Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 459: Nữ binh, nữ lưu manh



Bộ phim “Nữ binh khăn vấn” là một câu chuyện miêu tả về một nhóm các nữ binh sĩ mảnh mai đã trải qua một quá trình rèn luyện như thế nào để trở thành những chiến sĩ cứng cỏi. Hết cách rồi, ai bảo Tống Siêu là người cuồng cô em này chứ. Hơn nữa không nói đến sự hết lòng hết dạ của cậu ta dành cho Tiểu Tịnh Trần, quan trọng là những nữ vương như Ngải Mỹ, Thang Miêu Miêu sẽ ăn tươi nuốt sống vua ngủ gật lười biếng này luôn. Kịch bản của cậu ta sau khi viết xong cần phải giao cho Ngải Mỹ để xét duyệt. Vì để có thể đưa cô em gái trong lòng mình chuyển lên trên màn ảnh, dù cho bất kể thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng phải nhận được sự thẩm định và thông qua của nữ vương Ngải Mỹ.

Vậy là, đồng chí Tống Siêu với tuyệt kỹ nịnh nọt ton hót đã đem vai nữ chính thiết lập thành người có họ Ngải, đương nhiên là cũng có người họ Thang nữa.

Binh lính đặc công vẫn luôn là độc quyền của nam giới. Từ trước đến nay, Hoa Hạ không có một đội đặc nhiệm nữ chuyện biệt nào. Các nhân vật đầu não của các quân khu cảm thấy binh lính nữ có rất nhiều tiềm năng để khai thác. Nếu như được huấn luyện chính thức, trong một vài nhiệm vụ đặc thù riêng, bọn họ thậm chí có thể làm còn tốt hơn so với binh lính nam. Sau đó bộ tư lệnh quân khu đã phát một tờ giấy thông báo đến doanh trại Thú, yêu cầu bọn họ huấn luyện và xây dựng một tổ nữ binh lính đặc công.

Những người tham gia trong đợt tuyển chọn lần thứ nhất của đội nữ binh đặc công có gần hai trăm người. Vượt qua từng vòng, từng vòng loại, cuối cùng chỉ còn lại có mười một người tham gia vòng thử thách cuối cùng. Thế nhưng, sự việc thương vong nghiêm trọng lại xảy ra. Mười một nữ binh xuất sắc nhất của Hoa Hạ dường như toàn quân bị diệt. Vậy là, rút kinh nghiệm xương máu, công tác xây dựng tổ binh lính đặc công dành cho nữ liền bị gác lại một bên.

Mười năm về sau, không biết có phải là vết thương đã lành thì quên cơn đau hay không mà sự việc này lại lần nữa được đưa lên bàn công tác của các vị lãnh đạo quyền cao chức trọng trong quân đội. Công tác xây dựng đội nữ binh đặc công lại một lần nữa được phân cho quân doanh Thú. Nhưng đơn vị tiếp nhận nhiệm vụ lần này là chiến đội Cuồng Sư.

Chiến đội Cuồng Sư là đội quân đặc công mới thành lập chưa được vài năm của quân doanh Thú. Mặc dù lý lịch và kinh nghiệm không được như những chiến đội đặc công lâu năm khác, nhưng các chiến sĩ của Cuồng Sư nổi danh với sự nhanh, chuẩn, ác, hung bạo đối với quân địch, càng hung bạo hơn đối với bản thân. Những nhiệm vụ nguy hiểm nhất của quân khu luôn được bọn họ hoàn thành trọn vẹn. Vừa mới đầu, tất cả những trung đội khác đều không phục lắm. Có thể có đủ khả năng trở thành binh lính đặc công, không có một ai là người nhát gan. Thế nhưng, từ lúc thành lập cho đến nay, dù cho nhiệm vụ có nguy hiểm thế nào, chiến đội Cuồng Sư luôn lấy thành tích binh lính thương vong bằng không mà trở thành truyền thuyết của quân doanh Thú. Đến hiện tại, bất cứ chiến sĩ nào ở trong trung đội khác khi nghe đến danh hiệu Cuồng Sư, đều sẽ phải tán thưởng một tiếng có khí phách.

