Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 95: Em gái thật khác người



Cú điện thoại này của Đại Sơn đơn thuần chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, ngoại trừ một tiếng “Alô” ra thì hầu như anh ta không để Tiểu Tịnh Trần nói thêm một câu nào khác. Sau khi cúp điện thoại xong, anh ta lập tức quay lại, tỏ vẻ áy náy nói với ông già trước mặt: “Thật xin lỗi ông Tạ, thiếu gia nhà chúng tôi thật sự không rảnh, ông xem...”

Ông Tạ năm nay đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh như người mới năm mươi vậy. Ông mặc một bộ trang phục luyện võ dành cho người già, nhìn không khác gì những ông lão bà lão tập Thái Cực Quyền mỗi buổi sáng sớm. Ông Tạ vuốt chòm râu, mỉm cười nhân hậu nói: “Không rảnh thì đành chịu, ta cũng chỉ hỏi vậy thôi.”

“Vâng, vâng.” Đại Sơn gật đầu liên tục, ngoan ngoãn như con chuột nhỏ bé đứng trước mặt một chú mèo lớn, đến nụ cười cũng lộ ra vài phần chân thành và… chột dạ: “Ông Tạ, quả thực xin lỗi ông, còn phiền ông phải tự mình đi một chuyến.”

Ông Tạ phất tay không hề để ý, sau đó chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi phòng đọc sách, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc Bạch Hi Cảnh này được lắm, giờ đến cả ta cũng dám lừa. Haiz~, mình đã già mất rồi, chuyện của đám trẻ thì để cho đám trẻ tự giải quyết đi!”

Đại Sơn không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, ông già này... quá lão luyện, sành sỏi. Tuy nói là địa vị của Bạch Hi Cảnh ở thành phố S không ai có thể lung lay được, nhưng những trưởng bối có quan hệ thân thiết với nhà họ Bạch, chỉ cần trong tình huống không chạm tới ranh giới với Bạch Hi Cảnh thì bọn họ vẫn có thể phải nể mặt đôi chút: “Ông Tạ đi thong thả, rảnh rỗi lại ghé nhà chơi, bác Bạch vẫn nhắc ông mãi đấy ạ.”

“Được rồi. Bớt nói mấy câu thừa thãi này đi, Bạch Khải Thụy mà nhớ tới ta sao? Mặt trời mọc hướng Tây còn đáng tin hơn một chút đấy.” Ông Tạ vui vẻ nói lời trêu chọc Đại Sơn. Nhìn bóng dáng của ông cụ đi xa dần, Đại Sơn thở hắt ra một hơi, vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Hi Cảnh, “Lão Đại, đã xong việc rồi ạ!”

“Ừ.” Bạch Hi Cảnh nghe thấy những tiếng thét chói tai vô cùng vui mừng của đám thiếu niên ở phòng sách lớn trên lầu, vô thức nhếch khóe môi, nói: “Đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức Tịnh Trần chính là Bé Ngốc Đầu Trọc ra ngoài. Ông Tạ là người cao quý, chuyện mời làm giám khảo căn bản không cần ông ấy phải đích thân ra mặt. Ông ấy đang ngầm ra hiệu rằng có người đang muốn gây rắc rối cho chúng ta.”

Vẻ mặt của Đại Sơn không khỏi nghiêm túc hẳn lên: “Em sẽ lập tức đi điều tra ngay.”

“Sau khi đã điều tra rõ ràng rồi thì cậu tự nghĩ cách giải quyết đi. Tôi không muốn lại có thêm bất kì ai tiết lộ những thông tin liên quan đến Tịnh Trần khi chưa có sự cho phép của tôi.”

“Em hiểu rồi ạ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Ngắt điện thoại xong, khuỷu tay của Bạch Hi Cảnh chống lên mép bàn, mười ngón đan xen vào nhau đỡ lấy cằm, đôi mắt phượng đẹp đẽ hơi trầm xuống, ánh lên tia sáng lạnh lẽo bén nhọn phía sau mắt kính trong suốt, khóe miệng của anh vô thức nhếch lên tạo thành một đường cong quyến rũ, khác một trời một vực với nụ cười khi nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của con gái và đám cháu trai.

