Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 493: TỰ TẠO NGHIỆT KHÔNG THỂ SỐNG



Tô Phóng ngồi phịch xuống đất, trợn mắt líu lưỡi mà nhìn về phía anh trai đại nhân lật mặt còn



nhanh hơn cả lật sách, cái miệng há to vẫn còn không ngừng nôn ra máu. Sắc mặt của Minh Nhiên lại một lần3nữa đen sì, nhẫn nhịn nắm chặt nắm đấm, bước lên phía trước vài bước, nhét một viên thuốc vào trong miệng của Tổ Phóng, sau đó liền điểm mấy chỗ trên người Tổ Phóng, Tô Phóng lập tức không thổ huyết nữa. Anh0ta đang muốn lấy ánh mắt sáng như sao của mình cảm ơn anh trai đại nhân một câu, nhưng Minh Nhiên lại nở một nụ cười dữ tợn và lạnh lùng, nói: “Công phu của cậu đều vứt hết trong bụng chó rồi5phải không.”



Tổ Phóng rụt ngay cổ lại cúi đầu sám hối, anh ta thật sự đã quên việc có thể điểm huyệt để dừng máu mà! Sau khi máu đã ngừng, Tô Phỏng cảm thấy bản thân mình đã khỏe ra nhiều, anh ta4đang muốn đứng lên thì một cơn gió mạnh bay đến tập kích. Anh ta vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đạp cho một cước bay ra ngoài rồi. Ở giữa không trung anh ta lại ngửa cổ lên9phun ra một ngụm máu, ngã rầm một cái trên mặt đất, lăn lộn vài vòng mới dừng lại được. Vừa mới giãy giụa muốn đứng lên, ngước đầu nhìn thì thấy Tiểu Sơn đang đứng bằng một chân, còn lại một chân vẫn duy trì tư thế đá song phi.



Tiểu Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Tô Phóng, giống hệt như đang nhìn một xác chết, nói: “Một cước này là tiền lãi, đợi cứu được Đại tiểu thư ra, tôi sẽ lại từ từ tính khoản nợ của anh trai tôi với cậu.”



Tô Phóng:“...” Nước mắt đầy mặt, tiếp tục quỳ trên mặt đất nôn ra máu.



Bạch Hi Cảnh quay đầu lại nhìn Minh Nhiên một cái, Minh Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, không tỏ thái độ gì mà nắm chặt nắm đấm của mình.



Minh Nhiên có tức giận hay là không, Bạch Hi Cảnh cũng chẳng cần để ý. Đại Sơn bị Tô Phóng hại thành cái bộ dạng đó, đừng nói chỉ là đạp anh ta một cước, cho dù Tiểu Sơn có giết anh ta đi chăng nữa thì Bạch Hi Cảnh cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Đương nhiên, trước hết phải mau chóng cứu được con gái của anh đã.



Bạch Hi Cảnh đi lên phía trước đá mấy cái vào cẳng chân đang quỳ trên mặt đất của Tô Phóng, nói: “Được rồi, đừng nôn nữa.”



Tô Phóng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lau những giọt máu còn đang chảy lạch tạch bên khóe miệng, tự mình phong tỏa mấy huyệt đạo, máu lập tức liền ngừng chảy.



Bạch Hi Cảnh cúi người xuống, đôi mắt tĩnh lặng đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Phóng, hỏi: “Nói đi, con gái của tôi đang ở đâu?” Tô Phóng đột nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu nói: “Boss, Đại boss à, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, nói hết mọi thứ. Anh đừng sử dụng ám thị thôi miên với tôi có được hay không. Tôi đã thực sự hối hận rồi, tôi vốn định đem Đại tiểu thư cứu ra ngoài, nhưng kết quả lại bị lão già đáng chết Fores ngăn cản, lão ta còn đánh cho tôi bị thương, đúng, chính là lão ta. Tôi lập tức sẽ đưa mọi người đi cứu Đại tiểu thư, thật sự đó, tôi bảo đảm. Anh tha cho tôi một lần này đi đi đi đi đi đi đi đi!”



