Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 474: Khinh người quá đáng



Hôm này là lễ Giáng Sinh, mặc dù những người nhiều tuổi ở Hoa Hạ không tán đồng ngày lễ này, nhưng lại không thể thay đổi sự thật rằng nó đã bắt đầu du nhập vào Hoa Hạ, đặc biệt là Thượng Kinh. Thời điểm này trong năm, nhiệt độ bình quân đã xuống dưới mức không độ. Thế nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn mặc một bộ quần áo thể thao mỏng manh.

Tiết Quang Hàn hiểu rõ thể chất của Tiểu Tịnh Trần, nhiệt độ bên ngoài không hề ảnh hưởng một chút nào đến cơ thể của cô bé. Ông cũng nhắc nhở và nói trước cho mẹ Tiết, Tiết Đan và Tiết Bồng biết, tránh cho bọn họ ép Tiểu Tịnh Trần mặc quá nhiều quần áo, làm cho cô gái nhỏ không vui vẻ. Thiếu nữ mà, có thể mặc ít ai lại muốn bao bọc bản thân mình giống như một con gấu chứ. Do đó, Tiết Đan cũng ngưỡng mộ, ghen tị với cô em này không ít.

Đáng tiếc người nhà họ Tiêu không biết. Mắt thấy thời tiết đã vào tháng mười hai rét đậm và cô gái Tiết Đồng lại ăn mặc mỏng manh như vậy, ở lại nhà họ Tiết cả một buổi tối, không những không có được quần áo trang sức mà cả đồ giữ ấm cũng không có thêm lấy một cái. Xem ra, người nhà họ Tiết cũng chỉ ngoài miệng nói coi trọng đối với cô con gái bị mất tích nhiều năm này thôi. Trên thực tế, cũng không chắc xem trọng bao nhiêu.

Vậy là, tư duy của tất cả mọi người đều không khỏi tự giác nghiêng về phía của Tiêu Mộng. Bà cụ Tiêu tất nhiên cũng sẽ không cho Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt vui tươi.

Cảm nhận được sự lạnh lùng của mọi người, hốc mắt mẹ Tiết đỏ hoe nhưng bà vẫn cố nhịn. Bà nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần, mỉm cười nhìn về phía bà cụ Tiêu, nói: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, con là người không có chừng có mực hay sao. Quang Hàn đã tìm chuyên gia tin cậy và đã làm xét nghiệm nhân thân rồi. Tiết Đồng, con bé hiện nay đã quay về, mẹ, mẹ không thể vui mừng cho chúng con sao?”

Đôi mắt vẩn đục của bà cụ Tiêu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng. Câu này còn lôi cả Tiết Quang Hàn vào. Bà ta có thể nói không vui mừng được hay sao. Dù cho thật sự là không vui mừng thì cũng không thể nói ra được. Bà cụ họ Tiêu trầm khuôn mặt lại mà đánh giá Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác. Cô bé sẽ không bao giờ lãng phí thời gian và tinh thần của mình trên người một người không quan trọng, càng đừng nói đến việc tỏ ra đáng yêu nịnh nọt người khác. Dù cho là năm đó, cũng là ông nội Bạch và bà nội Bạch bày tỏ thiện ý với cô bé trước, sau đó họ mới có được sự tín nhiệm và thừa nhận từ trong lòng của cô bé. Mà nay, bà cụ Tiêu rõ ràng không hề thích mình, cô bé mà cho bà ta bộ mặt tươi cười mới là lạ đó.

Bà cụ Tiêu thấy Tiểu Tịnh Trần chỉ dùng hai con mắt to tròn liếc bà ta, ngay cả một chút mỉm cười cũng không có. Trong lòng bà ta liền càng không vui, thế nhưng bà ta cũng biết được là hiện giờ không thể để cho con gái mất mặt được. Bà ta liền hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là việc riêng của nhà họ Tiết, mẹ thì có cái gì mà vui mừng.”

