Cơ thể con người già yếu cũng là bởi sự trao đổi chất trở nên chậm lại, tốc độ sinh mới của tế bào không theo kịp tốc độ lão hóa, cơ thể3sẽ càng ngày càng già yếu càng ngày càng mục nát cho đến khi
tử vong. Cơ thể của Bạch Hi Cảnh có thể từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái đỉnh0cao ở tuổi ba mươi, chính là bởi vì sự trao đổi chất của anh được duy trì sự cân bằng tuyệt đối. Tế bào mới sinh ra và tế bào lão hòa5được thay thế một cách hoàn hảo.
“Cân bằng tuyệt đối” vốn là trạng thái lý tưởng không thể nào tồn tại, nhưng bởi vì sự xuất hiện của chất M1295 mà trở thành4hiện thực. Chỉ là, loại hiện thực này chỉ có những người mang trong mình khả năng miễn dịch đủ mạnh để đồng hóa, phân tách chất M1295 mới có thể làm được.9Bạch Hi cảnh chắc chắn là trường hợp có một không hai.
Giới Đắc mặc dù đã sử dụng bột phấn từ đá thiên thạch để trung hòa độc tính của M1371 và M1295, khiến cho M1295 mới sinh và M1371 được cường hóa hết hợp lại với nhau một cách hoàn hảo. Đáng tiếc, hắn ta không có hệ miễn dịch có thể cải tạo và đồng hóa tác dụng của thuốc như Bạch Hi cảnh. Hiệu quả của thuốc vượt quá khả năng cho phép khiến cho cơ thể của hắn ta suy sụp toàn diện. Loại kết quả này là điều mà Giới Đắc không có cách nào tưởng tượng ra được. Hoặc là nói, hắn ta từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ thất bại. Dù sao thì hai cha con Bạch Hi cảnh cũng đã giữ trong
mình tác dụng phụ đáng sợ của chất M1295 và chất M1371 được yếu đi rất nhiều. Giới Đắc vẫn luôn cảm thấy bản thân hắn nên là cái người đứng ở vị trí cao hơn. Không có lý nào việc mà hai cha con Bạch Hi Cảnh có thể làm được mà hắn ta lại không làm được.
Đáng tiếc, hiện thực lại đánh cho hắn ta một cái tát, trực tiếp đem hắn ta đánh vào trong địa ngục.
Giới Đắc giãy giụa muốn ngồi dậy, thế nhưng sự đau đớn dường như xâm nhập vào xương tủy khiến cho cả người hắn đều bắt đầu co giật. Hệ thống thần kinh đang sụp đổ, đủ các loại cảm giác như đau, ngứa, lạnh, nóng, vân vân... giống như là chiếc xe đi xuyên qua núi, điên cuồng xông lung tung mọi chỗ, thậm chí khiển cho hô hấp của hắn cũng trở thành một sự giày vò. Tiểu Tịnh Trần nhìn Giới Đắc với đôi mắt sung huyết đỏ bừng dường như sắp kề cận với cái chết, trong lòng không buồn không vui, không chút gợn sóng nào. “Nộ” của cô bé đã được bộc phát, giải tỏa hết trong lúc chiến đấu rồi, “hận” của cô bé cũng đã chảy đi theo dòng máu của Giới Đắc. Trước mắt cô bé lúc này chỉ còn lại có một niềm tin” duy nhất, đó chính là... giúp sư phụ thanh lý môn hộ!
Tình trạng thảm hại của Giới Đắc không hề làm hao mòn đi ý niệm giết chóc trong lòng Tiểu Tịnh Trần. Cô bé từ từ khum tay lại, đột nhiên vươn tay ra hướng về phía cổ họng của Giới Đắc mà tiến đến bóp lấy. Móng tay dài mà sắc nhọn trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà đó giống hệt như móng vuốt sắc bén của dã thú. Nói đúng ra thì bộ móng tay của cô bé chính là bởi vì thân thể bị đem làm công cụ chứa đựng các loại thuốc phản ứng với nhau mới dài ra như vậy. Lại nói, đây có được tính là Giới Đắc gieo nhân nào gặt quả đấy hay không?
