Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 222: Kinh hỉ và lo lắng



Khôn ca và Bạch Đoàn Nhi dùng tốc độ nhanh nhất để đi, qua hai ngày một đêm cuối cùng đã tới cửa đường hầm tiến vào long hương. Điều này khiến cho Đinh Tiếu lại một lần nữa cảm khái tốc độ của hắc lão hổ và con trai báo tuyết nhà mình.

Rời khỏi đường hầm, tuy bên ngoài cũng đã sắp hoàng hôn, nhưng có thể nhìn thấy ánh nắng vẫn là rất tốt đẹp. Tối hôm đó Đinh Tiếu cũng chưa để Khôn dựng lều trại, cứ màn trời chiếu đất như vậy mà ngủ một đêm với một hổ một báo. Kỳ thực, cậu vốn muốn đêm sao sao, nhưng rừng cây thực rậm rạp, hoàn toàn không cho cậu cơ hội này. Nhưng nghĩ tới sắp về đến nhà có thể tùy ý thoải mái, không cần đếm sao cũng rất nhanh có thể tiến vào giấc mộng.

Một đường không nói chuyện, khi hai người một báo trở lại thôn Thiên Hà, vừa kịp lúc vào thời gian ăn cơm trưa.

Nhìn thấy con trai và Khôn vào cổng nhà, Bạch Đoàn Nhi vẫy vẫy cái đuôi đi phía sau, Quỳnh vui vẻ vô cùng: "Hai đứa các con một chuyến này sao lại về nhanh như vậy? Là không ra khỏi Thanh Sâm sao?" Ít nhất không giống như là đi tới địa phương rất xa, lúc trước còn nghe bọn họ nói muốn tới Xích Loan hoặc là Hạt Phong nữa mà.

Nhìn thấy ba, Đinh Tiếu chỉ còn lại vui vẻ trên mặt, quả nhiên vẫn là lão ba nhà mình tốt, đối mặt với đôi gia hỏa cáo già xảo quyệt Đại Vu và Long Vương kia, áp lực không phải lớn bình thường!

"Vâng, là không ra khỏi Thanh Sâm, chỉ đi dạo một vòng, lần này chúng con còn mang về không ít thứ tốt nữa! Chúng ta vào nhà rồi nói!!"

Hạ cha hôm nay phụ trách tuần tra không có ở nhà, cho nên Quỳnh ba ăn cơm trưa rất đơn giản, một chén lớn măng khô xào thịt cộng với cơm quả gạo, vừa vặn đủ lượng cơm cho một mình anh. Nhưng mấy đứa con đã trở lại, thì lại khác. Anh nhanh chóng đi thu xếp thịt heo vừa mới ướp hôm qua định làm thịt xông khói hầm thêm chút bạch đậu để ăn, vừa đơn giản lại bao no. Chủ yếu là anh biết Tiếu Tiếu và Khôn đều rất thích Bạch Đậu.

Đinh Tiếu không thể nào để ba mình bận rộn một mình, kỳ thực ngoài những loại hạt giống mà cậu muốn ra, Đại Vu liền tặng Đinh Tiếu không ít hạt giống thực vật khác. Tuy số lượng mỗi loại không nhiều lắm, cũng không phải thứ gì mới, nhưng Đinh Tiếu nhìn qua sản lượng và trạng thái sinh trưởng của những thực vật này ở long hương, hạt giống đúng là tốt hơn rất nhiều so với những hạt giống mà cậu sưu tập khi đi dã ngoại lúc trước. Có lẽ cũng là do nhiều thế hệ của Long tộc đại đại cải tiến nuôi trồng cũng nên.

Ngoại trừ hạt giống, đồ ăn uống sẵn cũng có, riêng Quảng liền tặng cậu 50 cân gạo tẻ đã xát vỏ, gạo này không giống như gạo bình thường, chẳng những hương vị ngon, dinh dưỡng lại còn phong phú. Ở đời trước, gạo tẻ chính là đồ rất bổ, mà hiện tại từ thiên nhãn biểu hiện, có thể thấy gạo tẻ này quả thực chỉ có hơn chứ không kém, sau khi thu được 10 cân hạt giống gạo tẻ cậu thật sự cảm động đến không chịu được. Cho dù thứ này đối với người Long tộc mà nói chỉ là đồ vật bình thường, nhưng đối với cậu mà nói lại là lễ vật không thể tốt hơn được nữa.

