Không chỉ có là những người tham gia thử vai hay là những nhân viên công ty trong hành làng, ngay khi Tiểu Tịnh Trần bước vào phòng casting, nhóm giám khảo đang ngồi thành một hàng phía trên cũng sợ nhảy dựng lên. Trong đó có một người trẻ tuổi đeo kính còn tháo kính xuống, lau vài lần rồi đeo lại xem thế nào, sau đó anh ta nhìn lại nhìn bảng báo danh rồi liếc xem cô gái nhỏ đang đứng giữa phòng, không được chắc chắn lắm mới mở miệng dò hỏi một chút: “Vô Tà?”
Cô thiếu nữ nhỏ đơn thuần khẽ khàng gật đầu, người trẻ tuổi dường như muốn nôn máu. Nghệ thuật hóa trang thần kỳ quá hại người rồi đó?
Người trẻ tuổi buồn bực, tâm trạng những giám khảo khác cũng không tốt hơn là bao. Nhưng trọng điểm lại là người đàn ông ngồi chính giữa, ở trước bàn có để bảng hiệu đạo diễn kia. Nhìn bề ngoài anh ta phải khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo sơ mi không cài hết, có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh ta. Tính khí của vị đạo diễn này có vẻ như không được tốt cho lắm. Mi mắt cụp xuống khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực. Những người tham gia thử vai trước đó, dưới ánh mắt chăm chú nhìn như có như không của anh ta, dù ít dù nhiều đều cảm thấy khẩn trương, không thoải mái. Thế nhưng cô gái trẻ nhìn có vẻ non nớt này lại dám tự do ngây ngốc ngay trước mắt anh ta!
Đạo diễn nhẹ nhàng phun ra một tiếng, nói: “Cô muốn đến thử vai diễn nào?”
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngẩn một chút, lắc đầu, đáp: “Tôi không biết, anh cảm thấy tôi thích hợp với vai diễn nào?”
Đạo diễn một tay ném tờ đơn ghi danh lên bàn, nói: “Là diễn viên đắp nặn vai diễn, không phải vai diễn bó buộc diễn viên. Ngay cả lý lẽ này cũng không biết thì cô còn diễn phim làm quái gì hả. Cút, cút, cút, đừng có lãng phí thời gian của ông đây nữa.”
Chỉ bằng một câu nói mà con đường diễn xuất của Vô Tà đã bị phủ định.
Mặc dù tính khí đạo diễn Tạ không được tốt, nhưng đối xử với diễn viên lại là người nhẫn nại có tiếng. Chỉ là do nhà sản xuất mở sẵn một con đường cho Vô Tà. Đạo diễn Tạ ngay từ ban đầu liền cho rằng Vô Tà là ngôi sao nữ có ý đồ trèo cao dựa vào quy tắc ngầm. Đặc biệt là khi nhìn thấy một người còn nhỏ tuổi thế này đã vì cái lợi trước mắt mà muốn không làm ngồi hưởng thụ, anh ta tự nhiên lấy sắc mặt không đẹp lắm đối diện với những loại người đầu cơ trục lợi này.
Đạo diễn thì thoải mái, phía nhà sản xuất lại không vui vẻ gì. Bọn họ chính là vì danh tiếng đang ngày một lên cao của Vô Tà mới đặc biệt liên hệ Tiền Đa Đa, mong muốn mở rộng cảnh cửa cho cô. Ai biết được là vị đạo diễn này lại bướng bỉnh đến thế, không thử vai không được, khiến cho cành ô liu mà phía nhà sản xuất muốn đưa cho Vô Tà cũng cuốn trôi theo dòng nước.
Một câu đuổi người của đạo diễn vừa thốt ra, một người cao tuổi ngồi bên cạnh anh chàng đeo kính liền ôn hòa nói: “Ôi chao, đạo diễn Tạ này, tôi biết anh có yêu cầu nghiêm khắc. Thế nhưng người ta đã đến đây rồi, thì cho người ta một cơ hội đi. Cô gái nhỏ còn trẻ không hiểu chuyện, anh đừng có dọa người ta chứ.”
“Hừ!” Đạo diễn Tạ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng rồi cũng không phản bác lời nói của người có tuổi kia, mà có chút bất cần đời ném cuốn kịch bản nhỏ cho Tiểu Tịnh Trần, nói: “Đây là một đoạn trong ‘Đại Chu bí sử’, cô tùy chọn một vai diễn, thử một chút đi!”
“À.” Tiểu Tịnh Trần tiếp nhận kịch bản, nghiêm túc đọc... mới là lạ đó. Mỗi lúc tiến hành quay phim, kịch bản đều được Bạch Hi Cảnh đọc rồi giải thích lại cho cô bé nghe, cô bé có thể tự mình xem cái kịch bản quái quỷ gì đâu!