Mặc dù đấu trường liên server của Giang Hồ Sát sẽ được đồng bộ phát sóng trực tiếp trên mạng, nhưng chỉ phát sóng trực tiếp cảnh tượng PK của các nhân vật trong game, không được phép ghi hình lại các game thủ ngoài đời, đặc biệt là trẻ vị thành niên. Trừ phi đã được sự đồng ý của bản thân người chơi hoặc người giám hộ, nếu không bất cứ tin tức về ghi âm hay ghi hình thật nào đều phải bảo mật, đây cũng là một cách mà ban tổ chức dùng để bảo vệ cho các game thủ.

Trong thời đại tin tức bùng nổ như hiện nay, những tin tức bằng video dường như không có gì là bí mật cả.

Tiểu Tịnh Trần mới chỉ có sáu tuổi, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào hoặc chuyện gì ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của bé. Sở dĩ anh đồng ý cho Tiểu Tịnh Trần tham gia đấu trường liên server, một mặt bởi con gái bảo bối rất thích loại trò chơi đánh nhau như thế này; mặt khác cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đây là thành phố S, Công ty Kĩ thuật mạng Khải Hoàn và trụ sở chính của Giang Hồ Sát cũng nằm ở thành phố S, mà thành phố S là địa bàn của Bạch Hi Cảnh anh đây. Mặc dù anh rất ít khi sử dụng quyền lực này, nhưng cũng đủ để anh có thể bảo vệ tốt cho những người mà anh muốn bảo vệ.

Thế nên, anh không hề lo lắng những thông tin cá nhân của Tiểu Tịnh Trần sẽ bị tiết lộ ra ngoài, lại càng không lo lắng kết quả của giải đấu sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của con gái!

Đây là thời đại của những người cha có trách nhiệm, có cha giúp đỡ thì hữu dụng hơn tất cả... Kết quả điều tra rất nhanh đã có, cái tên Diêu Tương Phi lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Hi Cảnh. Anh híp mắt lại đầy nguy hiểm, đầu ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ, gọn gàng gõ nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn liên tục khiến ông Bạch đang đọc sách, nghe thấy những tiếng gõ nhịp này cũng phải hoảng sợ, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía sau bàn đọc sách, vừa hay đối mặt với nụ cười lạnh lùng khát máu của Bạch Hi Cảnh. Ông Bạch lập tức cứng đờ, dứt khoát cúi đầu giả mù.

Ông đã già rồi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi, để bọn chúng tự lăn lộn đi, lão già như ông không quản được nhiều như vậy nữa. Ừ! Chính là như vậy!

Đại Sơn đang suy nghĩ xem nên xử trí người phụ nữ to gan rảnh rỗi thích tìm rắc rối này thế nào, không ngờ Bạch Hi Cảnh đã gọi điện thoại tới.

“Không phải cậu nói muốn kiếm chuyện cho mấy người bên SHIELD làm sao, tôi cho cậu nghỉ một tuần, chơi vui vẻ một chút!”

“Dạ.” Đại Sơn hưng phấn hét to. Trên đời này không có chuyện gì có thể khiến người ta vui vẻ bằng việc Boss cho phép đi làm chuyện xấu chứ!

SHIELD gì đó, cuối cùng cũng có chuyện để làm rồi!

Sau khi vòng đánh giá tư cách kết thúc, đám thiếu niên nhà họ Bạch đều thuận lợi thăng cấp. Đến vòng loại, cả bảy thiếu niên đều thay đổi từ súng bắn chim thành đại bác, chọc mù mắt chó của đám người vây xem, chém cho đám trẻ con xui xẻo đối chiến với chúng mặt đầy máu. Trong tiếng lên án, ủng hộ nặng mùi thuốc súng nổ ra trên diễn đàn đấu trường liên server, tất cả lại cùng thăng cấp thuận lợi.