"Cái này là gạo gì? Thoạt nhìn nhỏ hơn gạo hương một chút, ngửi cũng không thơm như vậy." Quỳnh nhìn con trai múc gạo trong bồn, đầy mặt đều là tò mò.

Đinh Tiếu trả lời: "Đây chính là một trong những đồ tốt con mang về, gọi là gạo tẻ, là một loại gạo lúc trước con đã nói với ba đó, ăn vào có lợi cho thân thể."

"Tìm được ở Thanh Sâm sao?" Nghe thấy con trai nói như vậy, Quỳnh cầm lấy một hạt gạo trực tiếp cho vào miệng, kỳ thực hương vị cũng không khác biệt mấy, nhưng mùi hương thì nhẹ nhàng khoan khoái hơn là gạo hương, lại có dư vị hơn quả gạo và quả trân châu.

"Hương vị như này không tồi." Đương nhiên anh cũng không định ăn gạo sống.

Đinh Tiếu cười nói: "Không riêng gì cái này, con đúng là tìm được hạt giống lúa nước rồi, có những 100 thạch (cân)! Cũng đủ cho nhà chúng ta tự mình trồng."

Quỳnh vẫn luôn rất tin tưởng con trai nhà mình, chính là vì biết con trai khó lường, nên anh sẽ không cảm thấy những loại hạt giống tốt như này là ngẫu nhiên có được. Đây chắc chắn có liên quan tới việc Tiếu Tiếu và Khôn lần này đột nhiên quyết định đi du lịch. Anh nghe nói, trước khi bọn họ đi du lịch, cùng một người không biết là của bộ tộc nào tiếp xúc qua.

"Tiếu Tiếu, cái này rốt cuộc là từ đâu tới?"

Bất luận là việc gì Đinh Tiếu đều sẽ không giấu giếm Quỳnh ba, cho nên cậu vốn dĩ đã định đem chuyện này nói ra rồi. Vì thế cậu liền đem việc mình và Khôn đem phỉ thúy khắc hình rồng hấp dẫn người Long tộc tới, lại đi tới long hương, xác định trên người mình có huyết thống Long tộc, sau đó dùng long duệ quả đơn giản tóm tắt mà nói ra.

Sau khi Quỳnh ba nghe xong, chỉ có một từ có thể hình dung nổi cảm xúc của mình, đó chính là "kinh". Con trai nhà mình cư nhiên là hậu duệ Long tộc có huyết thống Long tộc, hiện tại được mẫu tộc của cậu nhận lại, lại còn ăn vào thánh quả của Long tộc, có thể dựng dục hậu đại. Từng sự việc một đều khiến anh không thể bình tĩnh nổi, nhưng điều đầu tiên anh nghĩ tới không phải là có thể sinh được ấu tể hay không mà là lo lắng Tiếu Tiếu có phải sẽ rời đi hay không.

"Tiếu Tiếu, con sẽ tới Long tộc sinh sống sao?"

Đinh Tiếu lúc này đã đem gạo cho vào nồi nấu, nghẹn vài ngày không lôi ra nấu ăn, chính là vì số lượng không nhiều lắm, cậu còn muốn cho người một nhà nếm thử hương vị nữa mà.

"Đương nhiên sẽ không đi ạ! Con đã nói rất rõ ràng với Long Vương, con sẽ không rời khỏi ba và cha, hơn nữa con chỉ biết coi tộc Dực Hổ trở thành nhà của mình, long hương có tốt cũng không liên quan gì tới con."

Nghe thấy như vậy, Quỳnh lập tức nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là con trai bảo bối nhà mình: "Vậy thật tốt quá."

Lấy tuổi tác của Đinh Tiếu, tuy bề ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng tâm tính cũng đã thành thục hơn các bạn cùng trang lứa nhiều, dù sao cũng là tâm tính trưởng thành tần suất không như nhau. Cho nên cậu không làm nũng ở trước mặt ba, nhưng cũng rất quen thuộc dùng góc độ của tiểu bối nói chuyện với các trưởng bối: "Ba, ba hoàn toàn không cần lo lắng con sẽ rời đi, con chỉ có một người ba là ba, con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời khỏi ba!"

Quỳnh cười: "Con đứa nhỏ này, đều đã thành thân nhiều năm rồi còn nói như vậy."

Thấy ba mình rốt cuộc thả lỏng tâm tình, Đinh Tiếu âm thầm vỗ vỗ ngực: "Sao chứ ạ! Không phải trước kia ba đã nói, con có lớn cũng là ấu tể của ba sao!"

