Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 241: Chị thất nằm không cũng trúng đạn



Rốt cuộc là súng của Hoa Thất Đồng nhanh, hay tay của Bạch Hi Cảnh nhanh hơn, đây chắc chắn sẽ là một bí ẩn chưa có lời giải đáp lớn nhất của Hoa Hạ trong thế kỷ hai mươi mốt này. Bởi vì đúng lúc bọn họ sắp sửa phân thắng thua, thì nhân vật then chốt đã xuất hiện.

Bản thân em gái rất thích tắm, cảm giác dòng nước ấm nóng chảy xuống từng tấc da thịt vô cùng tuyệt vời. Sau khi tắm rửa sảng khoái dưới làn nước nóng, Tiểu Tịnh Trần mặc bộ quần áo ngủ cỡ lớn ra khỏi phòng tắm. Ống tay áo rộng dài hoàn toàn che mất bàn tay nhỏ nhắn của cô bé. Ống quần dài quá mức chạm xuống tận mu bàn chân, chỉ để lộ mười đầu ngón chân mượt mà ra ngoài, trắng trắng mềm mềm khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái!

Tiểu Tịnh Trần lau mái tóc dài ướt sũng, đi về phía sofa. Nhưng trên sofa lại không có ai, cô bé ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại tìm người. Kết quả cô bé nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau trên sàn nhà trước sofa.

Để tiện xử lý vết thương, quần áo của Chị Thất chẳng những bị em gái xé rách một cách bạo lực, đến cả áo nịt cũng bị cởi bỏ luôn. Băng bó vết thương xong, em gái đi tắm, Chị Thất liền tùy tiện mặc một chiếc áo ngủ bận rộn ở trong phòng bếp. Lúc này, chị ta nằm cứng đơ trên sàn nhà, hai chân duỗi thẳng tắp, chiếc áo ngủ do trận giằng co lúc trước mà bị nới lỏng ra... Chị Thất đột nhiên không biết mình có nên thầm vui mừng không nữa – Nhờ kỹ thuật băng bó có thể sánh với công cuộc chế tạo xác ướp của em gái mà chị ta mới không bị lộ hàng trước mặt một người đàn ông!

So với dáng vẻ quần áo xộc xệch của chị ta, Bạch Hi Cảnh lại có vẻ bình tĩnh thong dong hơn nhiều. Đầu gối anh quỳ xuống, đè lên hai chân của Chị Thất, một tay chống trên sàn nhà ở phía bên tai chị ta, tay còn lại vẫn đang bóp cổ họng, ngón tay cái vừa hay đang giữ chặt xương cổ của chị ta. Bạch Hi Cảnh nghe thấy giọng nói của Tiểu Tịnh Trần liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài phản chiếu bóng hình của con gái bảo bối, ánh mắt lạnh lùng đã được thay thế bằng ánh sao sáng chứa chan sự ấm áp.

Một giây, hai giây, ba giây…

Bạch Hi Cảnh quả quyết vứt bỏ Chị Thất, đứng dậy nhảy đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nắm lấy cánh tay cô bé quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới: “Con không bị thương chứ?”

Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, vô thức thuận theo sức lực mà Cha Ngốc nắm lấy cánh tay mình mà xoay nửa người lại, đưa lưng về phía Chị Thất.

Xuống núi đã mười năm, Tiểu Tịnh Trần cũng xem như là trải qua nhiều sóng to gió lớn, đã quen với việc cho dù có xảy ra chuyện gì, cha luôn có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh mình, đã quen với việc cho dù gặp phải nguy hiểm gì, cha luôn có thể vào thời khắc mấu chốt giống như Phật Tổ từ trên trời giáng xuống, cũng quen với việc cho dù có gặp rắc rối gì, chỉ cần gọi điện thì cha sẽ giúp cô bé sắp xếp thỏa đáng, đã quen với...

Nhưng hôm nay, từ lúc ra khỏi quán rượu liền bị theo dõi mai phục, chẳng những bị đánh lén mà còn bị rơi xuống sông băng. Vết thương sâu đẫm máu của Chị Thất không ngừng xuất hiện trong đầu cô bé. Cô bé luôn vô thức mà hồi tưởng lại. Nếu như lúc đó ở dưới đáy sông, Chị Thất không chắn phía sau cô bé, vậy viên đạn kia sẽ bắn vào lưng cô bé... Đúng vậy, cho dù Tiểu Tịnh Trần có mơ hồ, có ngây thơ đến đâu, cô bé cũng hiểu được rằng, phát súng kia là Chị Thất đỡ cho mình.

Chỉ cần nghĩ tới việc viên đạn kia sẽ đâm xuyên vào cơ thể mình, Tiểu Tịnh Trần liền thấy lồng ngực đau như bị xé rách, đau đến chết lặng, giống như mạng sống đã không thuộc về mình nữa, tay chân cũng bắt đầu rét run, đầu óc choáng váng đến hít thở không thông. Tiểu Tịnh Trần chỉ có thể hết lần này tới lần khác chắp tay trước ngực cầu nguyện với Phật Tổ, mong nhận được sự an ủi. Nhưng thật ra, người mà trong lòng cô bé thật sự nghĩ đến là cha mình, người thân quan trọng nhất luôn xuất hiện ở bên cạnh cô bé vào giây phút cô bé cần nhất. Nhưng thật đáng tiếc, điện thoại bị hỏng rồi, cô bé không thể nào tìm được cha mình nữa!

