Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 475: Bé ngốc tức giận



Mẹ Tiết dù sao cũng là con gái nhà họ Tiêu, hai mươi mấy năm làm đại tiểu thư nhà họ Tiêu tất nhiên cũng không phải uổng phí. Bà hiểu rất rõ những người này. Nói về tình thân thì có đấy. Nhưng đối với bọn, tình thân còn xa mới bì kịp với tầm quan trọng của tiền tài, danh lợi, quyền thế và địa vị. Vì những thứ để ngoài thân này, bọn họ có thể đem linh hồn mình bán cho quỷ dữ, một đứa cháu gái ngoại mất tích mãi đến hai mươi năm mới nhận lại căn bản không đáng một đồng.

Thế nhưng, đối với mẹ Tiết mà nói, không có thứ gì trên đời quan trọng hơn so với con gái mình. Thái độ của bà cụ Tiêu đã động phải vảy ngược trong lòng mẹ Tiết.

“Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con. Con biết hôm nay vì cớ gì mẹ lại tìm chuyện làm khó con, chính là bởi vì con từ chối việc hôn nhân giữa Tiết Khải và Tiểu Mộng.”

Không nhìn khuôn mặt biến sắc của tất cả mọi người, mẹ Tiết bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: “Hôm nay, ngay tại đây con sẽ nói rõ ràng mọi chuyện. Trước tiên còn chưa nói đến quan hệ huyết thống giữa nhà mẹ và con gái con trai nhà con. Dù cho không có quan hệ đó, con cũng sẽ tuyệt đối không đem con gái mình gả vào nhà họ Tiêu, càng sẽ không cho con trai mình lấy một cô con dâu mang họ Tiêu. Con thà rằng để con gái mình gả cho một người làm lính biết thương biết yêu nó, cũng sẽ không để nó vào nhà họ Tiêu rồi bị chà đạp.”

Sắc mặt của bà cụ Tiêu đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên sắc bén. Mẹ Tiêu lại trực tiếp chặn họng bà ta, nói: “Mẹ đừng có cầm thân phận mẹ ruột ra mà uy hiếp con. Từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt mẹ, con có là con gái của mẹ không? Không phải, chỉ là một cái thẻ đánh bạc để liên hôn mà thôi. Con gả vào nhà họ Tiết ba mươi năm nay, đã kiếm bao nhiêu chỗ tốt cho nhà họ Tiêu, dọn rác cho mấy người thế nào, hóa giải bao nhiêu phiền phức ra sao? Công ơn sinh thành dưỡng dục con đã sớm trả hết từ tám trăm năm trước rồi. Mọi người không xem con là người thân, không sao cả, con đây cũng không quyến luyến gì mấy người. Các người đi đường Dương Quan của các người, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Sau này nhà họ Tiêu chọc phải tai họa gì thì đừng có mà đi tìm nhà chúng tôi. Chúng tôi chọc không được mấy người thì trốn không được sao... Tiết Bồng, Tiết Đan, Tịnh Trần, chúng ta đi thôi.”

Tiết Bồng và Tiết Đan không chút do dự kéo Tiểu Tịnh Trần đang gặm quýt đến quên cả trời đất kia, vội vội vàng vàng đuổi theo mẹ Tiết.

Mắt thấy mấy người họ Tiết sắp sửa bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Tiêu, mặt của bà cụ Tiêu đen đến mức có thể chảy ra mực. Thế nhưng bà ta đã hung hãn cả đời thành thói rồi, bà ta tuyệt đối sẽ không mềm giọng hạ mình xuống. Chỉ là bà ta không chịu nhún mình, người khác sẽ đến nhún mình. Mẹ Tiết đã quẳng ra những lời dứt khoát, không thèm lo cho rắc rối nhà họ Tiêu gì gì đó, cái này tuyệt đối không được. Người nhà mình biết chuyện của nhà mình, đám con cháu nhà họ Tiêu, ngoại trừ Tiêu Thành từ nhỏ được bồi dưỡng trở thành người kế tục ra, không có một đứa nào thành tài cả. Không có nhà họ Tiết hậu thuẫn ở phía sau, thì bọn họ đợi mà ăn đạn cả lũ đi thôi!

Bà chị dâu cả nhà họ Tiêu vội vàng đuổi theo, ngăn cản mẹ Tiết dang rời đi, bà ta nói: “Chị nói này, em cũng thật là, giữa mẹ và con gái làm gì có thù hận chứ. Mẹ tính khí nóng nảy thì em cũng nóng nảy theo à. Cái quần của con bé còn ướt kia kìa, cứ ra ngoài như thế này em cũng không sợ nó bị cảm sao. Nhanh, Tiểu Linh, lên lầu đem cho em họ con một cái quần sạch xuống đây.”