Giới Đắc của thời khắc này đã đau đến mức quên hết tất cả bốn phía xung quanh. Hắn ta căn bản không hề chú ý đến chiêu giết chóc của Tiểu Tịnh Trần. Dù cho có chú ý đến đi chăng nữa, phỏng chừng hắn ta cũng sẽ không né tránh, mà chỉ chờ đợi được giải thoát thôi. Đáng tiếc, luôn có người không hy vọng hắn ta trải qua quá dễ chịu.
Ngay trong lúc Tiểu Tịnh Trần sắp sửa thành công, mặt đất đột nhiên chấn động một cách mạnh mẽ, tiếng rung rầm rầm vang lên. Thân thể của Tiểu Tịnh Trần lắc lư không đứng vững. Cô bé ngẩng đầu lên thì thấy vết nứt như hình nhánh cây vậy mà lại xuất hiện trên mảng trần nhà sáng bóng không chút hề hấn gì sau cuộc chiến kinh thiên động địa giữa hai người. Mặt đất lại một lần nữa bắt đầu rung chuyển không ổn định, Tiểu Tịnh Trần mơ hồ chớp chớp đôi mắt của mình, tình huống gì đây?
Giới Đắc đang đắm chìm trong nỗi đau đớn lại đột nhiên mở hai mắt ra, mặt đất rung chuyển khiến cho hắn giống như cái hồ lô, lăn lộn hai vòng trên mặt đất. Cũng không biết lấy sức lực từ nơi nào ra mà hắn ta đã giãy giụa đứng lên được, vịn vào bức tường hô hấp dồn dập. Ngay sau đó hắn lại giống như là đột nhiên nhớ ra một thứ gì đó, kinh ngạc trợn trừng hai con mắt, loạng chà loạng choạng chạy ra phía bên ngoài. Dường như ngay cả nỗi đau đớn khi cơ thể sụp đổ cũng trở thành một thứ nhỏ bé không đáng kể.
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác một chút, lập tức cũng đuổi theo sau. Thế nhưng Giới Đắc lại giống như là hít phải thuốc lắc, bất ngờ bộc phát ra tất cả tiềm lực còn lại. Dù cho tần suất phun máu thịt trên người càng ngày càng nhanh, tốc độ của hắn ta cũng vẫn tăng lên đến mức khiến cho bước chân của Tiểu Tịnh Trần cũng phải mỏi mệt.
Có lẽ chúng ta có thể gọi tên cái loại tốc độ cuồng bạo như thế này là: hồi quang phản chiếu!
Cả khu viện nghiên cứu dưới lòng đất đều thuộc về Giới Đắc, khả năng nhận biết đường đi của hắn tuyệt đối không kém hơn bản đồ sống Minh Trừng là bao. Hắn ta có thể lấy tốc độ nhanh nhất để lao đến trung tâm điều khiển của căn cứ nghiên cứu. Cánh cửa trung tâm được khóa rất chắc chắn, Giới Đắc suy yếu tựa người vào trên khung cửa, cánh tay run rẩy nhập mật mã vào. Đáng tiếc, ngón tay của hắn đã bị một lượng máu lớn che lấp, căn bản không thể nào in được dấu vân tay hoàn chỉnh. Hắn ta nóng ruột đến mức vành mắt cũng bắt đầu nhỏ ra máu.
Giới Đắc hung hăng cắn mạnh một cái, trực tiếp cắn gãy một đốt ngón tay trỏ của bản thân, run rẩy đưa cho Tiểu Tịnh Trần đang theo sát phía sau mình, nói: “Lau sạch máu đi, ấn dấu vân tay lên cửa.”