Các thiếu niên cảm thấy bản thân đã bị miếng bánh thịt từ trên trời đập xuống đến mức có thể mang thân xác này đi yết kiến Phật Tổ được rồi. Mặc trang bị cực phẩm đi chém người quả nhiên là thích nhất. Cả bọn không kiềm chế được mà vừa hoan hô vừa tung Tiểu Tịnh Trần lên không trung, sau đó khi bé rơi xuống lại đón được vững vàng. Đương nhiên đó là trình tự thông thường, nhưng vấn đề ở đây là Tiểu Tịnh Trần là người bình thường sao?

Tiểu Tịnh Trần đang cố gắng đổi Boss dạng hoa, bất thình lình bị mấy người anh họ ôm tung lên không trung. Thật ra, tung lên không quá cao, dù sao cũng có nóc nhà ngăn cản. Tiểu Tịnh Trần nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, chỉ là trong trạng thái lơ lửng giữa không trung, cả cơ thể không hề có bất kì điểm tựa nào, trong lòng Tiểu Tịnh Trần cảm thấy hơi hụt hẫng. Thế là bé tay thì vịn, chân thì móc, cả người giống như con gấu Koala treo trên chiếc đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà theo bản năng. Chiếc đèn chùm chịu tác động của ngoại lực chậm rãi lắc lư... Tiểu Lục khó khăn nuốt nước miếng, nói một cách nhạt nhẽo: “Tịnh Trần, em leo lên cao như vậy làm gì? Mau xuống đây đi!” Đừng làm hỏng đèn chùm nhé, ông nội sẽ đánh chết bọn chúng đấy, thật sự sẽ như vậy đấy, không thể làm tổn hại phòng đọc sách của một ông già được có biết không hả!

Cánh tay nhỏ bé ôm lấy chỗ cong của chiếc đèn chùm pha lê, Tiểu Tịnh Trần dễ dàng thay đổi phương hướng, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả vượn tay dài trèo cây. Bé cúi đầu nhìn bảy người anh họ dưới mặt đất, phồng má, mếu máo uất ức nói, “Rõ ràng là các anh ném em lên đây mà.”

Đám thiếu niên: “...” Bọn chúng đều tự đánh vào tay mình một cái, cho mày chừa này!

Là anh cả, Bạch Húc Thần bày ra vẻ mặt ôn hòa, lương thiện nhất, dịu dàng nói: “Tịnh Trần, em mau xuống đây đi, trèo cao như vậy nguy hiểm lắm đấy!”

“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn thưa một tiếng, đám thiếu niên cùng thở phào nhẹ nhõm. Đáng tiếc mới thở ra được một nửa thì đã lập tức tắc nghẹn trong phổi.

Tiểu Tịnh Trần đang ôm chặt lấy chiếc đèn chùm, đột nhiên nhảy xuống như quả tạ nghìn cân, làm cho miếng kim loại nối liền đèn chùm với trần nhà gãy “Pực ——” một tiếng. Thế là cả đám thiếu niên liền trơ mắt nhìn chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy chịu sức lực của em gái nhỏ đáng yêu mà rụng xuống... Tất cả hoảng sợ gào thét!

Một tiếng “Loảng xoảng ——” vang lên, chiếc đèn chùm pha lê không thể tiếp nhận nguyện vọng tốt đẹp ngây thơ của đám thiếu niên mà rơi thẳng xuống nền gạch men sứ. Mảnh pha lê vỡ tan tành vương vãi đầy mặt đất, còn có không ít các mãnh vỡ bắn tới chân bọn chúng, chỉ một cái đụng nhẹ nhưng lại khiến trái tim chúng chảy máu.

Tiểu Tịnh Trần leo xuống từ chiếc đèn hỏng an toàn. Nhìn những mảnh pha lê rải đầy trên mặt đất, bé chớp đôi mắt to rồi giơ tay chạm vào.

