Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 144: Hiến tế thu đồ Đệ là đại sự



Hiến tế thu đồ đệ là một việc lớn, người nối nghiệp hiến tế cùng người kế thừa gia truyền chức vị thôn trưởng không giống nhau, hiến tế cần phải tự mình lựa chọn người nối nghiệp của mình, mà người có "thần duyên" cũng không nhất định là con nối dõi của hiến tế. Cho nên hiến tế cũng không nhất định là giống cái, còn có khả năng là bán thú nhân. Giống đực hiến tế ở trong lịch sử của tộc Dực Hổ không nhiều lắm, nhưng ở bộ tộc khác thì lại không ít. Chỉ là lúc này hiến tế muốn nói chọn nhiều mấy người tới học tập như nào chữa bệnh, điều này khiến rất cả các thôn dân đều chấn kinh.

Đó chính là nói, về sau thôn Thiên Hà bọn họ không chỉ riêng hiến tế mới có thể trị bệnh cứu người, mà còn có những người khác cũng có thể chữa trị bệnh tật? Điều này đối với thôn lớn như thôn Thiên Hà mà nói, không thể nghi ngờ là một việc rất tốt. Tuy ở nơi này của bọn họ, không phải mỗi ngày đều có người sinh bệnh, nhưng vào mùa đông và đầu mùa xuân tình huống liền khác. Một mình hiến tế có đôi khi thường xuyên phải bận rộn ngay cả buổi tối cũng không ở nhà. Mà những bệnh nhân chờ chữa bệnh lại càng nôn nóng.

Có thể có bản lĩnh trị bệnh cứu người, tương lai tất nhiên sẽ được mọi người tôn trọng cùng lễ đãi. Cho nên các gia trưởng trong nhà có ấu tể được yêu cầu, đều sôi nổi tiến đến báo danh. Sở dĩ làm rùm beng lên như vậy, hiến tế cũng đã có suy tính. Thứ nhất là không thể đem chuyện gì cũng trực tiếp điều động mấy người Đinh Tiếu, cho dù kết quả không khác nhau, nhưng bề ngoài thì vẫn phải tỏ vẻ. Thứ hai nếu hiện tại tuyển chọn học y thuật, tự nhiên nhiều lựa chọn càng tốt hơn, trong thôn ấu tể thông minh tính cách cẩn thận lại kiên nhẫn cũng không ít, dạy nhiều thêm mấy ngươi cũng không sao. Hơn nữa phải cho mọi người có một khái niệm "không dễ dàng", miễn cho tương lai Tiếu Tiếu và mấy đứa nhỏ khác "bị trượt" người nối nghiệp hiến tế, sẽ bị mấy người hâm mộ ghen tị hận chê cười.

Tóm lại hiến tế suy nghĩ thực chu toàn, nhưng tình huống lại có chút hỗn loạn, người nhiều việc cũng nhiều theo, nhưng chỗ hiến tế người nhiều, người đi "vây xem" ở ruộng thí nghiệm bên kia liền ít đi không ít. Không thể không nói, hoạt động giải trí cho người trường thành ở thế giới thú nhân thật nghèo nàn. Hiện tại các ấu tể, đặc biệt là các tiểu ấu tể có các loại khí giới "tập thể hình", nên thực ra "yên tĩnh" hơn so với người lớn nhiều.

Điều kiện thu đồ đệ của hiến tế thoạt nhìn không khắc nghiệt lắm, nhưng khảo nghiệm thận trọng, kiên nhẫn, nhân phẩm tốt lại là một việc bản thân hiến tế có thể nắm giữ.

Cũng may đều là người một thôn, hiến tế lại là người có quyền quyết định và lãnh đạo trong thôn giống như thôn trưởng, còn phụ trách sức khỏe của hơn hai nghìn người trong thôn, đối với bản tính của đa số mọi người vẫn là có hiểu biết. Cho nên trước khi "sơ tuyển", trong đầu nàng đã có mấy mục tiêu.

Đồ đệ của ai người đó tới kiểm tra, hiến tế đã nhiều ngày cũng có buồn rầu như Đinh Tiếu mấy ngày trước, nhưng có điều nàng có chỗ tốt hơn là tuyệt đối không cần lo lắng chọn người xong lại có vấn đề, cho nên tâm thái khác biệt tương đối lớn.