Mẹ Tiết không khỏi có chút lúng túng, Tiết Bồng mím chặt môi nhịn cười, vỗ vai mẹ Tiết vài cái, an ủi nói: “Mẹ, bà ngoại nói thế cũng không sai, bà chỉ là quá lo lắng, sợ mẹ bị lừa mà thôi. Thời gian lâu rồi mọi người sẽ hiểu được con người của Tịnh Trần, tự nhiên sẽ tiếp nhận con bé. Bà ngoại, có đúng không ạ?”

Bà cụ Tiêu không nói đúng hay sai mà chỉ hừ một tiếng, lúc này ông cụ Tiêu vẫn luôn giả làm bức tranh treo tường mới lên tiếng xoa dịu, nói: “Được rồi, không phải chỉ là một cô cháu gái bên ngoại thôi sao, cũng đáng để cho bà phải phí lòng phí sức, thật là càng sống càng lùi.”

Ông cụ Tiêu vừa cất lời là bà cụ liền không hề hừ giọng nữa.

Lời này nghe như là khuyên bảo bà cụ Tiêu, nhưng bên trong câu nói cũng để lộ ra ý tứ là cô cháu gái này không đáng tiền. Tiết Đan nghe mà cảm thấy có chút chán ngán. Cháu gái bên ngoại thì làm sao, cháu ngoại cũng còn có tiền đồ hơn đám cháu vàng cháu bạc nhà họ Tiêu các người nhiều.

Nếu hai ông bà cụ đã không còn làm khó Tiểu Tịnh Trần nữa, những người khác của nhà họ Tiêu tất nhiên cũng sẽ không xông lên đắc tội với đám người mẹ Tiết. Dù cho có thật lòng hay không, ít nhất Tiểu Tịnh Trần cũng đã bình yên tiến vào vòng trong, có vị trí ngồi trong phòng khách lớn của nhà họ Tiêu.

Bầu không khí bắt đầu lại náo nhiệt trở lại, nhóm trai gái dâu rể tập trung nói chuyện, sắc mặt bà cụ Tiêu đã dễ nhìn hơn một chút. Ông cụ Tiêu thì tiếp tục nhắm mắt tĩnh dưỡng tinh thần. Thực ra, tình hình trong cả cái phòng khách lớn này đều không thể thoát khỏi đôi tai của ông ta.

Nhưng không biết cố ý hay vô tình mà Tiểu Tịnh Trần đã bị đặt ngoài vòng náo nhiệt này. Cô bé cô đơn ngồi ở rìa xa nhất, hai mắt dại ra, trống rỗng. Mẹ Tiết, anh trai Tiết, chị gái Tiết đều biết đó là thói quen thất thần của cô bé. Nhưng người nhà họ Tiêu nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy cô bé đang tủi thân, cô đơn và bối rối.

Nhìn thấy ánh mắt mang theo chút trào phúng của đám người này, Tiết Đan hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bóp nhẹ bàn tay nhỏ múp míp của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần hoàn hồn, khó hiểu mà nhìn về phía Tiết Đan. Tiết Bồng đã đem một quả quýt bóc vỏ sẵn đưa qua cho cô bé.

Vừa nhìn thấy có đồ ăn, Tiểu Tịnh Trần lập tức cong đôi mắt lên cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ. Cô bé không chút do dự mà nhận lấy nhét hết vào miệng, quai hàm phồng lên nói: “Cảm ơn anh Tiết Bồng, em muốn ăn nữa.”

Tiết Bồng cam chịu số phận, tiếp tục lột vỏ quýt.

Bản thân Tiểu Tịnh Trần vốn trắng mịn, đáng yêu, cười lên còn đáng yêu hơn cả mèo chiêu tài. Tuy có không coi trọng cô em họ nửa đường xuất hiện này thế nào chăng nữa, có vài anh họ của người nhà họ Tiêu nhìn thấy mà mắt lóe lên tia sáng. Dù sao, có nhà họ Tiết bảo vệ thì tương lai của cô gái nhỏ này chắc chắn cũng không kém được, huống chi cô bé còn là một vị mỹ nhân thuần khiết nữa chứ.

