Thấy hai người cãi nhau đến nước này, các sư thúc sư bá khác đều đứng ra hoà giải.
“Ai da, đều là sư huynh đệ đồng môn, không cần vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau như thế này.”
“Đúng vậy, vết thương của Vân sư điệt chẳng liên quan gì đến Cường Nhi và Sở sư đệ cả.”
“Vân Thiển Thiển bất kính với bậc trưởng bối, tự tiện xâm nhập cấm địa phía sau núi, tuy cũng bị thương và nhận được sự trừng phạt rồi, nhưng chuyện làm trái với nội quy của tông môn cũng không thể cho qua như vậy được…”
Cả đám người mồm năm miệng mười, chuyện gì cũng nói được.
Nhưng tóm lại là mọi người vẫn đứng về phía ta và Sở Vấn Thiên.
Vân Thiển Thiển nằm một bên, giả vờ bất tỉnh, trong lòng lại khóc lóc kể lể với hệ thống.
【Tại sao tại sao tại sao tất cả mọi người đều giúp đỡ con ả Ốc Đức Cường chết tiệt kia?】
【Ta chỉ muốn được sư tôn chú ý thì có gì sai?】
Hệ thống: 【Tuy là như vậy, nhưng nữ phụ độc ác cũng không làm ra chuyện xấu gì, nàng ta còn đưa lá cây cho cô ăn, cũng khá tốt tính mà. Các người vu oan cho nàng ta như vậy thì không hay lắm đâu?】
Vân Thiển Thiển tức giận: 【Rốt cuộc thì mi là hệ thống của ta hay là hệ thống của nàng ta!】
Thẩm Lưu Phong thấy mọi người trong tông môn đồn đãi linh tinh, giận đến run người.
“Hay lắm hay lắm, các người xem thường Thiển Thiển chẳng qua chỉ vì nó là một đệ tử nội môn bình thường, vậy thì bây giờ, bổn toạ sẽ thu nó làm đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm Môn, nó sẽ trở thành đệ tử đứng đầu của Tuyệt Tình Điện!”
Thẩm Lưu Phong vừa dứt lời, các đệ tử khác của Tuyệt Tình Điện đã không thể khống chế được biểu cảm của mình nữa.
“???”
“!!!”
“…”
Đại đệ tử của Tuyệt Tình Điện: “Sư tôn, vậy còn con thì sao? Nhiều năm như vậy, chúng ta được xem là gì?”
Ta: “Xem như trao nhầm chỗ?”
Trong nguyên tác, Vân Thiển Thiển lấy thành tích đứng đầu trong buổi thí luyện để gia nhập dưới trướng Thẩm Lưu Phong.
Từ nay về sau, nàng ta nhiều lần lập công, Thẩm Lưu Phong một mình chống lại ý kiến số đông, cuối cùng mới thành công đưa nàng ta lên vị trí đệ tử đứng đầu của Tuyệt Tình Điện.
Bây giờ, nàng ta chưa làm gì cả, chỉ lo tìm đường chết rồi bị thương, ai sẽ tâm phục khẩu phục nàng ta?
“Cùng là đệ tử của sư tôn, vì sao sư tôn lại thiên vị Vân sư muội đến như vậy!”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ chúng ta không phải đệ tử của sư tôn hay sao? Vân sư muội có tài đức gì!”
Quéo quèo, đã nói là tiểu sư muội được tất cả mọi người yêu chiều cơ mà?
Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!
Ta móc lá cải ra nhai nhai nhai, vừa ăn vừa hóng drama.
Đang hóng hớt hăng say, ta đã bị sư tôn véo gáy lôi đi.
“Cường Nhi, về ăn cơm thôi.”
“Chưởng môn và các vị trưởng lão, bổn toạ đưa trò cưng về ăn cơm trước.”
“Đứa nhỏ này đã không được ăn suốt 2 canh giờ, suýt chút nữa đã chết đói rồi.”
Ta giãy giụa: “Sư tôn, con không đói, con muốn hóng biến.”
Sư tôn: “Không, con không muốn đâu.”
Sư tôn nói ta đã chịu uất ức, muốn đích thân làm món ngon cho ta ăn.
“Cường Nhi, bổn toạ tu hành ngàn năm, con là đệ tử đầu tiên của ta.”
“Bổn toạ chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt, không để bất kỳ ai ức hiếp con, cho dù người đó có là chưởng môn sư huynh cũng không được.”
Đồ ăn rất ngon miệng, nhưng sống mũi lại cay cay.
Hình như là, ta hơi muốn chèo thuyền đôi ta.
Tình thầy trò, chữa lành, cứu rỗi, hai bên đều hướng về nhau.
Không hổ là đôi ta.
Chèo! Mau chèo thuyền cho ta!