Tiểu Tịnh Trần lật cả tập kịch bản từ đầu đến cuối, rồi lại từ cuối lật ngược lại lên đầu, tùy tay chỉ tên của một nhân vật, hỏi: “Tôi có thể hỏi chút không, thân phận của cô ta là gì vậy?”
Đạo diễn Tạ liếc một liếc qua đó, rồi đáp: “Công chúa Kỳ Sơn là con gái nhỏ của nữ hoàng Minh Không, lại làm ra chuyện cấu kết với hòa thượng... Tôi nói cho cô biết, tôi có yêu cầu rất nghiêm khắc, công chúa Kỳ Sơn mặc dù không phải là nhân vật chính nhưng cô ta lại là nhân vật trọng điểm không thể thiếu của bộ phim. Nếu như diễn không ra làm sao, không thành cái dạng gì, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Lời cảnh cáo của đạo diễn Tạ vừa mới kết thúc, không đợi người khác đỡ lời, làm dịu không khí, Tiểu Tịnh Trần đã gật đầu, tỏ ra nghiêm túc mà đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Đại khái là do thái độ của cô bé quá mức nghiêm túc, ác cảm của đạo diễn Tạ dành cho cô bé cũng vì thế mà tiêu tán một chút, anh ta nói: “Cô bắt đầu đi.”
“Được!” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, sau đó dưới ánh mắt đầy kỳ vọng, soi xét của mọi người, hai chân cô khoanh lại ngồi trên mặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp, hai tay chắp thành hình chữ thập trước ngực, thành kính nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Nam mô hát la hằng na, đa la dạ da. Nam mô, a lợi da, bà lộ kiệt đế, thước bát la da, bồ đề tát đóa bà da, ma ha tát đóa bà da, ma ha già lộ ni già da. Úm, tát bà la phạt duệ...”
Những thanh âm tiếng Phạn như có như không, lẳng lặng không ngừng vang khắp căn phòng, dường như có một con gió mát đang lướt qua màng nhĩ mọi người, theo dòng máu chảy khắp toàn thân, cuối cùng ngưng tụ ở trong não, chuyển động, lắng đọng, rửa sạch tâm hồn mọi người. Khiến người ta bất tri bất giác thành kính cầu nguyện theo những tiếng kinh cầu đầy từ bi và cứu rỗi đến từ chùa Đại Lôi Âm.
Cả căn phòng yên tĩnh như ở trên cánh đồng hoang, âm thanh duy nhất là những tiếng niệm Phật trực tiếp đánh thẳng vào tâm hồn như có như không kia.
“Ầm!” Một tiếng vang đột ngột vang lên làm cho những giám khảo đang chìm đắm trong cảnh giới Thiền tĩnh tâm sợ đến mức hồn suýt bay ra ngoài cơ thể. Mọi người không vui mà quay đầu nhìn. Họ liền thấy vẻ mặt tức đến đỏ bừng của đạo diễn Tạ. Anh ta gào lên: “Rốt cục là cô muốn làm cái quỷ gì vây? Ông đây cho cô diễn vai công chúa Kỳ Sơn, không phải để cô diễn vai ni cô!”
Tiểu Tịnh Trần mở hai mắt ra, đầu từ từ nghiêng về một bên, thật thà đáp lời: “Anh không nói để cho tôi diễn vai công chúa Kỳ Sơn. Anh bảo tôi có thể chọn bất kỳ vai nào để thử mà.” Sau đó, cô bé nói với giọng đầy đanh thép: “Vai mà tôi diễn là vị hòa thượng cấu kết với công chúa Kỳ Sơn kia.”
Lại nói, em gái à, em thật sự hiểu từ cấu kết có nghĩa gì hay không hả?
Mọi người: “…”
Trên kịch bản đó căn bản không hề có người hòa thượng này được không? Hòa thượng đó vốn là người mà đạo diễn Tạ muốn sơ lược qua khi nói về cuộc đời của công chúa Kỳ Sơn, không mang chút đầu cơ trục lợi gì ở đó đâu! Lật bàn!
“Được, được, được, được.” Đạo diễn Tạ nói bốn chữ nối liên tiếp nhau, tức quá mà cười ra tiếng. Anh ta thô lỗ lật kịch bản xoành xoạch, chỉ và một đoạn trong đó, nói: “Tôi không muốn chơi trò chơi chữ với cô. Cô, diễn ngay đoạn này cho tôi, diễn tốt thì nhận vai, diễn không tốt thì cút luôn đi cho nhanh...”
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt, xem rồi mà không thể hiểu kịch bản nói gì, cô bé phải diễn thế nào chứ?