Vậy là, việc tuyển chọn đội nữ binh đặc chủng gì gì đó đã trở thành nhiệm vụ khó-khăn-nhất từ trước đến nay của trung đội Cuồng Sư!

Đây hẳn nên được tính là lần tuyển chọn đội nữ binh đặc công lần thứ hai. Lượng người tham gia tuyển chọn vậy mà lại còn nhiều hơn cả lần tuyển chọn thứ nhất, đã đạt đến con số hơn hai trăm bốn mươi người. Thế nhưng huấn luyện viên chỉ có bảy người. Các hạng mục để làm căn cứ tuyển chọn còn kinh khủng hơn lần tuyển chọn đầu tiên rất nhiều. Ngày đầu tiên vừa đến, những hạng mục như chạy việt dã mang vác nặng, mang vũ trang qua sông, chống tay bò trên vũng bùn lầy, vác cả cây gỗ chạy... đã quét sạch một nhóm người.

Nhóm sĩ quan huấn luyện dường như có ý định thép, muốn đem tất cả mọi người đều loại bỏ hết. Hạng mục huấn luyện nào tàn khốc thì chọn huấn luyện đó, chỉnh đốn kiểu nào mất nhân tính thì chọn kiểu đó. Mỗi ngày họ đều giày vò nhóm nữ binh đến thừa sống thiếu chết. Số lượng người tham gia tuyển chọn cũng vì thế mà tụt giảm như xe lao dốc không phanh.

Đương nhiên, trong những nữ binh yếu ớt cũng có người xuất sắc. Ngải Phi là một sinh viên đang theo học tại trường Đại học Hoa Hạ, hơn nữa còn là một người gan dạ có tư duy linh hoạt, thỉnh thoảng cô cũng tỏ ra có chút khôn vặt. Thang Hinh thì khác, đừng nghe cái tên có vẻ văn nhã, nhưng cô lại là một thiếu nữ phản nghịch chính hiệu, là đầu lĩnh lớn nhất của cả khu trại tập huấn này.

Lúc còn ở nhà, cô là người không nghe lời ở đủ mọi phương diện, bởi vì thường đánh nhau với người khác nên kỹ năng đánh đấm của cô cũng khá tốt. Tương Hàn Băng, nhìn cái tên là biết có chút lạnh lùng. Người này từ trước đến nay chưa bao giờ bị đội ngũ bỏ rơi, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động đi giúp đỡ người khác mà chỉ lạnh lùng đứng khoanh tay bàng quan. Ngoài ra thì còn có Hứa Tĩnh, Tống Gia, Bành Nguyệt Nguyệt, Mông A Kiều vân vân. Bọn họ tổ hợp thành mô hình đội ngũ sơ khai của đội quân nữ binh đặc công. Đương nhiên, hiện nay nhóm người họ chỉ là những người mới, non nớt trong đợt tuyển chọn khổ không kể xiết này.

Nội dung cốt truyện được tiến hành đến thời điểm kết thúc của tuần huấn luyện bước chân vào địa ngục đầu tiên. Cuối cùng, những nữ binh lính ở lại được chỉ còn có ba mươi người. Đại nhân sĩ quan huấn luyện trưởng rất nhân từ mà cho mọi người được nghỉ ngơi một ngày. Điều này khiến cho nhóm nữ binh cho rằng mình cuối cùng cũng trụ đến điểm đích liền vui mừng hân hoan, suýt chút nữa thì lật cả trời.

Sau đó, vì để không bị vị sĩ quan huấn luyện trưởng không phải người tóm được điểm sơ hở, có một vài binh lính lão làng đã thương lượng là nên đem vũ khí trả lại. Vì dù sao căn cứ theo điều lệ quản lý vũ khí nghiêm ngặt của quân đội, sau khi sử dụng xong nhất định phải trả lại cho quân đội.

Vì thế mọi người rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy điều này có thể làm được. Sau đó, cả nhóm nữ binh đều đổi sang quần áo sạch sẽ, đi thành từng nhóm thẳng tiến về kho vũ khí.