12
Ta cho rằng, tuy rằng ta cầm kịch bản của nữ phụ độc ác, nhưng ta không làm chuyện xấu gì, không tìm đường chết, cũng không hãm hại nữ chính, kết cục của ta hẳn sẽ khác với nguyên tác.
Không ngờ rằng, Thẩm Lưu Phong lại phát rồ lên vì tình.
Vì ép sư tôn của ta đi hái Thiên Sơn tuyết liên, y đã lén lút ra tay với ta, lẻn vào Vấn Kiếm Phong bắt cóc ta đi, sau đó ném ta vào cấm địa sau núi.
Đôi thầy trò kia mặc bộ đồ tối đen như mực, ngang nhiên đứng trước mặt ta bàn bạc âm mưu.
“Thẩm ca ca, ném Cường sư tỷ vào sau núi thật sự sẽ không sao chứ? Lỡ chẳng may Sở sư thúc phát hiện ra…”
“Vi sư cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Giao long hệ băng kia là yêu thú cấp 9, thực lực ngang với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Vi sư và sư thúc của con đều có tu vi là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu trong quá trình lấy thuốc mà bị thương, ma tu nhân cơ hội tấn công Thiên Kiếm Môn thì phải làm sao đây?”
“Vì toàn bộ tông môn, vi sư không thể không đưa ra kế dở này.”
“Chỉ cần Ốc Đức Cường giống như con, cũng trúng hoả độc của hoả kỳ lân, sư thúc của con chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
“Chờ đến khi có được Thiên Sơn tuyết liên là vi sư có thể giải độc, chữa thương cho con rồi.”
Hai người lớn tiếng nghị luận, ta muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó, bèn nhịn không được mà mở miệng hỏi:
“Chưởng môn sư bá, nghe nói Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm mới nở hoa một lần, chỉ có một đoá hoa.”
“Cho dù sư tôn của ta có hái được Thiên Sơn tuyết liên đi chăng nữa, nhưng chỉ có một đoá hoa, làm sao cứu được cả hai người?”
“Hay ý của chưởng môn sư bá là, vì đệ tử của mình mà không xem tính mạng của người khác ra gì, ngay từ đầu đã muốn hy sinh ta?”
Thẩm Lưu Phong căn bản là không tính chừa lại đường sống cho ta, giờ phút này, y cũng không thèm giả vờ nữa.
“Đồ đệ Thiển Thiển của ta chính là thiên tài xuất chúng, tương lai chính là hạt giống tốt mang đến vinh quang cho Thiên Kiếm Môn.”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật suốt ngày bò khắp tông môn, gặm lá cải cùng chuột lang nước, sao có thể so sánh được?”
“Lúc Thiên Ma đến xâm phạm, một tu sĩ như ngươi chẳng qua cũng chỉ là con tốt thí mà thôi, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Có thể hy sinh cho đồ đệ của ta, cái chết của ngươi cũng xem như có ý nghĩa.”
Cười chết ta rồi.
“Chưởng môn sư bá, rốt cuộc là giữa hai ta, ai mới là vai ác vậy?”
Ta cố gắng giãy giụa nhưng vô dụng.
Thẩm Lưu Phong là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, ta chẳng qua chỉ là một đệ tử cảnh giới Luyện Khí, căn bản không có sức phản kháng.
Nhưng lúc rơi xuống cấm địa, ta liều mạng túm lấy Vân Thiển Thiển, muốn kéo theo nàng ta chôn cùng mình.
Kết quả là bị Thẩm Lưu Phong cho một chưởng, rơi xuống cấm địa, hôn mê bất tỉnh.
Hoả kỳ lân canh giữ cấm địa bị Dẫn Ma Hương của Thẩm Lưu Phong chọc giận, kéo theo lửa cháy ngút trời lao về phía ta.
Ta lăn lê bò trườn trốn tránh, nhưng một ngọn lửa hừng hực đã ngay lập tức ập đến trước mặt ta.
Khoảnh khắc ta cho rằng mình sẽ bị thiêu chết, từ nay về sau không thể ăn cơm do sư tôn nấu được nữa, cơ thể bỗng được một lá chắn sáng bảo vệ.
Một giọng nói vang lên bên tai ta.
【Nữ phụ độc ác, cô có sao không?】
Ta: “Ôi chao, ai đang nói chuyện thế?”
Nhìn lại, ta thấy có một ngọc bội không biết đã được treo bên hông mình từ khi nào, hình như là chiếc ngọc bội mà Vân Thiển Thiển thường đeo trên người.
Hẳn là khi nãy, trong lúc đánh nhau, ta đã vô tình giật nó xuống.
Nhưng mà sao ngọc bội có thể nói chuyện được? Chẳng lẽ, nó chính là hệ thống mà Vân Thiển Thiển đã nhắc đến?