Quỳnh ba lần này thật sự thư thái mà cười: "Ừ ừ ừ, Tiếu Tiếu nhà ta vĩnh viễn đều là ấu tể bảo bối của ba, mau nói cho ba, cái quả long long gì kia ăn vào có chỗ nào không thoải mái hay không? Có cần chú ý cái gì không? Phải bao lâu mới có thể có hài tử? Khi sinh ấu tể có nguy hiểm hay không?" Nghĩ tới việc sinh ấu tể, cảm xúc của anh liền tăng vọt, nhưng lại suy xét tới việc giống cái sinh ấu tể còn có thể có nguy hiểm, anh lại trở nên khẩn trương.

Chuyện này là giấu không được, so với việc giống như Khôn tự mình một người rối rắm, cậu càng nguyện ý nói cho mọi người, sau đó chia sẻ sự lo lắng này. Dù sao đều là người một nhà, tin tưởng nâng đỡ lẫn nhau mới là đạo lý vững chắc.

Kỳ thực Khôn chỉ nói cho Đinh Tiếu khi sinh ấu tể có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, còn những thứ khác Đinh Tiếu không biết nhiều mấy, cũng không biết là Đại Vu cố ý hay là y cho rằng chăm sóc bạn lữ là việc giống đực cần phải hoàn thành. Cho nên Đinh Tiếu chỉ biết trong thời gian từ 3 tới 5 năm này thân thể sẽ có lúc muốn lười biếng, không thích hợp đi loạn khắp nơi, tốt nhất là không cần làm lụng vất vả gì đó, cho nên cậu nói với Quỳnh ba, cũng chính là những việc này.

Quỳnh ba sầu lo. "Vạn nhất nếu sinh ra người thừa kế của Đại Vu...... vậy chẳng phải sẽ phải tách ra với đứa nhỏ sao?" Đối với bán thú nhân bọn họ mà nói, có ấu tể của bản thân hoàn toàn là người si nói mộng, nhưng Tiếu Tiếu nhà mình đã có thể có ấu tể của mình, nhưng lại có khả năng ba con phải chia lìa, điều này khiến cho tâm tình của anh cảm thấy không xong.

Đinh Tiếu đã sớm dự đoán được ba sẽ như vậy, cho nên cậu trả lời đến đặc biệt nhẹ nhàng: "Sợ cái gì, huyết thống Long tộc trên người con không biết đã loãng tới trình độ nào, chắc chắn là không sinh được tiểu long, mà nếu trùng hợp con con sinh ra là người thừa kế Đại Vu cũng không có cách nào, cho dù là vì hài tử có thể bình an cả đời mà phải tách ra. Dù sao cũng là ở Thanh Sâm, một năm cũng có thể đi tới thăm nó vài tháng, hơn nữa sau khi ăn long duệ quả cũng không phải chỉ có một ấu tể. Quan trọng là con cho rằng Nạp Nhất và Nạp Bối có tỷ lệ cao hơn con nhiều. Dù sao huyết thống long tộc của hai người bọn họ cũng thuần hơn nhiều so với con."

Nói tới đây Đinh Tiếu ngượng ngùng mà cười: "Ba, ba nói con nghĩ như vậy có phải không phúc hậu lắm không?"

Quỳnh bị biểu tình của con trai làm cho tức cười: "Không biết có phải không phúc hậu hay không, ba nghĩ hai người bọn họ cũng có thể hiểu được dụng tâm của con, bằng không nếu bọn họ thật sự cả đời không có hậu đại, nhất định sẽ rất khổ sở, dù sao người tộc Thiên Ngư vốn dĩ đã biết sinh dục." Không giống như mình a.

Đinh Tiếu thấy ánh mắt của ba buồn bã, lập tức biết nguyên nhân tại sao: "Ba, con và Khôn còn chưa lớn, còn muốn về sau thường xuyên có thể đi ra ngoài du lịch khắp nơi, tương lai vẫn phải giao ấu tể nhờ ba chăm sóc, ba nhất định sẽ hỗ trợ có đúng không ~!"

Đúng vậy, ấu tể của con trai không phải cũng là ấu tể nhà mình sao, nghĩ tới bản thân có thể nhìn thấy đứa nhỏ từ khi sinh ra tới khi biết gọi mình là ông nội, tuy ba đứa nhỏ đứa nhỏ bên này còn chưa cải tạo tốt kết cấu dựng dục đâu, anh ở bên kia đã phấn khởi trước rồi.