Vậy là Tiểu Tịnh Trần lập tức phồng quai hàm, cố chấp mà nghiêm túc đáp: “Tôi đến là để thử vai hòa thượng, chỉ diễn phim có vai hòa thượng thôi.”
Đạo diễn Tạ câm nín. Một đứa con gái diễn vai hòa thượng cái quái gì hả? Lật bàn!
Mắt thấy đạo diễn Tạ tức đến mức sắp nổi giận lôi đình, ông lão hòa nhã trước đó liền mở miệng một lần nữa: “Tiểu Tạ à, dù sao phần diễn của vai Huyền Không cũng không nhiều lắm, không bằng cho cô ấy thử xem thế nào. Cô bé niệm kinh cũng khá được đó, hơn nữa Huyền Không bản thân vốn là chàng trai tuấn tú phi thường. Cho nữ diễn viên diễn càng chuẩn xác hơn, cậu cảm thấy thế nào?”
Ông lão đại khái cũng là người có địa vị, đạo diễn Tạ trước đó đã từng nể mặt ông một lần, lần này dĩ nhiên cũng không phản bác lời nói của ông trước mặt mọi người. Anh ta vờ như cẩn thận suy xét một lúc lâu, ánh mắt lại liếc vẻ mặt vô tội của Tiểu Tịnh Trần một cái, cắn răng nói: “Được rồi, vai diễn Huyền Không này liền để cho cô. Nếu cô diễn không tốt, tôi đổi người ngay lập tức.”
“Yên tâm, yên tâm đi, cái khác thì không nói, nhưng mà kỹ thuật diễn của cô gái nhỏ này vẫn đáng tin tưởng lắm.” Ông lão cười ha hả, vui vẻ đảm bảo, sau đó quay lại vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần, nói: “Được rồi, cô gái nhỏ đi ra đi thôi, về nhà đợi thông báo nha!”
Mẹ kiếp! Ngay trước mặt diễn viên đã định vai diễn rồi, lại còn nói bằng cái giọng quan chức đó, thú vị lắm sao, thú vị lắm sao hả??? Quần chúng đều khinh bỉ ông!
Tiểu Tịnh Trần nghiêm cẩn, thành kính hai tay chắp trước ngực, khom mình, nói: “Cảm ơn các vị thí chủ, bần tăng xin cáo từ!”
Dưới ánh mắt loạn xạ, ngổn ngang trong gió của nhóm giám khảo, Tiểu Tịnh Trần đi ra khỏi phòng thử vai. Sau đó không hiểu vì sao một tiếng “Phì” vang lên, ai đó bật cười. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng cười ha ha liền nhau truyền ra ngoài, cả đoàn giám khảo đều tập thể cười ra tiếng. Đến cả đạo diễn Tạ cũng không thể nhịn nổi mà cong khóe miệng, nhưng anh ta lại lập tức bày ra biểu cảm nghiêm túc, cả gương mặt đều treo vẻ thâm trầm bất định. Ông lão nhẹ nhàng lau vệt nước trên khóe mắt, nói: “Đã rất lâu rồi tôi chưa thấy một đứa trẻ nào đơn thuần như vậy, làng giải trí à... Haiz!”
Tất cả mọi người xung quanh đều trầm mặc, đạo diễn Tạ cũng không nói gì thêm nữa. Anh ta chỉ nghiêm túc lấy bút viết lên tờ giấy báo danh của Tiểu Tịnh Trần hai chữ “Huyền Không” rõ ràng, ngay ngắn.
Nhìn thấy Lăng Phi, Tiểu Tịnh Trần liền báo lại chân thực nhất kết quả của buổi thử vai. Đó là: về nhà đợi kết quả!
Vậy là mấy người đều không hẹn mà cùng bị xoáy vào lối suy nghĩ kỳ lạ của Tiểu Tịnh Trần, cho rằng phần thử vai của cô bé đã thất bại. Họ liền dứt khoát chạy về khách sạn đóng gói hành lý, quay về thành phố S. Kết quả là đến ngày hôm sau, khi vừa mới đổi vé lên máy bay, chuẩn bị bước vào máy bay, một cuộc điện thoại gọi đến di động của Tiền Đa Đa. Sau khi Tiền Đa Đa nghe xong cuộc gọi, cả người cậu đều ngẩn ngơ như u hồn. Ngải Mỹ đập cậu một cái, hỏi: “Làm sao thế?”
“Qua rồi... Thông qua rồi!” Tiền Đa Đa lắp bắp trả lời. Cả khuôn mặt cậu đều tỏ ra không thể tin nổi vào kỳ tích trước mắt, nói: “Vô Tà đã qua được buổi thử vai. Lúc nãy đạo diễn Tạ tự mình gọi điện thoại cho mình nói trước cuối tuần này để cho Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng đến phim trường và chuẩn bị quay phim.”