Là đồ đệ trong dạng điều động đầu tiên, mấy ngày nay Đinh Tiếu trôi qua thực thích ý, rốt cuộc cảm giác có thể nơi nơi đi dạo là người khác không thể lý giải được. Lục Hi còn không biết bản thân là người được chọn đứng đầu làm người nối nghiệp hiến tế, còn đang khẩn trương lo lắng không được hiến tế nhìn trúng thu làm đồ đệ. Dù sao việc mà bản thân nỗ lực đạt được mới càng có ý nghĩa, hơn nữa, nếu Lục Hi thực sự không được, hiến tế chắc chắn sẽ không vì Khôn đề nghị mà mượn người.

Mẹ Kinh đối với việc này thực để bụng, ngay cả mẹ Mộc Ngõa cũng thực quan tâm chuyện này. Vì đã tổ chức lễ đính hôn, hiện tại Kinh đã bị mẹ Mộc Ngõa coi là con trai nhà mình, cho nên hai người mẹ hai ngày nay khắp nơi đi hỏi thăm hiến tế thu đồ đệ có tiêu chuẩn như nào, Kinh và Liên Chi nhà bọn họ còn thiếu điều kiện gì linh tinh. Chỉ tiếc đương sự Kinh và Liên Chi hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, hai người bọn họ càng hy vọng có thể làm đồ đệ của Đinh Tiếu hơn. Học cách làm đồ ăn ngon như thế nào mới là mục tiêu lớn của họ. Quan trọng là tính cách của hai người này thực giống nhau, đối với người đáng ghét quả thực là không nhấc lên nổi một chút cái gì gọi là lòng nhân từ. Nếu làm bác sĩ, tương lai người đáng ghét bị bệnh chẳng phải mình cũng phải đi xem bệnh cho họ sao? Điều này khiến trong lòng quá nghẹn khuất. Cho nên hai người mẹ sau lưng bận việc, hai người này lại mưu đồ bí mật nhất định quyết tâm không thi đậu.

Trong đám người quen thuộc chờ tuyển, Đinh Tiếu xem trọng nhất là Hợp. Thứ nhất y là người có thân thủ tốt nhất trong tám người bọn họ, tư duy nhanh nhẹn, tâm tư tỉ mỉ, làm người cũng thực thân thiện. Thứ hai trí nhớ của Hợp đặc biệt tốt, những thứ Văn tiên sinh nói qua một lần y đều lập tức nhớ kỹ, hơn nữa bảo đảm làm theo rất đúng. Người như vậy không thể nghi ngờ là một người rất độc lập rất có tư tưởng, mà làm một người y giả, quan trọng nhất chính là bảo trì tâm thái trấn định, không thể cả tin trí nhớ kém. Quan trọng là một bán thú nhân thân thủ tốt học y, thì đầu tiên việc hái thuốc liền không cần phiền toái lúc nào cũng phải mang theo giống đực như vậy.

Còn bản thân, Đinh Tiếu một chút cũng không lo lắng, cho dù không đủ tư cách, loại học ké này mình cũng làm được, hắc hắc.

Loại việc như "khảo thí" ở Thú Thế, đều giống như học tập săn thú. Con đường kiểm tra duy nhất chính là thân thủ săn bắt con mồi, mọi người đều cho rằng điều kiện thu đồ đệ của hiến tế như thế nào cũng là người hiểu được chút thảo dược gì đó, nhưng kết quả không phải như vậy. Hiến tế chỉ nhằm vào mỗi người hỏi vấn đề khác nhau, tuy trong đó có làm cho bọn họ dùng thời gian rất ngắn nhớ mấy vị thảo dược, nhưng đối với cái yêu cầu này cũng không cao. Ngược lại có mấy cái nội dungkiểm tra tương đối "huyết tinh".

Lột da thú đối với Đinh Tiếu mà nói là đơn giản nhẹ nhàng, nhưng khâu da một con động vật còn sống thì lại cực đại khó khắn.