Sự xao động của những người trẻ tuổi, có mấy người làm mẹ lại không nhìn ra chứ, thấy ánh mắt bọn họ là biết ngay bọn họ đang nghĩ gì. Vậy là, vài dì, vài mợ đều bắt đầu lẳng lặng đánh giá Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù chỉ mặc có một bộ quần áo thể thao không chút đẳng cấp, nhưng dáng ngồi trên sô pha của cô bé, sống lưng thẳng tắp, hai chân khép lại, hai tay để trên hai đầu gối, hàm dưới hơi thu lại, nhìn là biết được dạy dỗ không tệ. Hơn nữa, ánh mắt cô bé trong suốt, nụ cười ngọt ngào, hẳn là một người không có tâm cơ. Cô con dâu thế này khá là dễ uốn nắn.

Nghĩ đến mẹ Tiết không ngừng nhắc đến Tiết Đồng bao nhiêu năm nay, vài bà dì, bà mợ cũng bắt đầu rục rịch tâm tư trở lại. Do nhận sự ảnh hưởng từ một vài quan niệm vặn vẹo của bà cụ Tiêu nên những người mẹ này cũng không quá coi trọng huyết thống bên ngoại này lắm. Cùng lắm thì di dân là được chứ gì, ai biết các người có quan hệ gì chứ. Điều quan trọng là có thể buộc chặt nhà họ Tiết mà tiêu thụ hàng hóa.

Là em gái ruột thịt của mẹ Tiết, quan hệ giữa mẹ Tiết và Tiêu Tĩnh Nhiên cũng được tính như là không tệ. Bà ta nhìn Tiểu Tịnh Trần, trêu ghẹo nói: “Chị à, cô con gái mới tìm về được của chị thật sự là một mỹ nhân đấy. Cười lên một cái đến em còn không nhịn được mà cảm thấy mềm lòng.”

Vừa mới nghe thấy người ta khen con gái mình, mẹ Tiết lập tức cười thành đóa hoa, nói: “Nào có, cháu nó vẫn còn là một đứa trẻ mà.”

“Bằng Phi nhà chúng ta cũng còn là một đứa trẻ. Em thấy hai đứa nó độ tuổi cũng xấp xỉ nhau, nói không chừng còn có thể có chút duyên phận đó.”

Một câu nói này vừa thốt ra liền khiến mẹ Tiết ngơ ngác: “Duyên phận cái gì, hai đứa nó còn có quan hệ huyết thống đấy.”

“Quan hệ huyết thống gì chứ, chỉ là anh em họ bên ngoại mà thôi. Ngày xưa anh em họ người ta còn chú trọng việc thân càng thêm thân đó thôi, có phải không nhỉ, mẹ?” Tiêu Tĩnh Nhiên ngay tại chỗ tìm kiếm đồng minh của mình. Năm đó, việc bà cụ Tiêu muốn Tiết Đan trở thành cháu dâu trưởng của nhà họ Tiết cũng không phải là bí mật gì. Bà lão cũng không hề để ý mối quan hệ họ hàng huyết thống, những người khác còn ai để ý chứ.

Bà cụ Tiêu nhấc mí mắt nặng nề của mình lên, không đáp. Sắc mặt của mẹ Tiết ngay lập tức trở nên trắng bệch. Những người này... những người này...

Mẹ Tiết vẫn còn chưa thể bình tĩnh trở lại, chị dâu thứ hai nhà họ Tiêu bên kia đã không vui mà nói: “Tĩnh Nhiên, không phải chị muốn tranh với cô, nhưng Bằng Phi nhà cô mới có hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là đứa trẻ chưa trưởng thành, tính tình chưa ổn trọng đâu. Theo chị, Chí Tân nhà chị vẫn là thích hợp nhất, chỉ lớn hơn cô nhóc có tám tuổi mà thôi. Lớn tuổi càng biết săn sóc hơn mà.”

“Đúng đó, đúng đó, anh hai con thật sự là rất biết săn sóc người khác.” Một cô gái có độ tuổi ngang tầm với Tiêu Mộng cũng lên tiếng phụ họa. Chỉ là khi nói đến hai chữ “săn sóc” này, ngữ khí của cô ta trở nên quái dị đến mức khó có thể biểu đạt được, ánh mắt cũng lóe lên những tia sáng không có chút ý tốt nào.