Lần này, bà cụ Tiêu cũng không há mồm nói gì nữa.

Mẹ Tiết nhìn những vệt nước trên chiếc quần của Tiểu Tịnh Trần, có chút do dự. Thời tiết lạnh như thế này, ra ngoài trời chắc chắc sẽ bị đông cứng mất.

Tiết Bồng nhìn Tiết Đan một cái, Tiết Đan mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cô cũng biết được hiện tại độ nóng của lửa còn chưa đủ. Cứ đi về thế này, không đến vài ngày sau, nhà họ Tiêu sẽ lại mặt dày mà dán lên bọn họ. Vậy là cô nhẹ giọng ho một tiếng, vụng trộm kéo lấy tay áo của Tiểu Tịnh Trần, mềm giọng hỏi: “Tịnh Trần, quần ướt rồi, có lạnh không em?”

Tiểu Tịnh Trần thành thật mà lắc đầu, nói: “Không lạnh...”

Tiết Đan liếc cô bé một cái, Tiểu Tịnh Trần liền dứt khoát đổi giọng, nói: “... mới là lạ!”

Vừa nghe thấy Tiểu Tịnh Trần lạnh đến mức khó chịu, mẹ Tiết ngay lập tức liền mềm lòng. Bà bị bà chị dâu cả nhà họ Tiêu nửa kéo nửa đẩy quay trở lại phòng khách. Tiêu Linh cũng rất biết để ý ánh mắt mà chạy lên tầng tìm một cái quần sạch sẽ. Chiếc quần có màu đỏ thẫm phối với màu trắng, là quần đồng phục thông thường nhất.

Tiểu Tịnh Trần được Tiết Đan mang vào căn phòng bên cạnh để thay chiếc quần bị ướt ra. Chiếc quần bị ướt đẫm được người làm đem đi giặt sạch, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể hong khô được. Bầu không khí cứng ngắc lúc này mới dịu được một chút xíu. Thế nhưng, ánh mắt mà bà cụ Tiêu dành cho Tiểu Tịnh Trần đã sắc bén đến mức muốn ăn tươi nuốt sống người ta rồi. Chính là con nhóc nhãi ranh này đã khiến cho đứa con gái trước nay luôn nghe theo lời bà ta dám kêu to gọi nhỏ với bà ta, quả là đáng chết mà.

Tiểu Tịnh Trần vừa mới ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén của bà cụ Tiêu. Cô bé hoàn toàn không biết sợ hãi là cái thứ gì, chỉ chớp đôi mắt to của mình, mím miệng cười để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ. Thế nhưng quả quýt trong tay cô bé lại đột nhiên bị bóp cho nát bét, những giọt nước quýt phun ra làm ướt cả cái thảm đắt giá. Nhưng lần này do chính mình động thủ nên ít nhất quần áo của bản thân cũng không bị bắn bẩn.

“Này, mày không ăn thì đặt xuống đi. Đừng có lãng phí hoa quả.”

Tiêu Mộng nhìn không nổi cái dáng vẻ này của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhìn cô ta một cái, phản bác lại: “Ai nói tôi không ăn!”

Lãng phí lương thực là sẽ bị Phật tổ phỉ nhổ đó! Tiểu Tịnh Trần trực tiếp đem phần còn sót lại của miếng quýt trong tay nhét hết cả vào trong miệng, nước quýt thuận theo kẽ tay cô bé nhỏ xuống dưới. Tiêu Mộng nhìn thấy mà trợn trắng cả con mắt, dạ dày đảo lộn, âm thầm khinh bỉ. Quả thật là tướng ăn giống hệt bọn ăn mày.

Mọi người lúc này cũng đã nhìn rõ rồi. Cô nhóc nhỏ này quả thật là vảy ngược của mẹ Tiết, không phải là thứ mà người bình thường có thể chọc vào được. Không thấy đến cả bà cụ Tiêu cũng bị liên lụy đó sao. Vậy là mọi người đều hiểu ngầm với nhau không thể lại gây chuyện với cô gái nhỏ nữa, để tránh làm cho mẹ Tiết không thoải mái.

Lúc này, sắc mặt mẹ Tiết mới tốt lên được một chút xíu.