Mùi máu tươi còn không phải điểm mấu chốt nhất, mấu chốt là tiếng kêu của động vật khi đau đớn, loại cảm giác này khiến người tê dại da đầu. Miệng vết thương dài bằng bàn tay Đinh Tiếu khâu hơn nửa ngày mới xong. Cậu một bên khâu một bên cảm thấy xuống tay như vậy thật sự quá tàn nhẫn, còn không bằng trực tiếp giết chết cho ít bị tội. Nhưng nhìn bộ dáng con dê này, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị giống đực cắt một vết trên đùi thôi, tỉ mỉ điều dưỡng cũng không có vấn đề gì. Dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, Đinh Tiếu đem cốt châm đặt lên mâm đá: "Lông xung quanh kỳ thực nên cạo sạch trước mới phải phải không?" Tuy rằng đây là tiền mã hậu pháo.

Hiến tế gật đầu: "Con không phải là người khâu nhanh nhất, cũng không phải khâu đẹp nhất, nhưng lại là ngươi duy nhất suy xét đến vấn đề này, con còn thực để ý con dê này có đau hay không."

Đinh Tiếu nhếch miệng: "Nó cũng là vật còn sống mà, giết chết như vậy thực có tội, đây là một mũi kim một lần đau. Hơn nữa nó cũng chỉ là con dê cái nhỏ, trưởng thành còn có thể sinh dê con sinh sữa dê nữa."

Hiến tế vui vẻ:"Vậy con liền dắt nó về nuôi dưỡng đi. Dù sao cũng là do Khôn nhà các bắt."

Đinh Tiếu : "Tất cả con mồi đều cho bọn con lấy?"

Hiến tế nhún vai: "Có vấn đề gì sao?"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Có đạo lý, vậy kế tiếp còn có vấn đề gì khác cần hỏi không ạ?"

Hiến tế lắc đầu: "Không có, phương diện thảo dược này con biết rất nhiều, trí nhớ cũng không kém, chỉ cần con thích làm bác sĩ, ta chắc chắn sẽ dạy con."

Đinh Tiếu cười nói: "Kỳ thực con không muốn làm bác sĩ, con chỉ muốn học tập y thuật, biết cách phối hợp thảo dược thành dược phương như thế nào thôi. Hắc hắc, con chính là vì để sau này khi đi du lịch với Khôn có tác dụng. Đương nhiên chờ bọn con lớn tuổi không thể nơi nơi đi dạo, vẫn sẽ ở trong thôn hỗ trợ trị bệnh cứu người."

Hiến tế bĩu môi: "Ngươi đều bị Khôn dạy hư! Nhanh về nhà đi, cho con dê này ăn chút cỏ cát ma, miệng vết thương bôi chút thuốc bột cầm máu, vài ngày thì sẽ khỏi."

Dê con bị mang về được chăm sóc tốt nhất, trực tiếp được Đinh Tiếu cho ở phòng đơn, ăn cũng là cỏ xanh. Không nên cho rằng cậu trong lòng mang theo áy náy gì đó, chủ yếu là con dê này vẫn là con non, động vật nuôi từ lúc nhỏ càng dễ thuần hóa. Huống chi con dê này lại là dê cái, chờ đến sang năm không chừng có thể cùng con dê đực kia nhà mình sinh hạ ấu tể, đến lúc đó mình còn có sữa dê để uống.

Vốn dĩ nhà bọn họ có một đôi dê lông xoăn, đáng tiếc hai con dê kia tuy đã trường thành, nhưng trước sau lại không chắp vá đến với nhau, điều này khiến Đinh Tiếu thực buồn bực, mấy lần khiến cậu hoài nghi con dê đực kia có phải là gay hay không _ _!!!. Suy nghĩ muốn cho em dê nhà mình một em dê làm vợ đã tồn tại trong đầu cậu thật lâu. Cậu suy đoán, Khôn bắt con dê cái nhỏ này, cũng là vì nguyên nhân này.

Khi Khôn từ đội tuần tra trở về, Đinh Tiếu đang thoa tương lên da heo.

Thuận tay bỏ hai con ngỗng đầu xanh tới cạnh giếng, ngửi mùi thịt phiêu tán trong không khí, Khôn lập tức nheo lại hai mắt. Vừa vào tới cửa bếp, liếc mắt một cái hắn liền nhìn thấy hai cái giò heo lớn trên tay bạn lữ: "Tiếu Tiếu, buổi tối ăn chân heo hầm sao?"