Tiểu Tịnh Trần chớp lấy đôi mắt to tròn đầy vẻ mơ hồ của mình một chút, ngây người như phỗng mà nhìn về phía ngón tay đã bị máu me bao phủ toàn bộ đó, mãi một lúc lâu sau mới có chút phản ứng. Nhưng cô bé hẳn là đang đuổi theo để giết người cơ mà. Cái tình huống quái quỷ gì đây hả? “Nhanh chút, có người muốn hủy đi cả cái căn cứ này, cô muốn chết ở đây sao?” Giới Đắc tức giận gào lên, đôi mắt như muốn trừng nứt ra của hắn phải gọi là làm người khác sợ hãi còn hơn cả quỷ dữ vậy. Tiểu Tịnh Trần nhận lấy ngón tay, lấy vạt áo mình lau sạch sẽ vết máu ở trên nó. Sau đó cô bé đem mặt trong của ngón tay bị cắn đứt này ấn lên trên màn hình cảm ứng. Một tiếng “tít” vang lên một tia ánh sáng màu đỏ quét qua hai mắt của Giới Đắc, “tinh” một tiếng, cánh cửa kiên cố với ba vòng bảo mật đã từ từ khởi động. Nó vừa mới hé được một khe hở, Giới Đắc đã lao vào bên trong, bước chân không vững ngã nhoài trên mặt đất. Hắn ta cố sức giằng co để đứng lên, đáng tiếc, cả người máu me be bét không thể ngưng tụ được một chút sức lực thực sự nào nữa. Hắn ta chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bò vào bên trong giống y như bị nguyền rủa.
Tiểu Tịnh Trần cũng đi vào phía trong theo hắn, căn phòng điều khiển trung tâm kỳ thực không hề lớn, nhưng các loại máy móc ở đây còn nhiều hơn so với bên trong căn phòng giam giữ cô bé lúc trước. Ở trên cái thể đặt trước màn hình giám sát chính giữa căn phòng có một người đang ngồi đó, một ông lão mái tóc đã bạc phơ trắng xóa, Tiểu Tinh Trần có thể nhận ra ông...
Chính là Spielberg Roth!
Ông lão Spielberg Roth suy yếu nằm ở trên chiếc ghế, một tay đặt ở trên bàn điều khiển phía trước người, thân hình lọm khọm có chút phình ra ở phía dưới bộ quần áo người già màu xám tro khiến ông lão giống như một người sắp trút hơi thở cuối cùng. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đi vào, ông lão nhấc mí mắt lên, đôi mắt đục ngầu cũng nhuốm lên một chút ý cười. Ông lão cong khóe miệng đầy những nếp nhăn của mình lên nói: “Có thể lại được nhìn thấy cháu, thật là tốt!”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu sang một bên, có đôi chút không hiểu được tình huống hiện tại là gì. Giới Đắc bò đến bên cạnh ghế, gắng sức kéo lấy ống quần của ông lão Spielberg Roth, vừa tức vừa hận nói: “Vì sao?”
Tiểu Tịnh Trần không hiểu, nhưng hắn ta lại biết, dưới bàn tay đang đặt lên trên bàn điều khiển của ông lão Spielberg Roth chính là cái nút khởi động hệ thống tự hủy của căn cứ thí nghiệm này. Khởi động hệ thống tự hủy cần phải có mật mã, mà người biết được mật mã trên thế giới này chỉ có hai mà thôi. Một người là bản thân Giới Đắc, một người khác chính là Giới Thất, người mà lão ta tin tưởng nhất. Thế nhưng giờ đây, ánh đèn trên cái nút đó đã chuyển từ màu xanh lá cây sang thành màu đỏ rồi.