Lúc này, khi Bạch Hi Cảnh thật sự đang đứng trước mặt cô bé, sự sợ hãi và hoảng hốt đang bị đè nén ở nơi sâu nhất trong đáy lòng cô bé lập tức ùng ục nổi lên như nước chua lên men. Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn cha, vành mắt nóng lên, nước mắt trong suốt lấp lánh đong đầy khóe mắt, từng giọt nước mắt to nặng lăn dài theo gò má. Tiểu Tịnh Trần mếu máo, giọng nói có chút khàn khàn. Cô bé giang hai cánh tay ôm chặt lấy Bạch Hi Cảnh, “oaa” một tiếng òa lên khóc nức nở.

Tiểu Tịnh Trần ôm chặt lấy thắt lưng của Cha Ngốc, khóc đến mức kinh thiên động địa. Cảm nhận được sự bất an và nỗi sợ hãi trong lòng cô bé, trái tim của Bạch Hi Cảnh cũng đau thắt lại. Anh đưa cánh tay mạnh mẽ ôm lại con gái. Anh nhẹ nhàng hôn lên tai và bên cổ của cô bé, đó đều là những vị trí nhạy cảm nhất của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần vùi đầu vào ngực cha, trút hết toàn bộ những tủi thân và sự sợ hãi phải kìm nén ở trong lòng ra ngoài.

Chị Thất ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay cầm súng đặt trên đùi, tay còn lại để trên đầu gối chống cằm. Chị ta nhìn cảnh cha và con gái tương thân tương ái ôm ấp nhau, âm thầm bĩu môi, cúi đầu nhìn phần ngực của mình bị cuốn tầng tầng lớp lớp thành xác ướp. Thật ra chị ta thấy lồng ngực của mình cũng rất rộng rãi, hơn nữa còn ấm áp và mềm mại hơn đàn ông rất nhiều, nhất định có thể để em gái yên tâm dựa vào, hơn nữa còn không cần lo lắng sẽ bị đụng đau mũi... Xì!

Sức chứa trong phổi của Tiểu Tịnh Trần không có gì phải nghi ngờ, khi tâm trạng bị đè nén được phát tiết ra ngoài, cô bé tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ một giọt nước mắt nào hết. Giọt nào nên rơi nhất định phải rơi hết sạch, kiềm chế không cho nước mắt rơi chắc chắn không phải lĩnh vực sở trường của cô bé rồi.

Thế là, cô bé khóc suốt nửa tiếng đồng hồ. Tư thế của Bạch Hi Cảnh từ đứng ôm chuyển thành ngồi ôm. Chiếc sofa lớn bị anh dùng năm đầu ngón tay tàn phá đã tận chức tận trách không tính toán hiềm khích lúc trước mà giành cho Cha Ngốc một chốn thoải mái nhất để an ủi con gái.

Khóc đủ rồi, Tiểu Tịnh Trần nằm trong lòng cha khóc nấc, thỉnh thoảng lại vô thức nức nở mấy tiếng. Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, thoáng chốc, không còn chút phiền não nào nữa, cả người anh toát ra Phật quang của tình cha thiêng liêng. Chị Thất nhìn thấy mà khóe miệng co giật. Chị ta không nhịn được xoa cổ mình. Ai mà ngờ được, nửa tiếng trước, người cha tốt dịu dàng lương thiện này suýt chút nữa đã bóp chết tươi một cô gái tốt bụng thuần khiết là cô chứ, xí!

Chị Thất chống hông đứng trước sofa, khe khẽ chọc Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ au, vô tội và ngân ngấn nước như một chú thỏ. Cô bé nức nở ngước mắt lên nhìn Chị Thất, giọng nói khàn khàn kèm thêm tiếng nghẹn ngào chưa tan hết: “Chị làm gì thế?”

Chị Thất đưa một chiếc cốc đang bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần: “Em uống đi.”

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, khịt mũi, dụi mắt, rời khỏi lòng cha, thành thật tựa sát vào bên cạnh anh, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, không nói hai lời cũng không chút do dự ngửa đầu uống hết sạch thứ nước ngọt đặc đến nỗi biến thành màu đen trong cốc, sau khi uống xong còn liếm môi, tỏ vẻ chưa thỏa mãn: “Đó là thứ gì vậy ạ?”

Tâm trạng của Chị Thất không hiểu sao rất tốt, cười toe toét, làm lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Đứa trẻ ngốc nghếch xui xẻo này, uống hết rồi mới nhớ ra phải hỏi hả? Đây là nước đường nâu đó, dùng nước gừng để nấu nữa, có tính đuổi hàn.”