Bất kể trong doanh trại quân đội nào đi chăng nữa, kho vũ khí đều là nơi quan trọng nhất trong những nơi quan trọng. Quân doanh Thú tất nhiên cũng không ngoại lệ. Vốn cho rằng sẽ gặp phải tầng tầng lớp lớp các trạm gác, nhưng không ngờ, cả nhóm các cô gái nhỏ vui vẻ vậy mà lại trực tiếp đi thẳng đến cánh cửa chính của kho vũ khí. Giữa đường đi không hề gặp phải bất cứ một lần chặn đường hay tra xét nào. Nhóm nữ binh theo trực giác liền cảm thấy không đúng lắm, cả nhóm bất chợt giật mình một cái. Lẽ nào đây lại là cạm bẫy của vị thần sĩ quan huấn luyện mặt đen kia!!!

Nhóm nữ binh cũng bắt đầu có chút hoảng trong lòng rồi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Ngải Phi lấy can đảm, bước lên phía trước vài bước, hét một câu thật to: “Có ai không?”

“Có chuyện gì?” Giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt dường như khó có thể nghe thấy vang lên, giống hệt âm thanh của hồn ma trong truyền thuyết.

Nhóm nữ binh bị dọa cho sợ run rầm cập, theo bản năng mà lui về phía sau, chỉ còn có mấy người Ngải Phi là đứng nguyên tại vị trí cũ. Bành Nguyệt Nguyệt và Mông A Kiều rõ ràng đã sợ hãi đến mức sắp ôm lấy nhau thành hai đứa trẻ sinh đôi dính liền, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề lui về phía sau một bước nào.

Thang Hinh liếc mắt, cô anh dũng bước lên phía trước vài bước, dùng sức mà đẩy cánh cửa to chắc nịch và nặng nề của kho vũ khí ra. Ánh sáng từ phía sau lưng cô lọt vào bên trong. Vài người vẫn còn đứng ở trước cửa kho vũ khí lập tức nhìn thấy tình hình phía bên trong.

Bên trong kho hàng rộng lớn được bày đầy rẫy đủ các loại vũ khí đời mới nhất, đến ngay cả những nữ binh ở đây cũng nhìn thấy nóng rực cả mắt. Nhưng ở trên chính cái bàn đang được bao quanh bởi đám vũ khí lạnh lẽo, có một... người con gái đang nằm.

Hẳn là vẫn được tính là cô gái nhỉ. Khuôn mặt bánh bao trăng trắng nõn nà, đôi mắt to tròn đầy hơi nước, đáy mắt còn có sự mờ mịt khi vừa mới tỉnh ngủ. Dáng người của cô gái không cao, ở trước mặt những vị nữ binh đặc công tương lai, trông có đôi chút nhỏ nhắn xinh xắn. Mặc dù mặc áo sơ mi quần quân đội, nhưng cô gái này nhìn thế nào cũng không giống người theo nghiệp nhà binh. Mấy nữ binh trong phút chốc liền trở nên lơ mơ rồi.

Người con gái ấy dụi dụi đôi mắt của mình, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Mấy nữ binh lúc này mới như tỉnh lại. Họ vội vàng nhanh chóng đưa vũ khí trong tay mình ra, đáp lại: “Chúng tôi đến để trả vũ khí về kho.”

Cô gái có chút sững sờ, cúi đầu nhìn mấy chiếc súng trường tự động trước mặt, đơ ra một chút rồi hỏi: “Ai bảo các cô đến trả thế?”

“Không có người nào bảo chúng tôi đến, chúng tôi tự mình mang trả. Căn cứ theo điều lệ quản lý vũ khí của quân đội, trong thời gian không huấn luyện không thể mang súng bên mình. Chúng tôi phải nhanh chóng đem trả, nếu không đợi vị thần mặt đen nghĩ đến điều này, chúng tôi lại phải ngậm đắng nuốt cay rồi.” Bành Nguyệt Nguyệt sợ hãi nói.

Cô gái nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu bảo: “Được rồi, các cô đăng ký một chút thì có thể đặt vũ khí xuống rồi.”

“Cảm ơn.”