Em gái à, em thật là khác người!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, động tác của Tiểu Tịnh Trần quá trôi chảy cho nên các thiếu niên hòa toàn không có cơ hội ngăn cản cũng như cứu vãn tình hình.

Nghe thấy tiếng động lớn trong phòng đọc sách lớn, Bạch Hi Cảnh và ông Bạch đang ngồi trong phòng đọc sách nhỏ lập tức xông thẳng lên, bà Bạch ở trong phòng bếp nên đến chậm hơn một hai bước.

Nhìn thấy trên nền chính giữa phòng đọc sách lớn là chiếc đèn chùm đã vỡ tan tành cùng với những mảnh vụn pha lê nhỏ rơi vãi khắp mặt đất, nhìn đám thiếu niên thừ người ra xám xịt như tượng đá, khuôn mặt của ông Bạch trong nháy mắt đen thui. Ông nghiến răng nghiến lợi nói, “Rốt... cuộc... đã... xảy... ra... chuyện... gì?”

Đám thiếu niên đều câm như hến cúi đầu sám hối, không đứa nào dám đối diện với lửa giận của ông Bạch.

Bạch Hi Cảnh đi lướt qua ba ruột của mình, dùng một tay bế Tiểu Tịnh Trần đang đứng bên cạnh chiếc đèn lên, vuốt ve mặt bé, rồi xoa đầu bé, hôn nhẹ lên khóe mắt bé. Vì sao nhìn bộ dạng con gái cưng của mình lại không giống như bị dọa sợ vậy!

Thế là Bạch Hi Cảnh lập tức hiểu ra ngay. Anh dứt khoát bế con gái ra khỏi phòng đọc sách nhỏ, đúng lúc gặp bà Bạch ở cầu thang. Bà Bạch nhìn hai ba con rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có gì, đèn chùm trong phòng sách lớn đột nhiên rơi xuống, (mấy đứa cháu trai) bị dọa sợ thôi.” Bạch Hi Cảnh cố tình nói lấp lửng khiến trái tim bà Bạch trong nháy mắt mềm nhũn. Bà liền tự hiểu “mấy đứa cháu” mà Bạch Hi Cảnh không nói ra khỏi miệng thành “con gái cưng“. Vậy nên bà Bạch lập tức đau lòng ôm lấy Tiểu Tịnh Trần xoay người đi thẳng xuống lầu, “Đừng sợ! Đừng sợ! Để bà nội làm đồ ăn ngon cho con ăn nhé.”

Đầu óc Tiểu Tịnh Trần vốn đã chậm chạp, vẫn còn đang dừng ở toàn bộ sự việc vừa xảy ra trong phòng sách nhỏ, đợi đến khi hiểu ra, muốn giúp các anh rửa sạch tội danh thì lập tức bị “đồ ăn ngon” hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, ném các anh họ ra sau đầu không chút áp lực nào.

Bạch Hi Cảnh tựa người lên tay vịn cầu thang, nhìn bóng dáng bà Bạch vui sướng dần đi xa. Anh đẩy kính mắt một cái, nhếch môi mỉm cười, dứt khoát quay trở lại phòng đọc sách nhỏ tiếp tục xử lí công việc, nhân tiện cũng dùng lỗ tai theo dõi tình huống phát triển trên tầng.

Từ Thiên đàng xuống Địa ngục cần phải mất bao lâu?

Đám thiếu niên dùng kinh nghiệm từ máu và nước mắt của chính mình để nói cho mọi người biết: Bằng với chiếc đèn chùm từ trên trần nhà rơi xuống đến mặt đất còn chưa tới một giây!

Lửa giận của người già rất đáng sợ, đặc biệt là lửa giận của những người già đã về hưu, ở nhà không có việc gì làm lại càng đáng sợ hơn. Nếu như ông già đó lại vừa hay là người quản lí phòng đọc sách, mà bạn lại xui xẻo phá hoại phòng đọc sách yêu quý nhất của ông ấy...

Haiz, chúc cưng lên đường bình an nhé! Tháng cô hồn chiết khấu ba mươi phần trăm nha cưng!