này lưu loát như nước chảy mây trôi, sạch sẽ gọn gàng đến ngay cả một chút do dự cũng không có.

Gã đàn ông rên lên một tiếng ngã về ghế phụ lái sau lưng, Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng nhảy lên, đạp đầu gối của hắn vào phía trong xe, đồng thời cánh tay lại lần nữa vung lên, mấy cục đá bắn ra, đánh trúng cổ tay của hai gã đàn ông ngồi ghế sau đang cầm súng lên một cách chuẩn xác. Cổ tay bị đau, hai gã đàn ông không tự chủ được buông lỏng tay, khẩu súng lục liền rơi xuống đất. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên túm lấy đầu của hai gã đập mạnh vào nhau: “Ầm...” một tiếng, não bị chấn động nghiêm trọng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trước sau cũng chỉ mười mấy giây đã xử hết ba người đàn ông, Tiểu Tịnh Trần yên ổn đáp xuống đất đứng ở ngoài xe, nước mưa lạnh buốt dọc theo mái tóc dài ướt nhẹp của cô bé chảy xuống gò má rồi rơi xuống đất. Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm nhìn người đàn ông bị xương sườn đâm thủng lá phổi, nghiêm túc nói: “Tôi ghét nhất là người khác chĩa súng vào tôi, lại càng ghét người khác nổ súng về phía tôi” chỉ vào đôi chân cong một cách quỷ dị của hắn ta “Đây là báo thù việc trước đó chú cứ dùng sũng bắn tỉa để nhắm vào tôi” rồi lại chỉ vào lồng ngực hơi lún xuống của hắn “Đây là trả thù chuyện chú vừa bắn hai phát súng về phía tôi.”

Lá phổi bị đâm xuyên, trong miệng gã đàn ông không ngừng nổi lên những bong bóng máu, trông giống như là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần mặc dù tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không giết người. Cô bé không thể nào để cho người đàn ông này dễ dàng đi tố cáo cô bé với Phật Tổ như vậy được.

Thế là, Tiểu Tịnh Trần dùng một tay bóp cổ hắn, xách hắn lên, bàn tay còn lại, năm ngón tay hơi cong thành hình móng vuốt chim ưng, đầu ngón tay đè vào lồng ngực hơi sụp xuống của hắn dùng sức siết lại. Gã đàn ông đau đớn kêu thảm một tiếng, phun ra một búng máu, trợn trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Tịnh Trần chụm tay lại, đâm mấy cái vào ngực gã đàn ông, rồi quả quyết vứt hắn xuống ghế sau, làm bạn với hai gã cũng đã bất tỉnh nhân sự khác.

Tiểu Tịnh Trần trở lại cột điện, đeo vòng trọng lực lên, sau đó cõng Chị Thất chạy đến bên cạnh xe, đặt Chị Thất ngồi lên ghế phụ lái, rồi lại giúp chị ta thắt dây an toàn. Tiểu Tịnh Trần ngồi lên ghế lái, đôi tay nhỏ vững vàng cầm vô lăng, dưới chân dùng sức đạp ga, chiếc xe lập tức “Vèo~” một tiếng phóng đi rất xa. Tiểu Tịnh Trần sợ hết hồn, vội vàng đạp phanh, phanh xe cũng giống như vậy, bị đạp đến mức mạnh nhất. “Két...” một tiếng ma sát chói tai vang lên, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, từ cực động đến cực tĩnh, chênh lệch quán tính giữa hai trạng thái...

Tiểu Tịnh Trần và Chị Thất đều đã thắt dây an toàn nên không sao, ba gã đàn ông phía sau cùng bị đập vào lưng hàng ghế trước, trực tiếp rơi vào hôn mê sâu.

Tiểu Tịnh Trần bất giác lè lưỡi, Chị Thất bị quán tính kéo nên mơ màng tỉnh lại, khẽ chớp đôi mắt hơi tan rã. Chị ta sững sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được, kinh ngạc nói: “Em thực sự bắt được xe rồi sao?”

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, xoắn xuýt nhìn chằm chằm hai bàn đạp chân ga và chân phanh của xe, chỉ về phía sau: “Là xe của đám người nổ súng vào chúng ta.”

Chị Thất cả kinh, vội vàng quay đầu, nhưng lại nhìn thấy ba gã đàn ông đang hôn mê như chết nằm chất chồng lên nhau, tầm mắt Chị Thất lập tức trống rỗng, khóe miệng hơi co giật, lộ ra sự ngỡ ngàng không thể tin được: “Là em làm sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu một cái, xoay mặt nhìn Chị Thất, mếu máo tủi thân nói: “Em không biết lái xe, chị qua lái đi có được không?”