Tô Phóng nói liền tù tì một hơi không ngắt nghỉ một tràng những câu gì đó, gân xanh trên trán Bạch Hi Cảnh nối lên, anh tức giận nói: “Câm mồm, đừng lắm lời.”



“Rõ.” Tô Phóng lau nước mắt đứng lên, sợ hãi nhìn về phía Minh Nhiên đang trợn mắt một cái, cúi đầu tiếp tục sám hối!



Ám thị thôi miên của Bạch Hi cảnh còn lợi hại hơn cả của Tiểu Tịnh Trần nữa. Tô Phóng thật lòng sợ bản thân không cẩn thận nói ra bí mật nào đó khiến cho anh trai đại nhân phát cuồng. Có Tô Phóng dẫn đường, Bạch Hi Cảnh tìm thấy con gái mình chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng thời gian lại vừa vặn chính là thứ mà bọn họ thiếu nhất.



Tổ Phóng chạy thoát, mặc dù Giới Đắc không tin anh ta có thể còn sống để gặp được Bạch Hi Cảnh. Nhưng mà, không sợ sự việc phát sinh theo ngàn hướng vạn hướng, chỉ sợ nó đi theo đúng hướng mà mình không ngờ tới. Cho nên, ông ta không thể không phòng bị.



Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa bị trói trên bàn thí nghiệm, bị tiêm vào chất Aphronovey đã được tăng liều lượng. Các nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm bởi vì bị Tô Phóng đánh lén mà từ thân thể đến tâm trạng đều bị thương tổn không cách nào bù đắp được, cần phải nghỉ ngơi. Vậy là, trong căn phòng thí nghiệm chỉ còn lại có một mình Giới Đắc. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang hôn mê bất tỉnh, đáy mắt đục ngầu của Giới Đắc bắt đầu nổi ra những tia điên cuồng. Ông ta đem một cái hộp nhỏ từ trong ống tay áo cầm ra, cẩn thận mở nó. Ở trên cái khe có tác dụng cố định được bọc bằng một lớp vải nhung đen thẫm được đặt một mũi xilanh vừa khít, một ống kim tiêm được chế tạo đặc biệt bằng một lớp kim loại được gia công thêm cả lớp kính chống đạn. Bên trong ống kim tiêm chứa đầy dung dịch màu xám bạc, dung dịch đó đặc đến mức giống như thủy ngân. Chỉ cần là người thì đều có thể thấy được sự nguy hiểm của dung dịch này.



Đây là thuốc kích thích được nghiên cứu và chế tạo ra từ việc trộn lẫn máu của Bạch Hi cảnh và bột phần của đá thiên thạch, chỉ có hiệu quả đối với Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù không phải là thành phẩm cuối cùng hoàn mỹ nhất, nhưng hiện nay ông ta đã không còn thời gian để tiêu hao một cách từ từ nữa rồi. Bất kể là như thế nào, lúc này lão ta đều cảm thấy cần phải mạnh tay mà liều một lần.



Giới Đắc khẽ kéo ống tay áo của Tiểu Tịnh Trần ra, vuốt nhẹ phần mặt trong khớp khuỷu tay của cô bé, mềm mềm, trăng trắng, mập mập. Mặc dù hiện giờ cô bé đã gầy đến mức không còn mập mạp giống như lúc trước nữa, nhưng cánh tay be bé đó vẫn mảnh dẻ như thủy tinh, pha lê. Mãi một lúc sau, ánh mắt của Giới Đắc đột nhiên trở nên sắc bén, cầm mũi tiêm trong cái hộp nhỏ lên không chút do dự mà đâm vào tĩnh mạch trung tâm nơi khuỷu tay cô bé. Dung dịch trong ống kim tiêm biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Giới Đắc theo bản năng nhắm hai mắt lại, tận sâu trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác hưng phấn như sắp sửa đạt được một tâm nguyện nào đó. Mỗi một giọt máu của ông ta đều bắt đầu sôi trào, sâu trong niềm hưng phấn chính là một cảm giác giải thoát khó có thể hiểu được... Đến nay, ông ta thật sự đã không còn có đường để quay đầu lại nữa rồi.



Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nằm đó, mơ một giấc mơ không rõ, thế nhưng dưới biểu cảm bình tĩnh ấy lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Giới Đắc im lặng đứng ở cạnh bàn thí nghiệm, trong khoảng thời gian vài tiếng đồng hồ, ông ta đều không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần đang chìm trong giấc nồng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một sự biến đổi nào ở cô bé. Thế nhưng... Ông ta căn bản lại không thể nhìn ra được bất cứ một sự biến đổi nào dù là nhỏ nhất.



Giới Đắc chớp mắt mấy lần, có chút không thể tin được, chẳng lẽ thí nghiệm thất bại rồi sao?? Không thể nào, ông ta không tin màn cá cược được ăn cả ngã về không này của mình lại bị thua!! “Tít, tít, tít” Căn cứ nghiên cứu đột nhiên vang lên tiếng còi báo động định tại nhức óc, tiếng cảnh báo truyền đến mỗi một ngóc ngách của cả khu căn cứ. Giới Đắc ngẩng đầu lên nhìn chuông cảnh báo ở trên trần nhà, hung hăng nghiến răng hàm của mình. Cuối cùng ông ta nhìn Tiểu Tịnh Trần đang trầm tĩnh say giấc một cái, không cam lòng mà rời khỏi phòng thí nghiệm. Chạy qua chạy lại trên hành lang đều là những nhân viên bảo vệ vũ trang đầy đủ đang di chuyển nhanh chóng, mỗi người đều vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng đón chờ kẻ địch đến. Giới Đắc biết chỉ e là đã thật sự xảy ra chuyện gì rồi. Trong phòng camera giám sát, bởi vì do có Giới Đắc đến mà không khí trở nên tĩnh lặng. Giới Đắc liếc mắt một cái nhìn về phía bức tường có những màn hình đang chiếu một nhóm người đột nhập từ các máy quay được bày ở mọi góc độ. Người đứng ở vị trí dẫn đầu chính là cái tên Tô Phỏng vốn dĩ phải chết rồi nhưng hiện nay vẫn cứ nhảy nhót loạn xạ.



Giới Đắc lại hung hăng nghiến răng ken két, tầm nhìn bỏ qua tên Tô Phóng thích đâm đầu vào chỗ chết, rơi vào những người ở phía sau anh lưng anh ta.



Không hề bất ngờ là thấy Bạch Hi Cảnh đi ở phía trước, ngay vị trí đầu tiên. Cái vị Boss lớn này chỉ cần đụng đến việc của con gái mình thì dù cho có nguy hiểm hay là không nguy hiểm, anh cũng luôn thích xung phong đi đầu. Giới Đắc thật sự là không chút coi trọng tác phong không có chút uy nghiêm, không có chút tự giác nào của Đại boss như thế này.



Phía sau Bạch Hi Cảnh là Tiểu Sơn mang bộ mặt không chút biểu cảm. Giới Đắc xoa cằm, anh trai của Tiểu Sơn bị Tô Phóng đánh cho nửa sống nửa chết, không ngờ vậy mà anh ta vẫn có thể bình tâm nhã nhặn đối diện với Tổ Phóng như thế. Giới Đắc dám cá rằng, tuyệt đối là do Bạch Hi Cảnh đã cưỡng chế Tiểu Sơn, không cho anh ta báo thù. Đây chính là mối nguy hại ngầm khi chủ tớ không hợp nhau, Giới Đắc cảm thấy bản thân có thể lợi dụng điểm này, nói không chừng còn có thể chặt được phụ tá đắc lực của Bạch Hi Cảnh.



