Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 72: Bé ngốc nhà hồ Ly lớn



Hàn Hùng là bạn nối khố của Lăng Phi, mẹ Lăng Phi mở cửa nhìn thấy tên béo đã biết nó đến để làm gì rồi.

Chị Lăng gần như là chứng kiến Hàn Hùng lớn lên, tính cách của tên béo tương đối đơn giản, thích ăn to nói lớn nhưng rất lễ phép, gặp ai trên đường thì từ xa đã nghe thấy tiếng nó hô “Chào chú”, “Chào cô” rồi. Cho nên về cơ bản người lớn đều vẫn rất thích nó.

“Cháu chào cô!” Nhìn xem, cửa vừa mở ra thì cái miệng của tên béo Hàn Hùng đã lập tức còn ngọt hơn cả mật ong.

Chị Lăng không nhịn được mỉm cười. Bình thường chị cũng không ngăn cản con trai ra ngoài chơi cùng đám bạn. Những đứa trẻ ở Kim Đỉnh hầu như đều là con nhà giàu hoặc cháu nhà quan, tình bạn thời thiếu niên rất trong sáng chân thật, sau này lớn lên nhất định thành một mối quan hệ khăng khít. Nhưng cân nhắc tới việc sắp đến ngày khai giảng, đồng chí Lăng Phi vẫn còn cả một rổ bài tập chưa làm, làm không xong nhất định sẽ bị ba cậu đánh chết.

Vậy là chị Lăng chỉ có thể cười áy náy: “Lăng Phi đang làm bài tập, hôm nay có lẽ không có thời gian ra ngoài chơi với các cháu.”

Hàn Hùng đơ người, có vẻ như nó cũng quên mình cũng có cả một đống bài tập chưa làm xong, vẻ mặt bi thương muốn khóc!

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, khóe miệng cong lên, cười ngọt ngào để lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chúc cô năm mới tốt lành.”

Chị Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con non nớt, hơi sửng sốt, đợi đến khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn bị thân hình to lớn của Hàn Hùng che lấp ở đằng sau thì trái tim của chị lập tức tan chảy, nụ cười càng thêm chân thực: “Bé con, chúc cháu năm mới tốt lành!!”

“Cô ơi, cô có thể giúp cháu chuyển một câu đến Lăng Phi được không?”

Mẹ Lăng ngồi xổm xuống, xoa cái má phúng phính của Tiểu Tịnh Trần: “Được, cháu nói đi.”

Tiểu Tịnh Trần nghiêm trang nói: “Nhờ cô nói với Lăng Phi, buổi sáng hôm nay anh ấy không đến luyện tập, cháu rất giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Chị Lăng sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Tiểu Tịnh Trần tiếp tục cười giống như một quả nhân sâm ai gặp cũng yêu: “Phiền cô rồi.”

“Không phiền, không phiền.” Chị Lăng đáp lại theo bản năng, nhìn bóng dáng hai đứa ngốc rời khỏi, chị phì cười lắc đầu, nhưng cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ coi đó là ám hiệu gì đó của đám trẻ. Chủ yếu là Tiểu Tịnh Trần còn quá nhỏ tuổi, đứng bên cạnh Hàn Hùng mà so sánh thì hoàn toàn chính là một con búp bê không hiểu chuyện. Tức giận cái gì chứ, thật sự không quan trọng.

Vậy là vì sự sơ suất của mẹ Lăng, Lăng Phi không nhận được lời nhắn của Tiểu Tịnh Trần nên đã toàn tâm toàn ý làm bài tập. Mãi cho đến khi trời đất đã tối om, hoàn toàn không biết sư phụ đại nhân bởi vì sự vắng mặt của cậu mà tức giận biết bao nhiêu, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

Việc tương tự cũng liên tục lặp lại ở nhà của những thiếu niên khác, Tiểu Tịnh Trần căn bản không gặp được đám thiếu niên, nhưng bé rất nghiêm túc nhờ cô hoặc chú ra mở cửa chuyển lời giúp bé. Các cô chú đều gật đầu đồng ý trước mặt bé, kết quả vừa xoay người thì những cô chú đó đều xem lời hứa của mình như mây bay. Chủ yếu vẫn là vì thấy Tiểu Tịnh Trần tuổi còn quá nhỏ, không ai coi sự tức giận của bé thành việc gì to tát, chỉ là sự giận dỗi của đám con nít với nhau mà thôi.

