Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 438: Tuyệt chiêu đào hố của em gái ngốc nghếch



Đại Sơn và Tiểu Sơn biết Tiểu Tịnh Trần quay xong chương trình nhất định sẽ đói, đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn khuya, chỉ đợi đi lấy mà thôi. Kết quả, ai mà biết vừa mới quẹo hai khúc liền gặp phải Đẳng Thập chờ đợi đã lâu ở hành lang. Trong khoảng khắc nhìn thấy Đẳng Thập, hai anh em lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ bởi vì quá mức tự tin, bọn họ không tin Đẳng Thập dám làm gì với bọn họ, nhưng xuất phát từ suy nghĩ thận trọng của mình Tiểu Sơn vẫn lén lút dùng điện thoại di động trong túi gửi tín hiệu ra ngoài.

Bởi vì bọn họ biết, cho dù Đẳng Thập có mục đích gì, tuyệt đối đều sẽ hướng về phía Tiểu Tịnh Trần.

Đẳng Thập ba hoa một phen, nói cả nửa ngày còn không vào trọng điểm, hai anh em song sinh lập tức khẳng định suy đoán của mình, không nói hai lời liền động thủ. Đẳng Thập mặc dù là nhân tài của Đặc khu quốc gia, nhưng dù sao cũng không phải là nhân viên tiền tuyến, công phu của anh ta tuy rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Đại Sơn đã được Bạch Hi Cảnh đích thân huấn luyện. Thế là trải qua một trận vật lộn kịch liệt, Đẳng Thập đã bị Đại Sơn tóm được. Mà bộ dạng của Đại Sơn cũng biến thành quần áo xốc xếch, kiểu tóc trừu tượng, trên cổ có vết thương, hoàn toàn là một bộ dạng vừa hoạt động kịch liệt. (Những người đọc đến đây mà nghĩ xiên nghĩ xẹo mời tự giác đi úp mặc vào tường hối lỗi ba giây đi!)

Đầu kia điện thoại, vị Cha Ngốc cuồng con gái nào đó sau khi nghe hết diễn biến toàn câu chuyện, trong khoảnh khắc nghe thấy con gái bảo bối bị ám sát, Bạch Hi Cảnh cười không ra tiếng. Gương mặt tuấn mỹ bởi vì nụ cười quá mức xán lạn mà lộ ra một loại uy nghiêm như một vị thần. Lúc đó, các hòa thượng xung quanh trong nháy mắt cách xa anh ngoài ba mét - Yêu nghiệt hoành hành, đại sư xin đi vòng đi!

Tiểu Tịnh Trần vui vẻ ăn bữa khuya, sau đó thỉnh thoảng một lần lại một lần tháo khớp xương khó khăn lắm mới bẻ trở lại bình thường của tên phục vụ. Cuối cùng, tên phục vụ cũng phát điên: “Rốt cuộc cô muốn thế nào, dứt khoát làm một lần luôn đi?”

Tiểu Tịnh Trần húp cạn chút canh cuối cùng trong hộp cơm, lau miệng, cười: “Tôi ăn xong rồi, anh có thể bẻ khớp xương lại.”

Tên phục vụ: “...” ~! @#$%^*...

Mắt thấy Tiểu Tịnh Trần đã ăn xong rồi, Đẳng Thập hưng phấn, anh ta đem toàn bộ lý do vừa nãy nói lại một lần, cuối cùng còn nói: “Cô xem, cô nhận lương của Đặc khu quốc gia cũng đã lâu như vậy rồi, tốt xấu gì cũng phải giúp chúng tôi làm chút chuyện chứ, nếu không thì tiền này cô nhận có cảm thấy hổ thẹn không?”

Dựa vào tính cách của Đẳng Thập, thật ra anh ta rất không tình nguyện dùng biện pháp trực tiếp này. Anh ta thích đào hố đặt bẫy, sau đó khiến nhân vật mục tiêu tự nhảy xuống hố, cuối cùng bị bán còn cảm kích đến rơi nước mắt giúp anh ta đếm tiền. Đáng tiếc, đóa hoa lạ Bạch Tịnh Trần này lại khiến anh ta cảm thấy có IQ cũng không có chỗ dùng. Đừng nhìn bộ dạng cô bé ngốc nghếch, ngây ngô, trông rất dễ lừa, nhưng bất luận bố trí của anh ta có tỉ mỉ cỡ nào, có hoàn hảo cỡ nào thì cô bé vẫn luôn có thể dùng những phương thức kỳ lạ khiến hắn ngã nhào. Mất hết vốn liếng vẫn còn may, đen đủi là trong đại đa số tình huống anh ta còn phải đổ máu, đem tính mạng của mình ra đặt cược... Bạch Hi Cảnh cắt thịt chỗ anh còn ít sao? Fuck!