Đinh Tiếu vỗ vỗ chân giò trong tay: "Đúng vậy, trong nồi còn có đậu phộng đậu nành hầm chân heo, có lẽ đã nhừ rồi. Em còn định làm măng tây xào quả màn thầu, thịt nướng anh muốn ăn vị gì?"

Khôn nuốt nước miếng: "Để ta làm thịt nướng đi, đúng rồi, ta bắt hai con ngỗng đầu xanh về, buổi tối muốn ăn không?"

"Để mai hầm với nấm, hôm nay ăn mấy thứ này thôi, Khôn, anh đoán hôm nay em kiểm tra thế nào xem?" Thoa xong nước tương, Đinh Tiếu bắt đầu cho vào nồi đảo qua.

Khôn đứng ở cạnh chậu rửa mặt rửa tay: "Chắc chắn rất tốt."

Tuy được tín nhiệm là một việc không tồi, nhưng đề tài cứ như vậy liền không thể tiếp tục hứng thú đi tiếp!

"Anh thật không biết nói chuyện phiếm! Anh không thể cho em một vài câu cho có lệ à?"

Khôn cười: "Nghĩ cái gì thì nói như vậy, không cần có lệ cũng có thể nói."

Đinh Tiếu thua toàn tập: "Anh cho rằng em là anh sao?! Thôi, dù soa em cũng là đi cửa sau. Nhưng mà anh lần sau khi bắt dê, đừng làm vết thương dài như vậy. Anh xem miệng vết thương nhỏ một chút, em liền ít khâu đi một chút, dê cũng bớt bị đau đi một chút phải không?"

Khôn ca lập tức nhận "sai", thái độ rất phối hợp: "Ừ, nhưng mà không cần vậy."

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Nói...cũng phải." Chỉ là làm sao cùng hàng này nói chuyện phiếm bình thường được đây!!!

Giò heo đã chín tám phần lại thoa thêm nước tương cho vào dầu tạc thêm lần nữa, chờ đến khi chiên tới màu vàng hồng lại vớt chân giò ra, cho vào chậu nhỏ, rắc hành, gừng và nước sốt ngũ vị hương, sau đó cho vào nồi chưng đến lúc chín. Làm như vậy chân giò vừa dai lại không bị cứng. Hương vị trong ngoài đều đều, mùi thịt mười phần. Cả da và xương trải qua cùng nhau nấu, tạc, chưng ba đạo trình tự, gia vị đã hoàn toàn ngấm vào trong thịt, ngay cả xương cốt đều có thể ăn ra tới hương vị. Cái này đối với động vật ăn thịt như giống đực mà nói là vô cùng mê người.

Thịt ba chỉ thái lát trực tiếp cho vào trong nồi, chỉ một lát sau lớp mỡ sẽ bị chảy ra, tỏa ra mùi thơm của thịt rán. Lúc này cho thê bột hành, bột hoa tiêu tăng hương, sau đó đem hồng măng tây và quả màn thầu đã thái sẵn cùng nhau cho vào nồi. Xào vài lượt rồi cho vào một muỗng dầu hào vị mặn và tanh liền đủ. Đợi đến lúc quả màn thầu mềm ra là đã chín. Múc ra khỏi nồi lại cho thêm chút lá hành, hồng măng tây, thịt heo khô vàng, quả màn thầu ngấm mỡ, còn có màu xanh của hành, tổng thể mà nói mónăn đầy đủ cả sắc hương vị. Hơn nữa bỏ thêm quả màn tầu, đối với Đinh Tiếu mà nói có thể chống đói!

Khi Khôn đang nướng thịt, Đinh Tiếu lại hầm một bình thịt kho tàu bạch đậu, có một thời gian không ăn thịt kho tàu, cậu thật sự có chút thèm.

Nói là thịt kho tàu bạch đậu, kỳ thực thịt bên trong cũng không ít, vì Khôn thích nhất là ăn bạch đậu trong thịt kho tàu, cho nên khi Đinh Tiếu thái thịt cố ý cho nhiều thịt mỡ, như vậy Khôn ăn vào sẽ càng cảm thấy thơm ngậy. Còn cậu thì lại cho một chút ngạnh dưa vào bên trong, loại đồ vật giống như sợi mì này khiến cậu rất thích, dù sao hầm cái món này phải khiến cho thịt và bạch đậu mềm nhừ, mà ngạnh dưa vừa đúng tầm ăn.