Thời gian này, đám thiếu niên không phải đang điên cuồng làm bài tập thì chính là đang ngủ nướng, những bậc làm cha làm mẹ không thể để chuyện nhỏ này quấy nhiễu sự nhiệt tình trong học tập hiếm có của con mình được. Những người làm bảo mẫu cũng không dám đem chuyện cỏn con này làm phiền quyết tâm ngủ nướng của các thiếu gia. Vậy nên, trên thực tế, lời nói của Tiểu Tịnh Trần căn bản không được chuyển đến tai bất kỳ một thiếu niên nào cả.

Mỗi nhà Tiểu Tịnh Trần đều lượn qua một lượt, bé đưa Hàn Hùng trở về sân tập, vừa chờ đám thiếu niên đến chịu chết tạ tội, vừa tính xem mình đã đến bao nhiêu nhà, tính đi tính lại vẫn thấy số lượng không đúng lắm.

Tiểu Tịnh Trần gãi đầu, nghi hoặc nói: “Có phải còn thiếu hai người không??”

Hàn Hùng hơi sửng sốt, gật đầu: “Nhà Lạc Kha Minh thì anh không biết, bố mẹ Đầu Gỗ đi làm rồi, bài tập còn chưa làm xong, cậu ấy nhất định đã bị khóa trái trong nhà, có đi thì cũng vô ích, cậu ấy căn bản không ra được.”

“Sao anh lại không biết nhà của Lạc Kha Minh được? Anh ấy không sống ở đây sao?” Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không hiểu, lẽ nào tên béo này cũng không biết đường giống bé?

Tên béo cười ngốc nghếch nói: “Lạc Kha Minh sống ở Kim Đỉnh là không sai, nhưng trước giờ nó chưa từng đưa bọn anh về nhà nó chơi, cho nên anh cũng không biết nhà nó ở đâu.” Nói rồi nó ghé vào tai Tiểu Tịnh Trần nói thầm: “Nghe nói nhà họ có cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, tự tiện xông vào sẽ phải chết đấy!”

Nếu như để một người lớn nghe thấy câu này, tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh bỉ, “tự tiện xông vào sẽ phải chết” cái gì đó chỉ là truyền thuyết. Bây giờ là xã hội pháp trị, cũng không còn quy tắc “triều đình không quản chuyện giang hồ”, đây hoàn toàn là do lũ trẻ xem quá nhiều phim võ hiệp mà tưởng tượng ra.

Nhưng không khéo ở chỗ Tiểu Tịnh Trần cũng là một đứa trẻ, hơn nữa còn là đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Hàn Hùng. Hàn Hùng còn tin những lời này là thật, thì chẳng cần nói đến Tiểu Tịnh Trần. Ở trên núi bé đã gặp được rất nhiều cao thủ, vậy nên bé cũng hoàn toàn không biết dưới núi chín mươi chín phảy chín phần trăm đểu là người bình thường.

Thế là khi nghe thấy câu nói của Hàn Hùng, hai mắt bé liền sáng lên, cao thủ võ lâm hả~!!

Tiểu Tịnh Trần đứng dậy phủi mông: “Chúng ta đi tìm Đầu Gỗ trước, sau đó đến nhà Lạc Kha Minh thăm hỏi vị cao thủ võ lâm kia một chút.”

Tên béo há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần, một câu “Anh không biết nhà Lạc Kha Minh” đành phải nuốt trở về bụng, híp đôi mắt nhỏ chẳng hiểu gì, cách biểu đạt của nó có gì sai sao? Sao mà cảm giác phản ứng của Bé Ngốc hoàn toàn lệch sóng vậy?