Thế là Đẳng Thập giác ngộ rồi, đối với bạn học Bạch Tịnh Trần, bạn phải nói rõ, phát tín hiệu ngầm cô bé không hiểu được, đã thế còn có thể dùng tư duy kỳ lạ của bản thân để làm vặn vẹo ước nguyện ban đầu của bạn đến ngoài không gian luôn, thuận tiện đả kích chỉ số IQ mà bạn vẫn luôn lấy làm tự hào.

Sự thực chứng minh, Đẳng Thập là một người thông minh, vừa nhắc đến vấn đề tiền bạc, tai của cô con gái ngoan đang chịu áp lực kiếm tiền nuôi cha lập tức dựng đứng lên. Cô bé nghi hoặc nhìn Đẳng Thập: “Tôi nhận tiền của Đặc khu quốc gia các người ư??”

Đẳng Thập mắt thấy có kịch hay, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Còn không phải sao, một tháng hơn hai mươi nghìn tệ đó.”

Tiền lương hai mươi nghìn đã thuộc thu nhập của cấp bậc lãnh đạo rồi, huống chi Tiểu Tịnh Trần gần như chẳng làm việc gì cả, nói một cách dễ hiểu thì đãi ngộ này thật sự là vô cùng tốt. Đáng tiếc, bạn học Bạch Tịnh Trần là người bình thường sao?

Trong khi Đẳng Thập lộ ra ánh mắt đắc ý cao quý lạnh lùng thì Tiểu Tịnh Trần không những không kinh ngạc, không cảm động đến rơi nước mắt mà ngược lại còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Mới có hai mươi nghìn thôi sao? Còn không đủ một bữa cơm của cha nữa, lương của các người tại sao lại thấp như vậy chứ?”

Đẳng Thập: “...” Bạch Hi Cảnh, tên nhà giàu đáng chết nhà anh, anh ăn no chết luôn cho xong!

Tiểu Tịnh Trần thu dọn xong hộp cơm ở trên bàn, ném vào trong thùng rác, sau đó phủi tay nói: “Muốn nhờ tôi giúp đỡ cũng được thôi, mang tiền tới đây.”

Em gái gánh trách nhiệm “nuôi gia đình” bày tỏ, tất cả những việc có thể kiếm tiền đều không thể dễ dàng bỏ qua, thịt muỗi cũng là thịt có phải không.

Đẳng Thập gần như muốn hộc máu, cô gái à, chúng ta đã nói rằng sẽ “không ăn khói lửa nhân gian” rồi mà, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, cô cũng quá tầm thường rồi.

Đáng tiếc, nhìn ánh mắt trong suốt mà kiên định của Tiểu Tịnh Trần, Đẳng Thập không dám nói những lời này ra, chỉ sợ đầu óc cô gái này lên cơn động kinh sẽ trực tiếp quăng thúng không làm nữa. Anh ta không dám dùng sức mạnh với cô bé, bởi vì với quái lực kỳ lạ của cô bé thì cuối cùng không biết là ai đánh ai nữa!

Đẳng Thập hung hăng vuốt mặt, nói: “Nói đi, cô cần bao nhiêu?... Tôi là người nghèo, không có nhiều tiền như cha cô đâu nha.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức bày ra gương mặt ghét bỏ: “Không có tiền thì anh chạy đến tìm tôi làm gì, muốn tôi làm không công sao? Trông tôi ngốc thế à?”

Đẳng Thập: “...” Không, em gái, cô không ngốc, là tôi ngốc!

Bạch Hi Cảnh cái đồ đáng chém ngàn đao, trả em gái đơn thuần đáng yêu lại đây á a a a a!!!!

Dường như nghe thấy tiếng gào thét trong lòng của Đẳng Thập, điện thoại của Tiểu Tịnh Trần lại đổ chuông trong thời khắc then chốt. Em gái lập tức bỏ qua cơ hội kiếm tiền, hấp ta hấp tấp nghe điện thoại, dùng giọng nói ngọt ngào gọi một tiếng: “Ba ơi~”

Đẳng Thập: “...” Rụt cổ lại, khoanh tay, tại sao anh ta lại cảm giác lông tơ toàn thân đều đang run rẩy vậy nhỉ??