Triệu Bằng Phi nhận được sự ngầm chỉ của mẹ mình, gã đem ánh mắt hướng về cô em họ nhỏ đang một lòng một dạ gặm quýt. Lấy ánh mắt của một tay chơi đầy chuyên nghiệp của gã để đánh giá, chỉ vài năm sau nữa, cô em họ nhỏ này tuyệt đối sẽ là một mỹ nữ đẹp tuyệt trần. Gã nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

Triệu Bằng Phi ép móng vuốt manh động của gã xuống, sải bước dài đi về phía Tiểu Tịnh Trần. Tự cho là ra vẻ quý ông mà nói: “Em họ, anh đưa em đi ra vườn hoa phía sau tham quan một chút nhé, ngồi ở đây buồn chán lắm nhỉ.”

“Đúng, đúng, đúng, Bằng Phi à, chăm sóc thật tốt cho em họ của con nhé.” Bà dì Tiêu Tĩnh Nhiên vội vàng phụ họa theo. Triệu Bằng Phi mặc dù không có bản lĩnh ra hồn, nhưng được cái mã ngoài cũng không tệ lắm. Hơn nữa vừa trẻ tuổi còn phong lưu đa tình, lừa gạt cô gái nhỏ là việc mà từ trước đến nay gã chưa từng thất bại bao giờ.

“Bằng Phi vẫn còn là một đứa trẻ mà, muốn nói đến chăm sóc thì cũng phải là người lớn tuổi một chút mới được. Chí Tân, còn ngây ra đó làm gì, em họ của con muốn đi ra vườn hoa sau nhà kia kìa, còn không may chóng đưa con bé đi.” Bà chị dâu thứ hai nhà họ Tiêu cũng không muốn chậm chân so với người khác, ra hiệu bằng mắt cho Tôn Chí Tân một cái.

Tôn Chí Tân tuy có chút không bằng lòng, nhưng gã vẫn phải nhẫn nhịn mà bước đến, nói: “Đi thôi!”

Tiểu Tịnh Trần mắt điếc tai ngơ với mọi thứ xung quanh. Đôi con mắt đen nhìn chằm chằm về phía Triệu Bằng Phi, chớp cũng không thèm chớp một cái, rõ ràng là đã tiến vào cảnh giới suy nghĩ. Tiêu Tĩnh Nhiên mừng thầm trong lòng, đắc ý mà nhìn cô dâu thứ hai nhà họ Tiêu một cái, chị dâu thứ hai nhà họ Tiêu dường như cắn nát răng mà nuốt vào trong bụng, tức đến ói máu.

Mắt thấy con nhóc thối mình không ưa mắt vậy là lại dám không nhìn thấy sự nhân nhượng hạ mình của bản thân, sắc mặt của Tôn Chí Tân ngay lập tức biến thành đen kịt.

Tiết Đan và Tiết Bồng bí mật trao đổi ánh mắt, âm thầm nhăn mày lại. Cô nhóc này sẽ không thật sự ngắm trúng tên ngu xuẩn Bằng Phi bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa bại hoại này chứ. Chết rồi, chết rồi, bọn họ chỉ muốn cứu mẹ mình thoát ra khỏi bể khổ thôi mà, nhưng không ngờ lại còn phải bù cả một cô em vào nữa.

Tiết Đan nôn nóng trong lòng, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Tiểu Tịnh Trần, nhỏ giọng nói: “Không muốn đi thì có thể không đi...”

Tiểu Tịnh Trần lại hoàn toàn thờ ơ với tất cả mọi sự quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài. Cô bé chỉ chăm chú nhìn Triệu Bằng Phi, cái mũi nhỏ còn nhẹ nhàng co lại mà hít hít. Triệu Bằng Phi âm thầm đắc ý, tự cho là bản thân có sức quyến rũ vô biên, không người nào có thể địch nổi. Gã còn đã bắt đầu tưởng tượng sau khi nắm được cô em họ nhỏ này trong tay thì sẽ có được vào nhiêu chỗ tốt và lợi ích. Có sự ủng hộ của cha Tiết, bản thân gã nhất cũng sẽ giảm bớt được thời gian phấn đấu ít nhất là hai mươi năm.

Bầu không khí trong phòng khách rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang chăm chú nhìn gì đó. Đến ngay cả đôi mắt vẩn đục của bà cụ Tiêu cũng lóe lên một cái, dưới đáy mắt còn mang theo vài phần trào phúng không che đậy được. Đàn bà con gái quả là thứ hàng đê tiện, nhìn thấy đàn ông đều nhấc không nổi chân nữa!

Nghĩ như vậy, bà cụ Tiêu hoàn toàn bỏ qua sự thật rằng bà ta cũng là một người phụ nữ.

Tiểu Tịnh Trần đã trở thành tiêu điểm cho mọi người bỗng nhiên bất chợt mở miệng nói: “Anh hút thuốc phiện.”

Giọng nói mềm mại không mang chút lực sát thương gì cả, nhưng ý tứ trong lời nói lại như sấm rền nổ tung cả nhà họ Tiêu. Triệu Bằng Phi ngay lập tức cứng đờ. Sắc mặt gã khẽ thay đổi, cười khan hai tiếng nói: “Em họ à, em đùa cái gì đấy.”

Tiêu Tĩnh Nhiên nổi giận ngay tại chỗ. Bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào sống mũi của Tiểu Tịnh Trần, mắng: “Con nhóc đáng chết kia, mày nói lung tung cái gì thế, dám phỉ báng con trai tao. Mày có tin bà đây chém chết mày hay không.”

Mẹ Tiết cau mày lại, cũng đứng thẳng dậy, ngăn chặn bàn tay dường như sắp đâm vào sống mũi Tiểu Tịnh Trần của Tiêu Tĩnh Nhiên. Mặc dù bà không nói lời nào, nhưng thái độ cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, lúc này sắc mặt của bà đã vô cùng khó coi.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để thái độ và sự phẫn nộ của người nhà họ Tiêu vào trong mắt. Cô bé không hề chớp mi nhìn chằm chằm vào Triệu Bằng Phi đang trắng bệch cả mặt, thành thật nói: “Anh hút thuốc phiện, tôi đã ngửi thấy mùi hương của heroin trên người anh rồi. Hút thuốc phiện thì không phải là người tốt.”

Bởi vì năm đó chính mắt nhìn thấy dáng vẻ khi đang lên cơn nghiện của Dương Ni, Tiểu Tịnh Trần có thể nói là rất ghét thuốc phiện, ghét cay ghét đắng. Ngay cả lúc trên đường thấy đám du côn vô lại vụng trộm buôn bán thuốc phiện mà cô bé còn tiến lên đánh cho một trận, càng không phải nói đến Triệu Bằng Phi, cái tên tự mình dâng đến cửa này.

Triệu Bằng Phi chỉ muốn cưa cẩm em gái nhỏ thôi, hoàn toàn không ngờ được bí mật của mình sẽ bị người ta vạch trần ra thế này. Nhìn vào đôi con mắt đen thẫm không chút tạp chất của Tiểu Tịnh Trần, lòng gã ngay lập tức liền phát hoảng. Gã liền vô thức làm ra một động tác đi tìm chết...

Gã đi đến đẩy vai của Tiểu Tịnh Trần một cái, mạnh mồm mạnh miệng mà nói: “Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, cẩn thận tôi đánh chết cô đó... Á!”

Làm ra động tác “đẩy” này có nghĩa là anh ta đã không còn dùng lời nói nữa mà thăng cấp lên đến trình độ dùng vũ lực. Tiểu Tịnh Trần mặc kệ đối phương cố ý hay là vô ý, chỉ cần dám ra tay với cô bé thì đừng có mà nghĩ được dễ chịu.

Vậy là móng vuốt của Triệu Bằng Phi còn chưa động được vào bờ vai của Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần đã đột nhiên ra tay, tóm lấy cổ tay gã, nhẹ nhàng vặn một cái, Triệu Bằng Phi đã đau đến cong người xuống. Tiểu Tịnh Trần nhấc chân lên đạp mạnh vào vùng bụng dưới của gã, đạp đến mức cả người của Triệu Bằng Phi đều bay lên trên không. Kết quả bởi vì cổ tay bị tóm chặt, cả người gã sau khi rời khỏi mặt đất liền ngã ra đằng sau.

“Rầm” một tiếng vang lên, ngã sõng soài trên đất, cả người Triệu Bằng Phi đều không xong rồi!

Diễn biến bất ngờ xảy đến quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng. Tiết Đan và Tiết Bồng là người duy nhất có thể lường trước được, thế nhưng bọn họ lại cố ý thờ ơ.

Tiểu Tịnh Trần khom người xuống, bàn tay nhỏ móc vào cổ áo Triệu Bằng Phi, dừng lực xé một cái, một tiếng roạt vang lên. Áo khoác ngoài như được làm một cách đẹp đẽ tinh xảo ngay lập tức rách thành hai nửa. Lại một tiếng “bộp” vang lên, một túi bột phấn nhỏ màu trăng trắng rớt ra trên mặt đất.

Sắc mặt Triệu Bằng Phi ngay lập tức trắng bệch, vẻ mặt Tiêu Tĩnh Nhiên cũng trong phút chốc không còn giọt máu.