Nhà Đầu Gỗ nằm ở tầng mười một, hai đứa trẻ gõ cửa, bên trong liền truyền ra tiếng của Đầu Gỗ. Quả nhiên, chỉ có mình nó ở nhà, phòng cũng bị khóa trái, hơn nữa còn là cửa chống trộm. Nghe thấy tiếng Tiểu Tịnh Trần, Đầu Gỗ rất vui, nhưng cũng không biết phải làm sao: “Mẹ anh khóa trái cửa rồi, anh không ra được.”

Tên béo nhún vai một cái, tỏ vẻ “anh đã nói rồi mà” khiến Tiểu Tịnh Trần rất khó xử. Bé gãi đầu: “Nếu không thì em đá văng cửa ra nhé?”

Lòng bàn chân tên béo trơn trượt suýt thì té ngã, khóe miệng co rút mạnh mẽ: “Nếu mà em đá văng cửa thì đợi đến lúc Đầu Gỗ trở về thì nhất định sẽ bị mẹ nó đánh chết.”

Không phải người nhà nào cũng dễ nói chuyện như người nhà họ đâu. Nó nghĩ tới cửa phòng mình bị Tiểu Tịnh Trần đá văng, tên béo âm thầm oán giận.

“Thế làm thế nào?” Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần mờ mịt nhìn tên béo.

“Trừ phi có thể mở cửa ra.” Tên béo nói, thấy mắt Tiểu Tịnh Trần lóe sáng, nó lập tức bổ sung một câu: “Không được làm hỏng khóa cửa.”

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần lập tức tối sầm, cái này… thì hơi khó đó!! Bé không thể mở khóa!

Có khó khăn thì hãy tìm ba!-- Đây là chân lý!

Vậy là Bạch Hi Cảnh đang không ngủ được bởi vì gối ôm đã thức dậy, nhưng vẫn cứ ôm chăn cố gắng phấn đấu giả vờ ngủ thì điện thoại reo. Cha ngốc vừa nghe thấy tiếng chuông đặc biệt liền biết là điện thoại của con gái yêu. Anh nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy di dộng. Bởi vì ngủ không đủ nên toàn thân hồ ly lớn đầy oán niệm, nhưng tiếng nói lại ôn nhu cưng chiều như nước chảy: “Alo, Tịnh Trần!” Tên khốn kiếp hai mặt nhà anh!!

Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc trình bày vấn đề nan giải hiện tại và kết quả mà bé mong đợi. Bạch Hi Cảnh nghiêm túc lắng nghe, bộ dạng như đang nghiêm túc giải quyết một vấn đề dân sự to lớn nào đó. Sau khi nghe xong, anh bừng tỉnh, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chỉ dạy như thế này, như thế kia, sau đó hài lòng cúp máy trong tiếng “Cảm ơn ba!” ngọt ngào của Tiểu Tịnh Trần. Toàn thân anh tản ra những bong bóng màu hồng hạnh phúc. Anh ôm lấy cái chăn mềm mại lăn lộn trên giường lớn, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng giống như con cáo trộm được nho vậy.

Tiểu Tịnh Trần cúp máy, gõ cửa phòng: “Đầu Gỗ, em có thể đưa anh ra ngoài, anh có đồng ý ra ngoài không?”

Ba nói bây giờ đưa nó ra ngoài, về sau mẹ của Đầu Gỗ trở về sẽ rất tức giận, trước tiên phải hỏi rõ Đầu Gỗ có muốn hay không đã.

“Ừ, anh không muốn bị giam trong phòng, anh không muốn làm con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, anh sẽ ngạt thở mất.” Giọng nói rầu rĩ của Đầu Gỗ truyền tới.

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, sau đó tiếp tục gọi điện thoại, tên béo trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần đang vô cùng nghiêm túc, theo bản năng dụi mắt. Nó vừa hoa mắt có phải không, Bé Ngốc hình như chỉ ấn ba phím—

110??? Chết tiệt, là ấn bừa 110 sao, cẩn thận ngồi tù đấy!

Điện thoại vừa được kết nối, Tiểu Tịnh Trần mang giọng sữa nói, “Cô ơi cứu mạng, bạn cháu bị khóa trong phòng không ra được rồi.”