Nghe thấy những người này anh một lời, tôi một lời đem con trai mình ra làm mai mối, mẹ Tiết tức đến mức móng tay cũng bắt đầu trở nên run rẩy. Không nói đến quan hệ máu mủ anh em họ rất dễ sinh ra những đứa bé bị dị tật, chỉ nói đến việc bọn họ giới thiệu con trai nhà mình thôi thì cũng không có lấy được một người nào là thứ tốt đẹp gì. Người nào người nấy, không phải ăn chơi chè chén thì cũng là gây họa khắp nơi, rõ ràng chẳng làm được tích sự gì, không lấy được vợ, nuôi không được bản thân. Bọn họ đều muốn đem những thứ này vứt lên người con gái bảo bối của bà, coi Tiêu Úy Nhiên bà đây là người dễ bắt nạt lắm hay sao!

Đừng nói đến chuyện bản thân bà không có tư cách xen vào việc hôn nhân của Tiểu Tịnh Trần, dù cho có tư cách đó, bà cũng nhất định phải tìm một người chung thủy, có năng lực, có bản lĩnh cho con gái mình. Những thứ rác rưởi này ngay cả đi xách giày cho con bé cũng không xứng.

“Mẹ thấy Chí Tân cũng được lắm. Vậy thì cứ định như thế đi, Úy Nhiên, con gái chung quy vẫn là phải gả đi.” Đám dì, mợ đang nói chuyện vui vẻ, bà cụ Tiêu đột nhiên lên tiếng nói. Cả phòng khách bỗng yên tĩnh lại ngay tức khắc.

Đám người kia đang đấu khẩu đến mức khí thế ngất trời, cũng mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn, nhưng bà cụ Tiêu mà cất lời thì đó đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột rồi. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía mẹ Tiết, trong ánh mắt họ mang theo vài phần âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa.

Mẹ Tiết cố gắng áp lửa giận trong lòng xuống, gượng cười nói: “Mẹ, mẹ đừng đùa con chứ, Tịnh Trần vẫn còn nhỏ tuổi mà.”

Bà cụ Tiêu đột nhiên mở to đôi mắt nửa khép của mình, nói: “Bà già ta đây trước đến nay chưa bao giờ nói đùa. Làm sao, cô gả được cho một người đàn ông tốt thì ngay cả lời nói của mẹ cũng không nghe nữa à. Mẹ đã đến tầm tuổi này rồi mà ngay cả việc hôn nhân của một đứa cháu ngoại cũng không thể nhúng tay vào sao?”

Trong lòng mẹ Tiết nghẹn lại, bà run rẩy đôi môi mà nói: “Mẹ, không phải là con không nghe lời mẹ, hôn nhân của Tịnh Trần phải thông qua sự đồng ý của cha con bé.”

“Hừ, chỉ cần con đáp ứng trước là được rồi, bên phía Quang Hàn mẹ đi nói. Chí Tân là đứa tốt biết bao, lấy một con nhóc không rõ danh phận thế này còn là thiệt thòi cho nó đấy. Thế nhưng không có cách nào khác, ai bảo đây là con gái của con chứ. Dù thế nào chúng ta vẫn phải để ý một chút.”

Tiết Bồng híp mắt lại, cười lạnh, cái đồ bị thịt từ sáng đến tối chỉ biết vì mấy đứa con gái tiếp khách ở hộp đêm mà sinh sự đánh nhau để tranh giành tình nhân, ngay cả chạm vào một sợi tóc của em gái anh ta cũng không xứng. Còn nói là chăm sóc, chăm sóc cái rắm ấy mà chăm sóc.

Mẹ Tiết hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía bà cụ Tiêu. Mặc dù nơi đáy mắt đã lấp lánh ánh nước nhưng mẹ Tiết vẫn rất kiên định: “Mẹ à, người con nói không phải là Quang Hàn, mà là người cha hiện tại của Tịnh Trần, cha nuôi của con bé. Hôn nhân của Tịnh Trần chỉ có cha nuôi con bé mới có quyền quyết định.”

“Hồ đồ!” Bà cụ Tiêu đập bàn tay xuống bàn trà một cái rầm, quát lên: “Cái gì mà cha nuôi hay không cha nuôi chứ. Ngoại trừ Quang Hàn ra nó lấy đâu ra cha ở đâu nữa. Người đàn ông đó chỉ nuôi nó có vài năm mà thôi, cho chút tiền đuổi đi là xong, đúng là thứ vô dụng.”