Nồi chân heo hầm đậu nành đậu phộng đã được bưng lên bàn, mở nắp ra, mặt trên lơ lửng một lớp váng mỡ mỏng. Nước canh màu vàng sữa nhìn qua thơm nồng vô cùng, mà trên thực tế mùi hương này cũng phá lệ câu nhân.

Đinh Tiếu múc một muỗng canh lớn đưa tới bên miệng Khôn: "Anh nếm thử xem thế nào, đây chính là một món ăn rất có dinh dưỡng." Đương nhiên cậu không nói cho Khôn công hiệu của món này là gì, kỳ thực trừ bỏ dưỡng nhan mỹ dung bổ sung protein và collagen ra, cậu nhớ rõ đã đọc thấy ở đâu, đây còn là một món ăn thúc sữa. Hắc tuyến!!!

Lúc trước Khôn nói muốn đi hái quả gạo, kết quả phát hiện không có quả chín chỉ có thể từ bỏ. Đảo mắt gió thu nổi lên, liền sắp tới ngày Thôn Bộ triệu tập người bắt đầu tập thể săn thú. Nhìn quả trân châu đã thành thục, Đinh Tiếu cho rằng quả gạo cũng không sai biệt lắm hái được.

Kiên trì nhiều ngày như vậy lấy bạch đậu, củ từ và quả màn thầu làm món chính, ấu tể Đinh Tiếu hiện tại nhìn quả trân châu trong ruộng thí nghiệm hai mắt đều sắp phát sáng. Cho nên khi cậu phát hiện vỏ ngoài quả trân châu rốt cuộc chuyển vàng hoàn toàn, lập tức liền cùng Khôn và Phong bọn họ, bắt đầu thu hoạch! Đương nhiên loại thời điểm này, thôn trưởng, Cát Trung, Dân và hiến tế mấy vị "quan viên" trong thôn cũng cần trình diện, hai mẫu ruộng quả trân châu, dựa theo thói quen sinh trưởng của quả trân châu trồng đến thực dày, sản lượng cũng không thể coi thường a! Không ai giám sát, Đinh Tiếu sợ tương lai có người ý kiến.

Mà trên thực tế không cần Thôn bộ cho người "chứng kiến", nghe được phong thanh nói ruộng thí nghiệm năm nay thu hoạch, thôn dân phụ cận đều vây tới. Khiến cho không khí hết sức long trọng.

Thấy tình hình như vậy, thôn trưởng đại nhân chợt nghĩ ra, quyết định đem ngày hôm nay định vị thời tiết thu hoạch mỗi năm. Sau đó mỗi năm đều phải chúc mừng một phen, buổi tối hôm nay mọi người phải làm một bữa lửa trại yến!

Các thôn dân thực vui vẻ, nhìn đến nhiều đồ ăn như vậy muốn cùng nhau thu hoạch, trong đó một nửa tương lai phải chia đều cho mọi người làm hạt giống, về sau nhà mình có cũng có thể có nhiều như vậy đồ ăn để thu hoạch, tâm tình hưng phấn rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung. Yến lửa trại là hoạt động có thể biểu đạt tâm tình của tập thể trước mắt, mọi người tự nhiên mãnh liệt ủng hộ.

Nhưng Đinh Tiếu thực buồn bực, đây là có bao nhiêu bận rộn nha! Ai còn có tâm tình đi theo các người chúc mừng! Kết quả cậu nhìn một lượt giống đực đang làm việc, hình như không muốn đi yến lửa trại chỉ có một mình mình. Thôi, mọi người vui vẻ là được. Nhưng gà rừng hầm sa sâm cẩu kỷ trên bếp hiện tại mấy người Phong bọn họ vô phúc được hưởng rồi. Hừ hừ, vẫn là để mình và Khôn ăn một mình đi! Nga không đúng, phải chia cho ba và cha một nửa. Còn mấy người Phong, ngày mai lại đây ăn thịt xiên là được rồi, cùng lắm thì hầm canh bổ cho mọi người.