Ông Spielberg Roth khởi động hệ thống tự hủy của căn cứ thí nghiệm, điều này dường như đồng nghĩa với việc hủy đi tâm huyết hơn nửa cuộc đời của Giới Đắc. Giới Đắc cảm giác được sự tuyệt vọng và đau đớn khi bị phản bội. Thí nghiệm thất bại, hắn ta sắp chết rồi. Dù cho có muốn phản bội thì vì sao lại không thể đợi đến khi hắn ta đã chết chứ. Như thế ít nhất hắn ta cũng có thể mang theo chút hy vọng mà xuống địa ngục, Thể nhưng, ông Spielberg Roth lại hủy tất cả hy vọng nhỏ nhoi còn lại của hắn, vì sao ngay cả vài phút thôi cũng không bằng lòng đợi? Có lẽ do cảm xúc dao động quá lớn, trên người Giới Đắc đột nhiên thấm ra vài đóa hoa bằng máu liên tiếp nhau. Vùng da thịt nơi bắp tay phía trên, chỗ đang bị bao phủ bởi miệng vết thương không rõ nguồn gốc bỗng nhiên tự động đứt rời ra khỏi xương cốt và rơi xuống dưới, trộn lẫn với màu đỏ khiến cho người ta sợ hãi vô cùng. Giới Đắc đau đớn rên rỉ một tiếng, không đợi hắn ta tỉnh táo trở lại, một mảng da mang theo máu thịt ở phần dưới khuỷu tay cũng rời ra khỏi xương cốt, giống như là có lưỡi đao vô hình đang lăng trì hắn ta, chầm chậm từng nhát, từng nhát một vậy.
Hắn ta run rẩy cánh tay, níu lấy bàn tay đang để trên tay vịn ghế ngồi của ông Spielberg Roth, ngước đầu lên nhìn ông giống như ác quỷ, đôi mắt hận thù chảy ra những giọt lệ đỏ thẫm, hỏi: “Vì sao vậy? Tôi yêu thương ông như thế, vì sao ông lại đối xử với tôi thế này chứ?” Ông Spielberg Roth dường như không hề nhìn thấy ý hận thù như khắc sâu vào xương tủy của Giới Đắc, vươn bàn tay già cỗi ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng bị băm thành trăm ngàn mảnh trước mắt mình, những lời nói lại hướng về phía Tiểu Tịnh Trần: “Khu căn cứ lập tức sẽ nổ tung, cháu nên nhanh chóng đi đi, nếu không thì không chạy được nữa đâu. Ta bảo đảm Giới Đắc sẽ không sống sót mà rời khỏi căn cứ này được. Chỉ cần trong thời gian ba phút đồng hồ chạy đến chỗ thang máy, cháu sẽ còn có hy vọng tìm được đường sống... Lẽ nào cháu không muốn gặp lại người cha của mình sao?”
Tiểu Tịnh Trần vốn còn có chút do dự, đang muốn chính tay mình xử lý Giới Đắc, nghe thể liền dứt quyết xoay người lại, “sẽ không thể gặp lại cha nữa” gì gì đó tuyệt đối chính là tử huyệt của cô bé.
Nhìn thấy Tiểu Tinh Trần không chút chần chừ lưỡng lự mà dứt khoát rời khỏi, ông Spielberg Roth không khỏi có chút muốn cười. Ông quay người lại tắt hết tất cả những ánh đèn ngoại trừ đèn trong phòng điều khiển, theo ngay sau đó những ngọn đèn chân không màu trắng bắt đầu sáng lên theo quy luật, lấy ánh sáng để nối liền lối đi ngắn nhất từ phòng điều khiển dẫn đến cửa thang máy.