Phía sau Tiểu Sơn là Vệ Thủ, Tống Siêu và Triển Để đang cầm súng đi theo. Giới Đắc dứt khoát bỏ qua ba người này, đã là người thường cần phải dùng đến sáng thì căn bản không thể lọt vào pháp nhân của ông ta được. Phía sau của ba con người bình thường đó là ba “vầng mặt trời” đang phát sáng, Giới Đắc hơi sững sờ, dụi mắt mình vài cái, cẩn thận nhìn lại lần nữa, rồi lại khó có thể tin nổi mà trợn to hai mặt...



Giới Không!! Hai người đầu trọc còn lại, không thèm nhìn làm gì?



Mồ hôi lạnh trên người Giới Đắc ngay lập tức toát ra. Ông ta đã nghĩ Tiểu Tịnh Trần bị mất tích, sư huynh Giới Không rất có khả năng sẽ đích thân xuống núi bắt lão ta, cho nên ông ta mới vứt lại hòn đá thiên thạch đó, chính là bởi vì ngăn chặn bước tiến của Giới Không. Nhưng mà nghĩ đến là một chuyện, thực sự chứng kiến lại là một chuyện khác. Ông ta cho rằng mình có thể không sợ hãi, vì dù sao ông ta sớm đã không còn là Giới Đắc đôn hậu thật thà của năm nào nữa rồi. Đến cả Bạch Hi Cảnh cũng bị ông ta bẫy, dắt mũi chạy vòng vòng, một Giới Không gần đất xa trời, nửa người dưới đã bước chân xuống dưới mặt đất thì tính là cái quái gì! Nhưng mà, ông ta vẫn cứ không nhịn được mà cảm thấy chột dạ! Fuck! Giới Đắc theo bản năng mà nắm chặt nắm đấm lại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Giới Không đang



trên màn hình hiển thị. Đúng vậy, ông ta đã không còn là người đàn ông trầm mặc ít lời chuyên chỉ đứng làm nền năm đó nữa rồi. Bắt đầu từ thời khắc đem ống kim tiêm chứa dung dịch đó đưa vào trong cơ thể của Tiểu Tịnh Trần, ông ta đã không còn con đường nào để lui nữa rồi...



Trong màn hình chỉ có thể nhìn thấy hơn một nửa cái đầu trọc của Giới Không đột nhiên nhô lên rồi lại thấp xuống, ánh mắt tang thương dường như có thể nhìn xuyên qua màn hình hiển thị, không chút chệch hướng



mà dõi mắt chằm chằm về phía Giới Đắc. Trái tim Giới Đắc đột nhiên nhảy lên một cái, cố gắng ép mình phải trấn tĩnh. Ông ta tự nhủ Giới Không đang nhìn vào camera giám sát, ông lão căn cản không có khả năng nhìn thấy lão ta ở phía sau màn hình hiển thị.



Giới Đắc âm thầm tự thuyết phục bản thân. Ông ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Truyền lệnh của tôi, không tiếc bất kể giá nào, chỉ cần ngăn cản những người đó, đừng để chúng tiến vào viện nghiên cứu... Bốn tiếng đồng hồ, chỉ cần kéo chân bọn họ bốn tiếng đồng hồ là đủ rồi.”



“Rõ.” Các cấp đội trưởng quản lý của bộ phận an ninh đều đồng loạt lên tiếng, mỗi một người đều bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Giới Đắc ra khỏi phòng giám sát, lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng về căn phòng nghiên cứu đang giam giữ Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần vẫn cứ yên lặng nằm trên bàn thí nghiệm, hô hấp đều đều, nhịp tim ổn định, giống hệt như đang ngủ say. Nhưng, Giới Đắc biết được dung dịch đó đã phát huy tác dụng, bởi vì...