Người con gái lấy một tờ giấy từ trong ngăn kéo tủ ra cho mấy người điền vào bản đăng ký trả đồ. Lúc trước, tay của cô đều đặt ở dưới bàn nên mọi người không nhìn thấy, hiện nay mới phát hiện tay trên cánh tay của cô gái vậy mà lại bị cuốn vài vòng băng vải, rõ ràng là bị thương. Sắc mặt của mấy nữ binh lập tức liền đen lại.

“Vết thương của cô do đâu mà có? Chắc không phải là...”

“Không phải chứ, thần mặt đen đến ngay cả cô gái nhỏ như cô cũng không tha, quá ác độc rồi.”

“Quả là tính người của anh ta cũng bị tuyệt diệt, thật đúng không phải người!”

Nghe những lời bàn tán của nhóm nữ binh mồm năm miệng mười về thần mặt than, cô gái rất bình tĩnh. Đợi mấy người đều đăng ký xong xuôi, cô liền thu mấy khẩu súng lại, nói: “Được rồi, các cô có thể đi về. Huấn luyện mặc dù gian khổ, thế nhưng kiên trì thì sẽ có ngày thắng lợi. Các cô phải cố lên nhé!”

Tiếng nói mềm mại dịu dàng của người con gái ấy vô hại giống hệt như vẻ ngoài của cô, khiến cho người ta cảm thấy yêu thương trong vô thức. Sự đề phòng vừa được dỡ xuống, tình bạn thân thiết của những cô gái rất dễ dàng nảy sinh. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, vài người cũng không vội vàng rời đi. Bọn họ liền dứt khoát ở lại đây trò chuyện với cô gái.

Vài nữ binh trước đây do hoảng sợ mà lùi về phía sau, thấy được kho vũ khí dường như thật sự không phải là cạm bẫy thì liền tiến vào phía trong kho trả vũ khí. Cô gái làm xong phần đăng ký, tốt tính mà ngồi nghe bọn họ than thở kể khổ, thỉnh thoảng an ủi đôi ba câu, mỗi một câu đều nói đúng điểm mấu chốt. Thiện cảm của nhóm nữ binh dành cho cô vì thế cũng lập tức tăng, tăng, tăng lên đến đỉnh đầu. Đợi đến thời gian đi ăn cơm, thậm chí còn có người không nỡ quay về.

“Cắt, tốt lắm, nghỉ ngơi mười phút đồng hồ.” Tiếng nói của Hồ Triệu Minh bỗng chốc vang lên, phá tan bầu không khí hài hòa đẹp đẽ này.

Hiện trường chợt như rơi vào khoảng lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi đến trên người người con gái xinh đẹp, dịu dàng đó. Mặc dù sớm đã biết được Vô Tà rất xuất sắc, thế nhưng phải tận mắt chứng kiến mới thật sự biết được cô suất sắc đến mức độ nào. Bất luận góc ống kính nào, bất kể đạo diễn yêu cầu cảm giác như thế nào, cô đều có thể diễn một cách hoàn mỹ, một lần là qua. Từ trước đến nay chưa bao giờ bị NG quả thật hoàn toàn không phải là thần thoại. Điều này khiến cho nhóm người diễn vai chính ở trường quay có cảm giác áp lực rất lớn.

Ngoại trừ Vô Tà ra, những người khác dường như đều là diễn viên mới, cũng chính là những người được chắt lọc khi giày vò lớp bồi dưỡng diễn viên mà ra. Bọn họ vốn cảm thấy được đạo diễn chọn lựa từ hàng trăm học viên thì bản thân họ đã rất lợi hại, rất thích hợp kiếm bát cơm trong ngành này rồi. Thế nhưng vừa đem ra so sánh với Vô Tà, bọn họ phát hiện bản thân mình thực ra cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi.

Nhảy đến được hơn một nửa tiến độ của buổi quay phim, nhóm người trẻ tuổi liền trở nên trầm mặc. Hồ Triệu Minh toe toét miệng, cười đến mức sôi nổi, anh ta lần đầu tiên tán thưởng vị biên kịch mang ánh mắt của fan hâm mộ não tàn. Không nói đến diễn biến bộ phim sau này có ra sao, nhưng ít nhất hiện tại, không có người nào thích hợp cho vai diễn này hơn Vô Tà.