"Đó là đương nhiên, cháu của ba mà! Nhưng chuyện này vẫn không nên nói với bất cứ người nào, chỉ nói với ba và cha con là được. Tương lai nếu thật sự không giấu được, cùng lắm thì chỉ có thể nói cho đại ca và đại tẩu cùng hiến tế thôi."

Đinh Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, hơn nữa con sẽ nói kỳ thực con là người tộc Thiên Ngư, như vậy mọi người cũng sẽ không hoài nghi, dù sao vẫn luôn có người rất có "hứng thú" với lai lịch của con."

"Con nghĩ như vậy cũng rất chu đáo, được rồi, vừa trở về liền nói nhiều như vậy, con đi vào phòng nằm một lát đi, ba lại làm món cà tím nữa là xong."

Vốn dĩ một nhà bốn người nghĩ giấu được bao lâu thì giấu, nhưng không nghĩ tới ngày thứ bảy từ khi Đinh Tiếu trở về, đột nhiên liền đau bụng đến lăn lộn trên giường đất.

Khi Đằng tới nhà Đinh Tiếu, Đinh Tiếu đang đau đến toát hết mồ hôi, ngay cả môi cũng trắng bệch, điều này khiến Đằng sợ hãi không thôi. Mau chóng bắt mạch cho Tiếu Tiếu, biểu tình lúc ấy ngưng trọng: "Mạch của Tiếu Tiếu...rất kỳ lạ, từ trước tới nay ta chưa thấy qua, y cuốn cũng không có ghi lại."

Đinh Tiếu căn bản là chưa chịu qua thống khổ như vậy bao giờ, đau đến mức đầu óc cũng không rõ ràng: "Khôn, Khôn!!"

Khôn ca vẫn luôn ở bên cạnh gấp tới mức chỉ biết xiết tay, lúc này Tiếu Tiếu gọi hắn, hắn chạy nhanh tiến lại gần, nhưng vừa rồi hắn muốn ôm Tiếu Tiếu đều bị đẩy ra, lúc này cũng không dám giơ tay chạm vào: "Ta ở đây ta ở đây."

Đinh Tiếu kéo tay áo Khôn qua, sau đó run run hỏi: "Đại....Vu...có nói với....anh sẽ, sẽ đau như vậy.....không!"

Khôn đau lòng đến không biết làm gì, nhưng giờ phút này hắn cũng chỉ có thể gật đầu: "Có....nhưng y chưa nói, sẽ đau đến lợi hại như vậy."

Nghe được Đại Vu đúng là nói sẽ đau, trái tim khẩn trương lo lắng của Đinh Tiếu đột nhiên thả lỏng một chút, giống như đau đớn cũng bắt đầu có dấu hiệu hòa hoãn một chút.

"Đừng...cho ai tiến vào, anh nói.....với sư phụ...."

Quỳnh ba ở một bên lập tức hiểu ý tứ của Tiếu Tiếu, chạy nhanh đưa người ở đây đều đi ra ngoài, những người này tuy đều lo lắng trạng thái thân thể Tiếu Tiếu nhưng đúng là có những lời không thể để cho bọn họ nghe thấy.

Khi Quỳnh ba đem mọi người tiễn đi hết, Khôn đã hết sức đơn giản thuật lại sự tình.

Đằng vừa nghe, lập tức liền nhíu mày. "Hai đứa kỳ thực không nên trở về vội vã như vậy, ít nhất phải đợi qua một hai tháng, dù sao bọn họ biết phải xử lý chuyện này như thế nào." Tuy cũng kinh ngạc vì bọn họ tìm được Long tộc, nhưng nàng lại không cảm thấy Đinh Tiếu là hậu duệ Long tộc có cái gì đáng để giật mình.

Khôn làm gì còn có tâm tình đi hối hận về điều này mà là hỏi: "Có biện pháp nào ngăn lại đau đớn không?"

Đằng lắc đầu: "Không có biện pháp, nhưng ngươi có thể thử xem bụng Tiếu Tiếu là lạnh hay nóng, nếu là lạnh, ngươi che cho nó, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Ta cũng không dám khai dược giảm đau cho nó, sợ nó ăn vào có hại cho dựng dục, nhưng nếu Đại Vu Long tộc yên tâm để cho hai đứa đi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì."

Chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ Tiếu Tiếu này, đau như vậy thật quá vất vả.