Nhân viên đầu dây 110 vừa nghe thấy là điện thoại của trẻ con, giọng lập tức mềm mỏng rất nhiều: “Bạn nhỏ, cháu đừng vội, nói với cô xem rốt cục có chuyện gì? Bạn cháu bị nhốt ở phòng nào không ra được?”

“Chính là bị nhốt trong phòng không ra được, nếu cô không đến cứu bạn ý, bạn ý sẽ ngạt thở!!!”

Cha nói không được nói là Đầu Gỗ bị mẹ mình khóa cửa nhốt trong nhà, phòng và nhà nghĩa gần như nhau, bé không có nói dối, còn về ngạt thở gì đó là do Đầu Gỗ tự nói, bé chỉ là nói lại lời nó, cũng không có nói dối ~ Ừ ~ Chính là như vậy!

Nhân viên đầu dây bên kia vừa nghe thấy “ngạt thở”, nhất thời luống cuống. “Ngạt thở” có thể chết người đấy. Việc như vậy thà tin là thật còn hơn không tin, bạn nhỏ này nghe giọng mới chỉ khoảng năm, sáu tuổi, bạn của bé phỏng chừng cũng không lớn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật khủng khiếp.

Thế là nhân viên tiếp máy dứt khoát nói, “Bạn nhỏ, cháu biết địa chỉ ở đâu không? Nói địa chỉ cho cô, cô sẽ lập tức cho người đến giúp cháu.”

“Cảm ơn cô.” Tiểu Tịnh Trần mỉm cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền, giương đôi mắt to nhìn tên béo: “Địa chỉ!”

Tên béo ngớ ra nói địa chỉ, Tiểu Tịnh Trần lặp lại một lần sau đó tắt máy. Tên béo nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần đang cười tủm tỉm, đầu óc hoàn toàn rối tinh rối mù lên rồi. Mẹ kiếp, đây còn là Bé Ngốc mà nó quen biết sao? Sắp trở thành đại lừa bịp rồi!!!

Tên béo không khỏi bái phục Tiểu Tịnh Trần liên thuyên không ngừng. Bé Ngốc lại có tài đặc biệt như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ!

Năm phút sau, dưới lầu vang lên những tiếng bước chân. Tiểu Tịnh Trần không khỏi len lén nhìn vẻ mặt hưng phấn của tên béo bên cạnh. Ba nói, sau khi chú cảnh sát tới, tốt nhất là khóc lóc cầu cứu, nhưng mà bé hiện tại hoàn toàn không thể khóc ra được. Ba nói, nếu như không tự khóc được thì hãy để người khác khóc thay!

Người khác... Bên cạnh chỉ có mỗi mình tên béo!!!

Tiểu Tịnh Trần chạy đến phía cầu thang nhìn xuống, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của ba người mặc đồng phục cảnh sát đang nhanh chóng đến gần, trong những thời khắc có chút đặc biệt thì leo cầu thang bộ còn nhanh hơn đi cầu thang máy.

Bé có thể khẳng định mấy người đến này là các cô chú cảnh sát. Tiểu Tịnh Trần chạy về phía cửa nhà Đầu Gỗ. Tên béo đang muốn hỏi người đã đến chưa thì bất thình lình Tiểu Tịnh Trần tung một cú đánh lên mũi nó. Cú đánh này cô bé dùng lực rất khéo léo, vừa không lưu lại dấu vết gì lại vừa có thể kích thích tuyến lệ.

Tên béo nháy mắt bị đánh cho choáng váng, vẫn chưa có phản ứng gì thì nước mắt cứ thế trào ra, kèm theo cả nước mũi trong suốt.

Vì vậy mà khi hai chú cảnh sát và một cô cảnh sát xuất hiện ở đầu hành lang liền nhìn thấy một tên béo đang khóc hu hu, vẫn không quên “an ủi” đứa trẻ ít tuổi hơn ở bên cạnh...

Kỳ thực, nó chỉ là đang uất ức dò hỏi đứa trẻ vì sao đột nhiên lại đánh nó mà thôi, gạt nước mắt ~!