Cô gái dịu dàng, lương thiện, đáng yêu, thuần khiết ở kho vũ khí là nơi gửi gắm tâm tình duy nhất của nhóm nữ binh đang bị hãm sâu trong địa ngục. Mỗi lần chịu đựng không nổi huấn luyện tàn khốc, lúc sắp sửa sụp đổ, bọn họ liền sẽ chạy đến chỗ cô gái nhỏ này để cầu xin trị liệu tinh thần. Lời nói nhỏ nhẹ của cô gái tuyệt đối là cơn mưa tưới ướt tâm hồn khô khan của bọn họ. Cô ấy luôn có thể lấy vài câu nói hoặc là một chút đạo lý dễ hiểu để xoa dịu trái tim thủy tinh mong manh bị chà đạp mạnh mẽ của họ.

Do được cô gái khuyên bảo, nhóm nữ binh đã kiên trì đến cùng. Đương nhiên, dạng phúc lợi này là quyền lợi đặc biệt mà chỉ riêng vài nhân vật chính mới có.

Thời điểm khi tuyển chọn cuối cùng kết thúc, không nằm ngoài tầm dự đoán, chỉ có bảy cô gái gồm Ngải Phi, Thang Hinh, Tương Hàn Băng, Hứa Tĩnh, Tống Gia, Bành Nguyệt Nguyệt, Mông A Kiều là được lưu lại. Sĩ số của bọn họ vừa khéo tạo thành một đội nữ binh lính đặc công. Thông qua những lần cọ sát huấn luyện, mối quan hệ giữa bọn họ cũng đạt đến mức tin cậy lẫn nhau. Mặc dù cũng có lúc mâu thuẫn nhỏ, nhưng khi ở trên chiến trường họ vẫn có thể tin tưởng mà đem mọi thứ kể cả sinh mạng giao vào tay đồng bạn.

Ngày kết thúc đợt tuyển chọn, bảy cô gái hưng phấn lao thẳng vào kho vũ khí muốn tìm cô gái đã bầu bạn với bọn họ vài tháng nay để chia sẻ niềm hạnh phúc. Thế nhưng, nằm ngoài dự kiến của họ, người ngồi sau cái bàn đó đã bị đổi rồi.

“Tứ Phương, tại sao anh lại ngồi ở đây?” Tứ Phương chỉ là một biệt hiệu. Bởi vì anh chàng này có đầu tóc tương đối vuông vắn. Anh ta cũng là một trong những sĩ quan huấn luyện.

Tứ Phương trợn trắng cả mắt, nói: “Tôi vốn là ở đây mà. Ông đây là người cải tiến vũ khí chuyên nghiệp của trung đội Cuồng Sư, nếu không phải vì huấn luyện nhóm nữ binh hố người các cô đây, ông đây cần gì phải dịch chuyển địa điểm hả?”

Mấy nữ binh cũng ngơ ngác luôn rồi. Mông A Kiều nôn nóng hỏi: “Cô gái nhỏ ở đây lúc trước đâu rồi?”

“Cô gái nhỏ nào?” Tứ Phương tỏ vẻ nghi hoặc. Sau đó anh ta dường như nhớ ra điều gì mà sắc mặt thay đổi sang vẻ có chút kỳ quặc, hỏi lại: “Người cô nói đến không phải là cô gái nhỏ có buộc một cái dây băng ở trên cánh tay chứ?”

Mấy người nữ binh gật đầu như gà mổ thóc. Tứ Phương ngay lập tức liền vui vẻ, anh ta vẫy tay đuổi người đi về, nói: “Cô ấy vì nhàm chán trong thời gian dưỡng thương thế nên mới đến thay ca cho tôi. Hiện nay tôi đã quay về rồi, vết thương của cô ấy cũng đã lành, tự nhiên là phải về đúng vị trí công tác của mình. Đi đi, đừng đứng ở đây cản trở công việc của tôi.”