Là một người mù đường, nếu không có ánh đèn chỉ lối, thì dù cho có cho Tiểu Tịnh Trần thời gian ba ngày, cô bé cũng không thể tìm được chỗ cần đến. Vụ nổ sẽ theo hướng từ trong ra ngoài, thứ đầu tiên bị hủy hoại chính là căn phòng thí nghiệm giam giữ Tiểu Tịnh Trần trước đó, sau đó từng chút, từng chút một lan ra, di chuyển về phía phòng điều khiển trung tâm. Mặt đất đang rung chuyển, trần nhà đang nứt ra, những tảng đá lớn đổ ập xuống, hủy sạch những máy móc đắt tiền có giá trị khổng lồ, làm đứt dây điện khiến cho những tia lửa lóe lên tành tạch, hòa vào với khói bụi mù mịt. Ông Spielberg Roth dưới khung cảnh dường như ngày tận thế ập đến nơi đây, quỳ xuống dưới đất, ôm lấy Giới Đắc cả người máu tươi bê bết, nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý hận của hắn, trầm giọng nói: “Tôi thà rằng chết đi cùng ông, cũng không muốn nhìn thấy ông biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Còn nhớ đến những người đồng nghiệp, bạn bè đã trốn trong phòng thí nghiệm gần một thế kỷ trước của chúng ta không? Vào lúc ngọn lửa thiêu cháy bọn họ, bản thân ông đã nói những gì?”
“Như thế này thì chúng ta có gì khác với những tên giặc súc sinh đó?”
“Ít nhất chúng ta cũng hiểu được dừng lại trước khi quá muộn, ít nhất chúng ta không hề tạo thành sai lầm lớn.”
“Chúng ta cùng nhau vào chùa Bồ Đề đi, siêu độ cho những người đã mất, chuộc lại tội nghiệt của chúng ta.”
“Anh nói thử xem, đợi sau khi tôi chết, thì sẽ tiến vào thiên đường hay địa ngục?” “Dù cho có là địa ngục, cũng sẽ có tôi ở bên anh!”
“Được!”
sống thì vào chùa Bồ Đề, chết bước chân xuống địa ngục!
Giới Đắc bị sự thù hận thiêu đốt lý trí lúc này bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại, sự điên cuồng dưới đáy mắt đã phai đi, chỉ còn lại vẻ mơ hồ cùng với dòng máu đỏ thẫm đang chảy xuôi. Hắn ta làm sao có thể quên được lời thề “siêu độ cho những người đã mất, chuộc lại tội nghiệt của chúng ta”, làm sao lại quên đi sự vui mừng khi “dừng lại trước khi quá muộn”, làm sao lại quên được sự chờ mong khi được “gặp lại bạn bè“... Hắn ta rốt cục đã làm sao vậy? Hắn ta vì có thể có càng nhiều thời gian để sống bên cạnh Giới Thất mới theo đuổi trường sinh bất lão, thế nhưng đến cuối cùng, hắn ta lại hủy hoại hy vọng sống cuối cùng của Giới Thất. Nếu như không phải hắn ta làm ra những sự việc thế này, bây giờ Giới Thất vẫn còn cười ha hả đi quay phim, hưởng thụ mấy năm, mấy mươi năm, thậm chí đến mấy mươi mấy năm thời gian vui vẻ. Hắn ta đã làm những gì thế này!!
Đáng tiếc, hắn ta hối hận thì đã quá muộn màng. Da thịt của hắn ta đã mục ruỗng, xương máu của hắn cùng đang tan ra. Mới lúc đầu còn có thể nhẫn nhịn mà không rên rỉ thành tiếng, dần dần, tiếng kêu thảm thiết đã tràn ra khỏi cổ họng. Hắn ta đau khổ gắng gượng nằm trong lòng Giới Thất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào xương cốt bên trong bị lộ ra khi cơ thịt trên người mình bị chia cắt rồi rớt xuống. Hắn ta đang biển thành bộ xương trắng từng chút từng chút một, thế nhưng, hắn ta vẫn còn sống, sống sót trong đau khổ.
“Siêu độ cho những người đã mất, chuộc lại tội nghiệt của chúng ta.” cũng không vẻn vẹn chỉ là câu nói để đấy cho có thôi đâu!