Chị Thất bất đắc dĩ che trán, khóe miệng không tự chủ hơi nhếch lên buồn cười: “Được, chúng ta đổi chỗ.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức cởi dây an toàn ra, leo lên trên người Chị Thất. Chị Thất cũng cởi dây an toàn ra, từ dưới người cô bé chuyển tới ghế lái, thắt chặt dây an toàn. Tiểu Tịnh Trần không kiềm được đưa tay sờ trán Chị Thất: “Chị sốt cao quá.”

Chị Thất mím đôi môi mỏng khô nứt, mệt mỏi cười cười, cả khuôn mặt đỏ ửng không bình thường: “Không sao, chị chịu được.”

“ Ừ, cố gắng lên.” Bàn tay nhỏ nắm chặt quả quyết giơ lên, Tiểu Tịnh Trần làm một tư thế “fighting” tiêu chuẩn.

Chị Thất bất giác cười ngã vào vô lăng, kết quả cười đau cả bụng, ho khan một trận điên cuồng, khuôn mặt lại càng thêm đỏ lựng.

Tiểu Tịnh Trần vỗ nhẹ sau lưng chị ta, lầm bầm rầu rĩ: “Chị đừng cười nữa, có gì buồn cười đâu chứ?!”

Chị Thất lắc đầu, vào số, đạp chân ga, chiếc xe vững vàng lái về phía trước.

Cảm giác phương hướng của Chị Thất rất tốt, cho dù không có máy GPS chỉ dẫn chị ta vẫn có thể tìm được đường trở về trong đêm mưa.

Chiếc BMW màu trắng dừng ở trước cửa quán bar Yêu Tinh, vứt ba gã đàn ông hôn mê bất tỉnh trên xe xuống, Chị Thất thò đầu ra khỏi cửa xe nói với mấy bảo vệ bên ngoài quán bar: “Đem giam ba tên này lại, đừng để bọn họ chết. Hai ngày nữa tôi sẽ tự mình thẩm vấn.”

“Vâng.”

Hai tên bảo vệ kéo ba gã đàn ông đi giống như kéo chó chết. Để giữ cho bọn chúng không chết, gã bị gãy xương sườn dĩ nhiên cũng được cứu chữa kịp thời.

Chị Thất lái xe về nhà mình, đó là một tòa nhà trọ hơn hai mươi tầng. Ai có thể nghĩ tới chị boss của Thượng Kinh lại trọ ở nơi chỉ hơn một triệu này. Chị Thất dừng xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất. Cả người chị ta đều có chút mơ màng gục trên vô lăng, hô hấp nặng nề, ánh mắt tan rã, máu đã nhuộm ướt quần áo. Quần áo ẩm ướt nhớt nháp dính sát trên người khiến Chị Thất rất không thoải mái.

Tiểu Tịnh Trần cởi dây an toàn ra, xuống xe, vòng qua bên kia đỡ Chị Thất đi ra: “Tại sao không trực tiếp lái xe đến bệnh viện?”

Chị Thất lắc đầu, vùng vằng dựa vào thân xe, nói: “Chị bị thương là do đạn bắn, không thể đến bệnh viện, nếu không, khiến cảnh sát chú ý sẽ rất phiền toái.”

Đối với quan điểm “khiến cảnh sát chú ý sẽ rất phiền toái”, Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ rất không hiểu, chú cảnh sát rất phiền toái sao?

Chị Thất ngoắc tay với Tiểu Tịnh Trần: “Nhà chị ở tầng mười ba, em đỡ chị đi lên có được hay không?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đặt cánh tay Chị Thất lên bả vai mình, đi hai bước lại cảm giác rất không thuận tay. Chị Thất cao hơn cô bé rất nhiều, sức nặng cả cơ thể đè lên người cô bé, thực sự là ép em gái vốn đã không đủ cao lại càng thấp hơn.

Tiểu Tịnh Trần cau mày buồn bực, quả quyết giang hai cánh tay ra, một tay ôm lấy cái eo nhỏ của Chị Thất, một tay xuyên qua hai đầu gối của chị ta, sau đó dùng sức nhấc lên. Ngự tỷ chiều cao gần một mét tám, nữ vương bệ hạ trực tiếp bị em gái yếu ớt, thấp lùn, mũm mĩm như hạt gạo nếp bế kiểu công chúa mà không có chút áp lực nào…

Chị Thất: “…”