“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần đặt chiếc cốc trống không lên bàn trà, nhất thời quên mất việc mình có cần nghẹn ngào khóc tiếp hay không, chỉ vô tội nhìn Chị Thất, lại vô tội ngó Cha Ngốc. Ngây người như thế mất mấy giây, cô bé bỗng nhiên hỏi: “Ba ơi, làm sao ba tìm được con vậy?”

Bạch Hi Cảnh im lặng cúi đầu, ngầm ám chỉ nhìn cổ tay cô bé. Tiểu Tịnh Trần vén ống tay áo dài lên, sờ chiếc vòng trọng lực rồi bỗng nhiên hiểu ra. Cô bé biết bên trong vòng trọng lực của mình có thiết bị phát tín hiệu GPS. Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy đời tư của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, cho dù có là cha mẹ ruột cũng không thể cài thiết bị theo dõi con cái như vậy. Nhưng Tiểu Tịnh Trần thì khác, cô bé không hề cảm thấy việc cha bất cứ lúc nào cũng có thể biết rõ hành tung của mình là có gì sai. Trong nhận thức của cô bé, không có việc gì không thể nói với người khác. Dĩ nhiên, “người” này cũng phải phân cấp bậc. Mà rõ ràng, cha cô bé tuyệt đối là thuộc đẳng cấp cao nhất. Không cần Bạch Hi Cảnh hỏi, cô bé cũng tự động báo cáo lại không thiếu chữ nào về bất cứ chuyện gì của mình cho Bạch Hi Cảnh nghe. Ví dụ như, hiện giờ!

Do mới vừa khóc khá lâu và quá dữ dội, giọng nói của Tiểu Tịnh Trần có hơi khàn khàn. Cô bé chậm rãi bắt đầu tường thuật lại sự việc ngày hôm nay. Bắt đầu từ lúc Bạch Hi Cảnh rời khỏi khách sạn đến tham gia cuộc tụ họp, cho đến khi vừa tắm xong thì nhìn thấy cha xô ngã Chị Thất, nằm trên mặt đất... rồi kết thúc, không kèm theo bất cứ một câu trần thuật mang tính chủ quan nào, cũng không thiếu một chữ nào hết.

Nghe bản báo cáo hằng ngày của cô con gái ngoan ngoãn Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất lặng lẽ che mặt. Người như chị ta ghét nhất loại bánh bèo trong nhà kính ngu xuẩn không hiểu nỗi đau khổ chốn nhân gian, chỉ biết sống trong thế giới trẻ thơ của mình. Nhưng, nhìn ánh mắt thuần khiết của em gái, cái thứ cảm giác ngoan ngoãn đến mức đáng yêu chết đi được trong lòng chị là sao đây?

Ngón tay Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng quấn quanh mái tóc dài của Tiểu Tịnh Trần, yên lặng lắng nghe con gái kể chuyện, giữa chừng anh không nói bất cứ một từ nào, cũng không hỏi bất kỳ một câu nào. Cho đến khi Tiểu Tịnh Trần nói xong, đưa ánh mắt trong veo tin cậy nhìn anh, anh mới mở miệng, nói: “Ba người kia hiện giờ đang ở đâu?”

Tiểu Tịnh Trần quả quyết quay đầu nhìn Chị Thất. Chị Thất đang nghiêng người ngồi dựa vào chiếc sofa ở đối diện, rảnh rỗi nghịch ngợm móng tay mình, nói: “Một người đang ở bệnh viện cấp cứu, hai người còn lại... chắc cũng sắp vào đến phòng cấp cứu rồi.”

“Mục tiêu của bọn họ là cô hay là con gái tôi?”

Chị Thất hơi dừng lại, bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao lại nghĩ mục tiêu của bọn họ là con gái anh?”

Theo ý kiến cá nhân, tính mạng của Chị Thất quý giá và đáng tiền hơn Tiểu Tịnh Trần nhiều, đặc biệt là ở Thượng Kinh. Nếu như nói có người muốn ám sát chị ta mà liên lụy đến Tiểu Tịnh Trần phải chịu tai bay vạ gió thì còn có khả năng, nhưng để giết Tiểu Tịnh Trần mà liên lụy đến chị ta, vậy thì kẻ đó nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì là chỉ số thông minh cũng bị lừa gặm mất rồi. Đến cổng thành và cá dưới ao cũng không phân biệt được, quả thật là sống thì lãng phí không khí, mà chết thì lãng phí đất đai.

Bạch Hi Cảnh nhún vai, cười vô cùng ôn hòa: “Con gái tôi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai lại nhẫn tâm làm liên lụy khiến con bé phải chịu vạ lây thế chứ?”

Chị Thất: “...” Người bị liên lụy, gặp vạ lây là cô không ngoan ngoãn, không đáng yêu, ngũ quan dữ tợn, mặt mày khó ưa như vậy thật đúng là phải xin lỗi rồi!

Thật ra ngay từ lúc tiêu diệt ba chiếc ô tô nhỏ truy kích bọn họ, Chị Thất đã biết đối phương không nhằm vào chị ta, bởi vì tất cả các viên đạn hầu như đều bắn về phía Tiểu Tịnh Trần. Vết đạn trên kính chống đạn ở bên cạnh ghế phụ cũng khá nhiều, Chị Thất hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn!