Nhà họ Tiêu lụn bại rồi, lụn bại không một điềm báo trước. Trước khi rất nhiều người ở đất Thượng Kinh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì nhà họ Tiêu cứ lụn bại một cách vô cùng khó hiểu như vậy.
Đầu tiên là chuỗi các nhà hàng do nhà họ Tiêu kinh doanh xuất hiện hiện tượng ngộ độc thức ăn, sau đó là cục y tế đến phong tỏa kiểm tra thì phát hiện ra dầu ăn mà chuỗi nhà hàng của nhà họ Tiêu sử dụng đều là dầu bản. Trà sữa thì dùng bột sữa có chứa hàm lượng chất Melanin cao, cánh gà nướng thì thêm một lượng lớn chất Sudan đỏ, vân vân. Về căn bản, tất cả những vụ việc vi phạm an toàn thực phẩm lớn của Hoa Hạ đều có thể phát sinh tại nhà hàng của nhà họ Tiêu.
Nhờ vào sự ban tặng từ sự bùng nổ của mạng lưới thông tin ngày nay, những việc này vừa được phơi ra ánh sáng thì toàn dân Hoa Hạ đều xôn xao. Dưới sự giật dây của một vài người có lòng nào đó, người thân của những người bị hại bắt đầu bạo động, đập phá, cướp, đốt không ít những cửa hàng có tiếng là trực thuộc nhà họ Tiêu. Mặc dù người gây họa đã bị cảnh sát bắt đi rồi, nhưng cũng đưa đến ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ cho công ty nhà họ Tiêu.
Sự kiện nhà hàng còn chưa đi vào quá khứ, Tiêu Thành - người thừa kế nhà họ Tiêu lại bị tố cáo vì tội mưu sát. Thiếu gia Bạch Khải nhà họ Bạch trước nay không uống rượu, lại bởi vì lái xe trong lúc say xỉn mà mất mạng. Chính bản thân sự việc này đã đủ kỳ dị rồi. Vậy là, một vụ tai nạn do điều khiển xe khi say rượu đơn thuần đã bị điều tra theo hướng như điều tra các vụ án mưu sát. Mà theo lời khai của nhân chứng, trước khi gặp nạn, người cuối cùng mà thiếu gia nhà họ Bạch gặp mặt là Tiêu Thành nhà họ Tiêu, hơn nữa hai người còn nảy sinh xung đột.
Lần này nhà họ Tiêu quả thật đã chọc vào tổ ong bắp cày rồi. Thiếu gia nhà họ Bạch bị giết hại một cách không rõ lý do, người nhà họ Bạch há có thể chịu để yên. Chỉ cần nhà họ Tiết không ra mặt, chỉ là một nhà họ Tiêu mà thôi, nhà họ Bạch còn không thèm để vào mắt. Nhà họ Tiêu mượn thế lực của nhà họ Tiết, đạt được không ít lợi lộc ở trong giới thượng lưu ở Thượng Kinh, nhưng người mà bọn họ đắc tội cũng nhiều không kể hết. Tuy nhiên rất ít người dám đắc tội với nhà họ Tiết. Chính điều này mới để cho nhà họ Tiêu tiêu dao tự tại mãi đến ngày hôm nay.
Còn về thái độ của nhà họ Tiết thì...
Tiết Quang Hàn đóng quân trong doanh trại đã hai tháng rồi chưa về nhà, mẹ Tiết dứt khoát xách bao quần áo của mình đi du lịch khắp thế giới. Thái độ nữ chủ nhân của chủ nhà đã đủ rõ ràng, nhà họ Tiết không có ai thèm đưa lưng ra để nhà họ Tiêu làm chỗ dựa. Đến ngay cả những nhà có quan hệ thông gia với người nhà họ Tiêu cũng bị liên lụy mà đen đủi đến tám đời.
Vị trí đứng mũi chịu sào đi đầu chính là nhà họ Phương. Nhà họ Phương vừa mới nghĩ đến việc đem Phương Cầm Thư gả cho Tiết Bồng, nên tìm đủ mọi cách để nịnh nọt Tiêu Hạo Nhiên, đối với Tiêu Mộng lại càng coi trọng hơn. Thế nhưng Tiêu Mộng lại là người đầu tiên của nhà họ Tiêu đắc tội với Tiểu Tịnh Trần, việc kinh doanh của Tiêu Hạo Nhiên cũng vì vậy mà tụt dốc không phanh. Người đã từng có quan hệ đối tác không những không đưa tay ra viện trợ mà còn làm ra đủ loại giậu đổ bìm leo. Trong thời khắc then chốt, Tiêu Mộng bởi vì tháng ngày trôi qua quá khổ sở mà tìm rượu giải sầu, rồi trong lúc hút thuốc phiện thì bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ, tiến vào nhà giam, chung số phận với Tiêu Thành. Không chỉ có thế, từ trên người cô ta còn tìm được một ki-lô-gam heroin.
Chưa bàn đến việc có tên đần độn nào mang theo cả một cân heroin trong ba lô mang bên mình mọi lúc mọi nơi hay không, thì các tội danh của cô ta như hút, tàng trữ, buôn bán ma túy đều có chứng cứ xác thực rồi. Không chỉ có mình cô ta, Triệu Bằng Phi, Tôn Chí Tân, đến ngay cả nhà họ Triệu và nhà họ Tôn cũng bị liên lụy không ít.
Người sáng suốt đều biết đây là do nhà họ Tiêu đã đắc tội cao nhân, nhưng không có ai dám đứng ra nói đỡ cho bọn họ một tiếng.
Chưa nói đến nhà họ Tiêu đã không còn sự bao bọc của nhà họ Tiết mà nhà họ Phương, nhà họ Triệu, nhà họ Tôn đều là những gia tộc lâu đời ở Thượng Kinh, mặc dù cách tầng lớp quý tộc cấp cao nhất có chút xa, nhưng thuyền mục còn lưu lại ba ngàn cây đinh, có thể cùng lúc lật đổ bốn gia tộc lớn này thì tuyệt đối không phải người bình thường. Càng đừng nói đến trong này còn liên lụy đến một mạng người của con cháu nhà họ Bạch, một tính mạng với thân phận là thiếu gia thuộc dòng chính.
Người có năng lực, có lá gan đem sự việc chỉnh đốn đến mức oanh liệt thế này, đếm trên đầu ngón tay còn sợ đầu ngón tay quá nhiều.
Ông cụ Tiêu nóng nảy đến mức mồm mép cũng đều bỏng rộp. Ông ta đã tìm hết tất cả những người mà ông ta nghĩ có thể có khả năng cứu giúp, người tính tình tốt thì uyển chuyển từ chối, người tính tình hơi kém một chút thì thẳng tay không nhận điện thoại, người có tính tình kém hơn chút nữa trực tiếp trào phúng đủ điều khi thấy người khác gặp nguy nan. Trong phút chốc, ông cụ Tiêu dường như già đi hai chục tuổi. Đến phút cuối cùng, ông ta mới phát hiện, ngoại trừ ông ta ra thì người nhà họ Tiêu không có một người nào có thể vực cái nhà này lên được. Đến ngay cả người thừa kế duy nhất cũng đã bị đưa vào ngục giam chờ ngày ăn kẹo đồng rồi.
Bà cụ Tiêu cũng giống như ông cụ Tiêu, tức sôi sùng sục nói: “Tiêu Úy Nhiên, cái con chết bầm chết dập không có lương tâm này. Nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện lớn như vậy ấy thế mà nó lại đi du lịch vòng quanh thế giới. Người nhà họ Tiết cũng không phải là cái thứ tốt lành gì, nam trộm nữ điếm, ông trời còn đang mở mắt đấy, sẽ có ngày bọn chúng gặp báo ứng...”
“Câm mồm, đồ đàn bà bại gia kia.”
Ông cụ Tiêu đột nhiên tát bà ta một cái. Một tiếng bốp giòn rã vang lên, bà cụ Tiêu bị đánh đến ngơ ngác. Má trái sưng phồng lên một cục, bà ta sững sờ nhìn ông cụ Tiêu đang nhìn mình với ánh mắt dữ tợn. Bà ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Bà cụ Tiêu đã gả vào nhà họ Tiêu được gần sáu mươi năm, ông cụ Tiêu từ trước đến nay chưa từng động đến bà một đầu ngón tay, thậm chí đến cả một lời mắng mỏ cũng chưa bao giờ nỡ nói với bà ta. Hôm nay bà ta không thể tin nổi lại trúng một cái tát của ông ta, hơn nữa dấu tay ở trên mặt đã chứng minh rằng ông ta ra tay rất mạnh.
Ngay lập tức bà cụ Tiêu liền ngơ ngác. Đợi đến khi khôi phục phản ứng bình thường, bà ta lại như phát rồ mà bổ nhào về phía ông cụ Tiêu, gào lên: “Cái lão già đầu mà vô lương tâm nhà ông, ông vậy mà lại dám đánh tôi, bà đây liều chết với ông...”
Tuổi tác của hai người đã không còn trẻ trung gì, hơn nữa đã quen sống trong nhung lụa rồi, đánh nhau cũng chỉ như những đứa trẻ xô xát mà thôi. Đáng tiếc, bọn họ lại không có tố chất thân thể mạnh khỏe như đám trẻ con, chỉ qua một hiệp đấu mà hai người, một người đau eo, một người sái khớp cổ, một người bị ngoẹo cánh tay, một người bị va vào chân. Hai ông bà già đồng loạt nằm thẳng cẳng trên đất không động đậy, chỉ có thể nghe tiếng chửi bới của bà cụ Tiêu và tiếng dạy dỗ ân hận lúc sự đã rồi của ông cụ Tiêu.
Tai nạn của nhà họ Tiêu là do bà cụ Tiêu gây nên. Nếu không phải do bà ta tim thối phổi nát nghĩ đủ mọi cách chiếm lấy nhà họ Tiết. Lúc nào bà ta cũng nghĩ mượn tay của Tiêu Úy Nhiên can thiệp vào hôn nhân của Tiết Bồng, Tiết Khải để đem cả nhà họ Tiết khống chế trong lòng bàn tay. Nếu không thì người nhà họ Tiêu làm sao lại chọc vào pho tượng Phật to đùng Bạch Tịnh Trần này chứ.
Không chọc vào Bạch Tịnh Trần thì tự nhiên bọn họ sẽ không rước lấy sự trả thù điên cuồng của Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng. Thượng Kinh là địa bàn của Hoa Thất Đồng, nếu như không có sự ngầm cho phép của chị ta thì Bạch Hi Cảnh không thể thuận lợi mà đem bốn gia tộc lớn cuốn thành một đống rồi hạ thủ một cách dễ dàng nhẹ nhàng như thế này, thậm chí còn phải bồi thêm cả cái mạng của thiếu gia nhà họ Bạch nữa. Nói đúng ra thì nhà họ Bạch ở Thượng Kinh và nhà họ Bạch thành phố S đồng tông với nhau, vậy mà còn có thể nỡ ra tay, Bạch Hi Cảnh quả nhiên đủ ác độc.
Nhưng đây cũng chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Nhà họ Tiêu, nhà họ Phương, nhà họ Triệu, nhà họ Tôn chỉ là bia đỡ đạn tiên phong mở đường, mục tiêu thực sự ngay từ đầu là nhà họ Bạch ở Thượng Kinh. Bạch Hi Cảnh đã sớm nói rồi: Nhà họ Bạch, chỉ cần một là đủ!!!
Nhưng Thượng Kinh là địa bàn của Hoa Thất Đồng, nhà họ Bạch lại là gia tộc lớn đã chiếm đóng ở Thượng Kinh được trăm năm. Dù cho là Bạch Hi Cảnh muốn loại bỏ bọn họ cũng không dễ dàng như thế. Nhưng ai bảo Bạch Khải nhìn người không tinh chứ. Anh ta bị người đàn bà tên Tôn Mẫn Như đó dụ dỗ, còn đem ý đồ nhắm đến trên người Thẩm Kiến Hoa, vì thế mới chọc phải Tiểu Tịnh Trần. Bởi vì sự việc tên là “vợ chưa cưới”, Tiểu Tịnh Trần đã bị tổn thương, cũng khiến cho Hoa Thất Đồng đau lòng!
Kỳ thực Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh là cùng một loại người, nắm quyền thiên hạ nhưng lại cô độc một thân một mình. Bọn họ tự nhiên tùy ý, không sợ sống chết, sống thì hưởng thụ cuộc đời, chết thì cũng không sao cả, không có tình cảm, không có tín ngưỡng, càng không có dục vọng tham, sân, si của con người. Hai người họ có thể khiến cho những kẻ đắc tội mình tổn thất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể vì một giây phút hứng khởi mà nhượng đi cả nửa giang sơn. Đối với bọn họ mà nói, ngàn vàng khó mua nổi thứ mình thích. Mà đến nay thứ bọn họ đặt trong tim duy nhất lại trùng hợp là cùng một người.
Vì con gái (em gái) đáng yêu của mình, dù cho có làm nghiêng ngả cả cái đất nước Hoa Hạ này thì có làm sao!
Chỉ là vài gia tộc mà thôi, Hoa Thất Đồng căn bản đến mắt cũng không thèm chớp mà xử gọn.
Có sự ngầm cho phép của Hoa Thất Đồng, ở đất Thượng Kinh, Đại Sơn và Tiểu Sơn chơi đùa đến mức phải gọi là long trời lở đất. Nhà họ Bạch đã lụn bại kia không thiếu nhất chính là nhược điểm, nhóm thiếu gia tiểu thư đó ngấm ngầm làm không ít việc dơ bẩn sau lưng mọi người. Một lòng muốn gọi Bạch Khải Thụy về nhà họ Bạch ở Thượng Kinh, lần này bọn họ cuối cùng mới thật sự được lĩnh hội sâu sắc sức mạnh của Bạch Hi Cảnh. Tuy nhiên giờ đã không còn thứ thuốc hối hận mà uống nữa rồi, bọn họ chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Bạch Hi Cảnh tàn nhẫn.
Mà Bạch Hi Cảnh tàn nhẫn giờ phút này lại đang ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, tỏa ra đủ loại khí áp thấp.
Vừa qua lễ Giáng Sinh, anh liền đem con gái quay về với tổ quay phim “Đế quốc tiền truyện“. Đương nhiên, đồng hành cùng với hai cha con họ còn có Hoa Thất Đồng và mẹ Tiết. Mẹ Tiết là tự mình đến, bà biết trình độ cuồng con gái của Bạch Hi Cảnh. Tiểu Tịnh Trần bị uất ức, anh ta sẽ chắc chắn không bỏ qua cho nhà họ Tiêu. Mẹ Tiết tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi. Bà gả vào nhà họ Tiết đã ba mươi năm, cũng đã giúp lau mông cho nhà họ Tiêu ba mươi năm trời. Lần này lạnh lòng một cách triệt để, bà dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đến trạm du lịch vòng quanh thế giới đầu tiên của mình - Washingbia của nước Mỹ!
Sau khi qua năm mới, các thành viên trong tổ làm phim lục đục quay trở về phim trường, tiếp tục quay “Đế quốc tiền truyện“.
Bạch Hi Cảnh cảm thấy đủ các thể loại không khỏe!!
Tiến độ quay phim quay trở về tới khung cảnh trong căn phòng của boss trên phi thuyền trung tâm của hải tặc tinh tế trong lúc Kurt Will mang binh lính vây quét Cá Voi Trắng, yêu cầu thủ lĩnh Đông Phương phóng thích Lolita Royal.
Vì ngăn cản Lolita Royal rời khỏi mà Đông Phương đã thổ lộ một cách thâm tình với cô...
Lolita Royal mừng rỡ, kích động đến mức ngậm nước mắt ôm hôn anh ta...
Củi khô lửa bốc lăn đến trên giường...
Bạch Hi Cảnh đang giằng co trong lòng đến mức ôm lấy đầu của mình không ngừng đụng vào tường, còn Tiểu Tịnh Trần lại mặc áo sơ mi và quần short đứng ở một bên rối rắm chọc hai ngón tay trỏ vào nhau. Trong hai con mắt to tròn của cô bé tràn đầy vẻ mơ hồ. Ông Spielberg Roth đột nhiên thấy có chút đồng cảm với Bạch Hi Cảnh. Muốn cho hai người có danh phận cha và con gái diễn một cảnh thân mật nóng bỏng quả thật là có chút hố người. Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là nội tâm của người cha này đã mâu thuẫn đến mức nửa sống nửa chết rồi mà cô con gái lại hoàn toàn vô tư không cảm nhận được chút nào.
Spielberg Roth cảm thấy Bạch Hi Cảnh đơn thuần là nghĩ nhiều quá. Tiểu Tịnh Trần căn bản không có sợi dây cảm xúc đó. Đạo diễn cao nhân này dám cá cược, dù cho có quay cảnh giường chiếu kịch liệt hơn đi chăng nữa thì cô bé cũng sẽ cảm thấy đó là đánh nhau rèn luyện. Cho nên đồng chí Cha Ngốc à, anh rốt cuộc đang rối rắm cái gì chứ?!
Ông Spielberg Roth biết, muốn người đàn ông bình thường như Bạch Hi Cảnh tự đả thông tư tưởng dường như là chuyện không thể nào xảy ra. Cảnh quay này chỉ có thể được tiến hành từ phía cô con gái có đầu óc không giống người thường này mà thôi. Vậy là, ông gọi Tiểu Tịnh Trần, sau đó liền ngoắc ngón tay với cô bé.
Tiểu Tịnh Trần theo bản năng mà nhìn cha mình một cái. Đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh đang một lòng buồn rầu khó chịu đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để hướng con gái về chính đạo. Mắt thấy cha mình không tỏ ra ý phản đối, Tiểu Tịnh Trần bèn lạch bà lạch bạch chạy đến bên cạnh đạo diễn. Đôi mắt to tròn đen lay láy, lấp la lấp lánh nhìn đạo diễn, trực tiếp đem trái tim thủy tinh dễ vỡ của ông Spielberg Roth tan chảy thành nước.
Spielberg Roth kéo lấy Tiểu Tịnh Trần đi đến một góc vắng, rồi giảng giải cho cô bé biết cảnh quay này nên xử lý thế nào, làm như nào cho tốt. Thấy Tiểu Tịnh Trần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, đạo diễn cao nhân liền vung cái mặt đầy nếp nhăn như bông cúc của mình rồi hét: “Bạch Hi Cảnh, anh chuyên tâm một chút cho tôi. Diễn lại đoạn này một lần nữa, nếu còn không qua, tôi sẽ tìm một người đàn ông khác đến diễn thay vị trí này của anh đó.”
Bốn chữ “người đàn ông khác” này đã được thêm hiệu ứng trọng âm cao đến quãng tám. Bạch Hi Cảnh lạnh người, đôi mắt sắc như dao lập tức bắn ánh nhìn về phía đạo diễn.
Spielberg Roth lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ông chỉ hé miệng để lộ ra nụ cười trên gương mặt nhăn như bông cúc, cười đến mức thô bỉ.
Mẹ nó, muốn để người đàn ông khác đến đầu độc cô con gái bảo bối thuần khiết nhà anh sao. Đây tuyệt đối là hành vi đi tìm đường chết đấy có hiểu không!