“Dạ, dạ, được, con biết rồi. Dạ, ba ơi, ba phải dưỡng bệnh cho tốt, con sẽ cố gắng kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho ba nha.” Cũng không biết Bạch Hi Cảnh ở đầu dây bên kia đã nói gì mà khiến Tiểu Tịnh Trần cười tít cả mắt đáp lại, dáng vẻ vui mừng dường như đằng sau mông có một cái đuôi lớn đầy lông mềm mại đang lắc lư sung sướng!

Vừa cúp điện thoại, đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tịnh Trần liền nhìn về phía Đẳng Thập. Lông mao toàn thân của Đẳng Thập lập tức dựng đứng, tập trung tinh thần phòng bị.

Tiểu Tịnh Trần lại nghiêm túc đưa ngón tay mập mạp của mình ra đếm: “Cha nói giá trị của tôi hiện tại không giống như trước nữa, phí lên sàn từ mười triệu trở lên, làm việc buổi tối phải cộng thêm hai triệu phí chiếu sáng, tìm đồ phải thêm ba triệu tiền bổ sung thể lực, âm thầm tác nghiệp phải thêm năm triệu phí gánh chịu mạo hiểm. Nếu có kẻ địch cản trở, còn phải thêm mười triệu tiền thuê vũ lực...”

“Đợi chút, kẻ địch cản trở không phải nên tính trong phần gánh chịu mạo hiểm sao?” Nơ ron thần kinh của Đẳng Thập cũng vặn vẹo luôn rồi.

Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ, trừng mắt: “Ai nói thế, gánh chịu mạo hiểm là nguy hiểm do gió thổi, kẻ địch cản trở là nguy hiểm từ kẻ địch, làm sao có thể gộp làm một được? Bắt nạt tôi chưa từng đọc sách sao!”

Đẳng Thập: “...” Không, em gái, cô tài trí hơn người, tôi đây mới thực sự là kẻ mù chữ.

Còn có phí hao tổn xăng xe, đèn đường và tiền điện, phí sửa chữa đường xá... đến cả phí mây bay qua cũng được tính luôn vào, các hạng mục thu phí, bảy bảy tám tám cộng lại, “Tổng cộng bảy mươi ba triệu chín trăm ngàn, đa tạ anh đã chiếu cố.”

Đẳng Thập: “...” Mặc dù nói sau lưng Đặc khu quốc gia là có cả quốc gia chống đỡ, nhưng xin kinh phí thì lại rất nghiêm ngặt, cho dù là Sở nghiên cứu đốt tiền nhất thì hạng mục trị giá hơn bảy mươi triệu đã là rất lớn rồi. Nhưng mà hiện tại, chỉ là muốn mời một người giúp đỡ, hơn nữa người này còn cầm giấy chứng nhận của Đặc khu quốc gia, nhận lương của Đặc khu quốc gia, ấy thế mà phí lên sàn lại đòi hơn bảy mươi triệu, sao cô không đi cướp luôn đi!

Đẳng Thập hung hăng vuốt mặt, cắn răng nghiến lợi: “Bảy mươi triệu không có, bảy mươi nghìn còn được, nếu cô không chịu giúp thì tôi sẽ đòi lại giấy chứng nhận vậy.”

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nghe lọt tai câu cuối cùng của anh ta, lập tức lại dùng ánh mắt ghét bỏ: “Không có tiền còn cầu xin cái nỗi gì.”

Đẳng Thập: “...” Anh quả nhiên không nên trông chờ vào cô con gái cưng được Bạch Hi Cảnh dạy dỗ ra mà. Lại nói Boss Bạch này, rốt cuộc vừa nãy trong điện thoại anh đã dạy cô bé cái gì vậy, giày vò một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu thành một kẻ mê tiền, thật sự không có vấn đề gì sao?

Boss Bạch nói: Con người cả đời luôn phải có chút mục tiêu theo đuổi không phải sao!

Đẳng Thập rất muốn trực tiếp vỗ mông mà đi, bảy mươi triệu đó, không phải là bảy mươi nghìn. Anh lại không phải là mở xưởng in, làm gì có nhiều tiền như vậy để đưa cho người ta chứ. Nhưng anh lại không thể bỏ đi được, sự việc lần này không nhờ Tiểu Tịnh Trần không được.