Móng tay được cắt tỉa thẳng tắp gọn gàng chỉnh tề của Tiểu Tịnh Trần đã dài ra gần được hai milimet rồi, đây chính là kết quả của việc gia tăng tốc độ của quá trình trao đổi chất. Giới Đắc không khỏi cười thành tiếng, thế nhưng nụ cười hưng phấn điên cuồng kết hợp với khuôn mặt già nhăn nheo, nhìn qua thì trông vô cùng đáng sợ. Ông ta lại một lần nữa cầm một cái ống kim tiêm rỗng ruột bằng kim loại ra, rút bỏ đầu bọc kim đặt ống tiêm nối liền với ống kim tiêm rỗng ruột ở bên huyệt thái dương của Tiểu Tịnh Trần rồi nhẹ nhàng kéo lõi pít tông bên trong ra. Bên trong ống tiêm được làm bằng kính chống đạn dần dần được lấp đầy bởi dung dịch màu trắng sữa. Sắc trắng thuần khiết còn óng ánh và long lanh hơn cả màu của tuyết. Trong dịch màu trắng đó có một vài sợi màu bạc nhạt màu đang chuyển động vòng tròn, như sương như luồng không khí, ngưng kết rồi lại tản ra, tản ra rồi lại ngưng kết, tuần hoàn không ngừng.



Nhìn thấy chất lỏng tựa như ảo mộng bên trong ống tiêm, Giới Đắc không ngừng cười ha ha đắc ý. Ông ta không chút do dự đem ống kim tiêm đã được lắp đầu mũi kim đâm vào trong tĩnh mạch ở cánh tay, chậm rãi đem chất lỏng đấy vào trong cơ thể mình. Vứt ống kim tiêm bên trong đã hoàn toàn rỗng đi, Giới Đắc loạng choạng dựa vào cánh cửa đang đóng rồi ngồi xuống dưới đất.



Dung dịch thuốc trộn lẫn vào trong máu ở tĩnh mạch rồi chảy ngược trở về trái tim, vào trong trái tim, bắt đầu từ vị trí trung tâm nhất phân chia ra. Mỗi một tế bào biến mất đồng thời sẽ có một tế bào mới thay thế, những tế bào mới sinh ra lão hóa và phân chia lại sẽ được thay thế bởi một tế bào khác càng trẻ hơn. Giới Đắc đau đớn gục mình trên mặt đất, có người lại ôm lấy lồng ngực, cả người đều run rẩy, thiếu máu đến mức nghẹt thở. Sau khi trái tim được tái tạo lại, chất thuốc còn tồn đọng thông qua động mạch, huyết quản chuyển động khắp mỗi một ngóc ngách trong cơ thể. Tế bào từ lúc sinh ra liền lão hóa cho đến khi biến mất, quá trình thay thế luân phiên này tăng nhanh gấp mười lần, trăm lần, thậm chí cả nghìn lần. Cải lão hoàn đồng là một quá trình gian nan và đau đớn, cả căn phòng thí nghiệm chỉ còn lại tiếng kêu hết thảm thiết đầy chịu đựng của Giới Đắc. Mặt đất cũng bị ông ta cào thành từng vết máu sâu. Đáng tiếc, dù cho có là móng tay bị cho đến mức bật cả ra hay là lòng bàn tay máu thịt be bét cũng đều tự động lành lại một cách nhanh chóng, ngay cả một vết sẹo cũng không có. Nhưng sự đau đớn như khoan vào tim lại khắc sâu vào trong cốt tủy, vĩnh viễn khó quên.



Người mẹ đau đớn mang đến cơ hội chào đời cho đứa trẻ, Giới Đắc muốn cải lão hoàn đồng là đi ngược lại với quy tắc của trời đất, cho nên nỗi đau đớn đó còn đáng sợ gấp trăm gấp nghìn lần so với việc phụ nữ sinh con. Đây là tội nghiệt mà ông ta tự mình lựa chọn, chỉ có thể để cho ông ta tự mình gánh chịu.