Tiết Đan suýt chút nữa cười phun cả ra. Ôi mẹ ơi, dù cho bà có đem cả nhà họ Tiêu lẫn cả nhà họ Tiết buộc lại với nhau mà đưa cho người ta, cha của người ta cũng chả thèm nhìn lấy một cái đó, hiểu không?

Sức lực mà bà cụ Tiêu dùng để vỗ bàn trà quá lớn, trực tiếp đánh đổ một cốc nước hoa quả ở trên bàn trà. Nước hoa quả ngay lập tức bắn tung tóe ra ngoài, vừa vặn vung lên trên cái quần của Tiểu Tịnh Trần. Ống quần màu trắng tuyết ngay lập tức ướt thành một mảng lớn. Mẹ Tiết vội vàng kéo cô bé đứng dậy, xách lấy mảng ống quần bị làm ướt đẫm đó, nói: “Nhanh chóng đi đổi sang một cái quần sạch sẽ, nếu không thời tiết lạnh thế này, đợi một lúc sau ra ngoài thì sẽ bị cảm mất.”

Bà cụ Tiêu nhấc mí mắt nặng nề lên, nói: “Cởi quần rồi mang ra phía sau giặt một chút đi.”

Câu nói này khiến cho oán giận của mẹ Tiết lúc trước tiêu đi một nửa, bà vội vội vàng vàng nói: “Đúng, đúng, chị dâu cả, phiền chị cho em một cái quần sạch sẽ để con bé thay...”

Lời nói còn chưa thành câu, bà cụ Tiêu đã chen vào nói: “Thay cái gì mà thay, không bẩn đến nỗi phải thay một cái quần mới, trực tiếp cởi luôn ra là được. Dù sao giặt một chút là khô luôn ấy mà. Bên trong quần nó cũng không phải là không có gì, hơn nữa ở nhà có gì mà sợ.”

Sắc mặt của mẹ Tiết ngay lập tức xanh lét. Bà khó có thể tin được mà nhìn về phía bà cụ Tiêu. Đây nhà những lời mà một người làm bà ngoại như bà ta nên nói ra hay sao? Dù cho có không thích cô cháu ngoại này bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng cũng phải xem giữ thể diện của con gái mình chứ. Mẹ không thể nào ác độc như thế được!

Tiểu Tịnh Trần quả thực có mặc một cái quần nữa. Nhưng cô bé vẫn luôn không sợ lạnh, một khi cởi quần thể thao ra, phía bên trong chỉ còn lại có một cái quần thu đông. Hiện trường nhiều người như thế này, không ít trong số đó lại là những anh trai họ, em trai họ hơn kém cô bé có vài tuổi, hơn nữa bọn gã cũng không phải là những sinh vật tốt đẹp giữ mình trong sạch gì. Để cho một cô gái trẻ hai mươi tuổi chỉ mặc một cái quần trong chống lạnh mỏng đi đi lại lại trước mặt đám đàn ông thần kinh thất thường chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ kia, bà cụ Tiêu à, bà quả thực là xuất thân tú bà đó!

Đây là cô cháu ngoại ruột của bà, không phải là gà rừng vịt hoang ngoài kia đâu!

Mẹ Tiết tức đến mức cả người run rẩy, ngay cả một chữ cũng không nói lên lời. Bà cụ Tiêu lại bắt đầu không vui. Bà ta gằn giọng xuống, nói: “Sao thế, lời bà già này nói mà cô cũng không nghe sao. Tôi là mẹ ruột của cô đấy.”

“Mẹ là mẹ ruột của con, nhưng con cũng là mẹ ruột của con bé.”

Bắt đầu từ khi bước chân vào cửa, người nhà họ Tiêu vẫn luôn khiêu khích giới hạn cuối cùng của mẹ Tiêu, đặc biệt là bà cụ Tiêu này. Mẹ Tiêu không thể nhịn nổi được nữa, bà cuối cùng cũng bộc phát trước sự kỳ vọng của Tiết Bồng và Tiết Đan.