Thấy dáng vẻ rối rắm do dự của Đẳng Thập, Đại Sơn có chút nghi ngờ: “Chỉ là tìm một món đồ mà thôi, tại sao lại cứ khăng khăng phải tìm Đại tiểu thư nhà chúng tôi?”

Đẳng Thập ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn bọn họ: “Nghe nói vận may khi trả lời câu hỏi lựa chọn của cô ấy rất tốt.”

Đại Sơn: “...”

Nhìn thấy nỗi hoài nghi của Đại Sơn, Đẳng Thập cũng không do dự nữa, anh ta hung hăng cắn răng: “Được, bảy mươi triệu thì bảy mươi triệu...”

“Là bảy mươi ba triệu chín trăm ngàn tệ.” Tiểu Tịnh Trần tốt bụng nhắc nhở.

“Được rồi, bảy mươi ba triệu chín trăm ngàn, cô yên tâm, một đồng cũng sẽ không thiếu của cô đâu.” Đẳng Thập phát điên.

Tiểu Tịnh Trần lại chẳng thèm quan tâm đến khẩu khí ác liệt của anh ta, vừa nghe đến có tiền thì cô bé lập tức cười tít mắt thành một pho tượng Phật Di Lặc.

Giao hẹn về thời gian xong, Đẳng Thập liền rời khỏi. Cặp anh em sinh đôi đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Sơn giúp dọn dẹp các thứ, Đại Sơn thì rời khỏi phòng gọi điện thoại: “Đại ca, bảy mươi triệu mà Đẳng Thập cũng đồng ý rồi. Đại ca, thật sự để Đại tiểu thư đi giúp bọn họ sao? Em cứ luôn cảm thấy có âm mưu trong đó.”

“Ha, bảy mươi triệu tiền thù lao, nếu nói không có âm mưu gì thì đến cả Tịnh Trần cũng không tin được... Đừng lo lắng, tin tôi đi, Tịnh Trần nhất định sẽ giải quyết được.”

Đại Sơn: “...” Câu trước anh dùng “Tịnh Trần” để thay thế cho đại từ nào đó, câu sau anh lại muốn em tin cô ấy*. Đại ca, anh có chắc là anh không bị bệnh đến ngốc luôn rồi không????

(*Ý của Đại Sơn là ở vế trước, Bạch Hi Cảnh muốn ám chỉ người ngốc như Tịnh Trần còn không tin được lời nói của Đẳng Thập, nhưng vế sau lại bảo Đại Sơn tin tưởng bé ngốc. Ý là rất mâu thuẫn.)

Dọn dẹp xong mọi thứ rồi mới đi, Tiểu Sơn vừa liếc một cái đã thấy bức tượng điêu khắc Đại Sơn đang ngổn ngang trong gió: “Sao vậy?”

Đại Sơn vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám, kêu rên: “Làm thế nào đây Tiểu Sơn, Đại ca không yêu Đại tiểu thư nữa rồi... hu hu!”

Lời của Đại Sơn còn chưa nói hết, đột nhiên bụng lại thấy đau đớn, anh ôm lấy bụng, khom lưng quỳ trên mặt đất, đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi. Run rẩy ngẩng đầu lên thì thấy Đại tiểu thư tay nắm chặt lại đứng trước mặt anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Không bao giờ có chuyện cha không yêu cháu đâu.”

Đại Sơn: “...” Hu hu hu, người ta rõ ràng là đang bất bình thay cho cháu đấy!

Nhìn vẻ mặt đáng thương cầu an ủi, cầu vuốt ve của Đại Sơn, Tiểu Sơn im lặng thở dài một tiếng, xoa đầu anh ta, nói xa xôi: “Anh đã quên đây là địa bàn của ai rồi sao??”

Đại Sơn sững sờ, đại bản doanh của bọn họ là ở thành phố S, khống chế hai giới hắc bạch của cả Hoa Đông, cửa sổ thế giới lại thuộc Hoa Nam, mà đầu xỏ lớn nhất của Hoa Nam lại là...

Đại Sơn trở mình một lát bò dậy, vội vàng đuổi theo Tiểu Sơn và Tiểu Tịnh Trần: “Không phải chứ, em nói xem không lẽ Đại ca cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn động thủ với Hoa Nam rồi sao?? Tại sao? Đại ca không phải luôn xem thường sự hỗn loạn ở Hoa Nam sao?”

Tiểu Sơn quay đầu nhìn anh ta một cái, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Đại Sơn: “...” Tiểu Sơn à, có phải em ghét bỏ anh trai em rồi không hả!