Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 236: Cái gì cũng di truyền



Tiểu Khôn Luân lên 6 tuổi đã có thể một mình đi săn ở khu an toàn, không thể không nói, Bạch Đoàn Nhi là một người thủ hộ phi thường khiến người yên tâm. Tuy hiện tại Bạch Đoàn Nhi đã 12 tuổi, nhưng hàng ngày vẫn cứ tinh thần xán lạn. Lúc đầu Đinh Tiếu rất là lo lắng Bạch Đoàn Nhi sẽ giống như hai loài báo khác ở Thanh Sâm, chỉ có hơn mười năm tuổi thọ. Nhưng trong lúc mang theo hai đứa nhỏ tới long hương, một vị người Long tộc ở tại Tuyết Sơn nói cho Đinh Tiếu, tuổi thọ của báo tuyết ở Tuyết Sơn cao nhất có thể lên tới hơn 50 năm, nghe thấy tin tức này, tâm tình Đinh Tiếu mới thoải mái một chút. Còn may con trai báo tuyết nhà mình có thể sống được càng lâu càng tốt, bằng không chỉ sợ bọn nhỏ sẽ giống như cậu rất là khổ sở. Chỉ là nếu như sống được bốn năm trăm tuổi như bọn họ thì tốt rồi, đương nhiên cậu cũng biết đây là việc hoàn toàn viển vông.

Sau khi gieo trồng vào mùa xuân chấm dứt, là thời tiết thích hợp để vạn vật trong rừng rậm sinh trưởng, hôm nay, tiểu Khôn Luân lại kéo về một con cong giác dương to gấp đôi hình thú của nhóc về nhà.

Mỗi một lần mọi người nhìn thấy bộ dáng Khôn Luân kéo con mồi rêu rao khắp nơi, đều sẽ hâm mộ không chịu được. Một vài tiểu thú nhân lớn hơn Khôn Luân một chút quả thực liền coi nhóc trở thành thần tượng, đây nghiễm nhiên trở thành phiên bản thái độ của mọi người năm đó đối với Khôn.

Nhưng khác với Khôn, Khôn Luân là một ấu tể thích nói thích cười lại hơi có chút phúc hắc, đừng thấy nhóc mới 6 tuổi, đại khái là do có hai dòng máu của long và hổ, khí tràng trời sinh khá là cường đại, cho nên điều này cũng khiến một vài tiểu giống đực không phục nhóc cho lắm.

Lúc trước cũng có mấy tiểu giống đực lớn hơn một chút vì "địa vị" của bản thân mà tìm tới tiểu Khôn Luân gây sự, kết quả Khôn Luân căn bản là không cho bọn họ có cơ hội động thủ, liền mang bọn họ tới khu an toàn. Nói đánh nhau là hành vi thực ấu trĩ (!!!), không phục có thể thi bắt nhiều con mồi! Kết quả tự nhiên là khiến cho mấy tiểu giống đực kia mặt xám mày tro, sau đó bạn nhỏ Khôn Luân lại một lần nữa kéo con mồi đắc ý dào dạt mà về.

Sau trận thi đấu đó, mấy tiểu giống đực kia liền coi Khôn Luân trở thành lão đại, cả ngày một bộ nói gì nghe nấy. Khiến các phụ huynh đều buồn bực không thôi, nhưng lại cảm thấy chơi cùng với Khôn Luân, vẫn là có thể trợ giúp để cao năng lực đi săn, nghĩ như vậy, bọn họ cũng không còn buồn bực vì con trai nhà mình không biết cố gắng nữa.

Đinh Tiếu hiện tại đang phơi da thú, những thứ này đều là đồ vật để trao đổi với tộc Thiên Ngư hoặc trao đổi ở tường vây. Tuy hiện tại bọn họ không thiếu thứ gì, quần áo cũng là quần áo bông và áo lông vũ, nhưng da thú vẫn là tài liệu giữ ấm càng rắn chắc như cũ. Huống chi ở bên ngoài áo bông phủ thêm lớp da thú thì càng ấm áp hơn nhiều.

Tiểu Đinh Đông lúc này đang ở trong sân cho đám gia súc gia cầm ăn, thuận tiện nơi nơi tìm kiếm trứng mà gà vịt nhà mình đẻ ở chỗ nào,đây là trò chơi mà bé thích nhất hàng ngày. Nhưng khi thấy anh trai trở về, tiểu Đinh Đông lập tức liền chạy tới: "Oa! Ca ca thật là lợi hại, một con cong giác dương! Ba ba, ca ca săn được một con dê, con muốn ăn thịt dê, con muốn ăn thịt dê!" Nhưng bé cũng không nhào về phía "thịt" dê, cũng không đi ôm anh trai một cái, mà là ôm cổ Bạch Đoàn Nhi, cọ cọ một trận.

Tiểu Khôn Luân khi săn thú trở về thích nhất là nghe thấy em trai và ba cùng cha khen ngợi, nhưng thấy gần hai tháng nay em trai mỗi một lần đều đi ôm Bạch Đoàn Nhi không đi ôm mình, điều này làm cho nhóc rất buồn bực: "Đông Đông, vì sao mỗi lần em đều ôm Bạch Đoàn Nhi mà không ôm anh? Anh mới là anh trai của em đấy!"

Tiểu Đinh Đông nhìn thoáng qua anh trai, sau đó buông Bạch Đoàn Nhi ra, sờ sờ đỉnh đầu anh trai: "Thím nói, bán thú nhân không thể tùy tiện ôm giống đực, em sờ sờ đầu anh là được, anh là lợi hại nhất!"

Nhìn thấy loại suy nghĩ và hành động vừa manh vừa ngốc này của mấy đứa con trai, Đinh Tiếu thật sự dở khóc dở cười. Nhưng mà Thanh à, em đây là nói thứ linh tinh gì với con trai anh thế. Khi nói không được ôm giống đực, có phải em nên nói trọng điểm một chút, anh trai và cha thì không sao cả được không! Gần đây Khôn đều oán giận Đinh Đông không hôn hắn!

Khi Khôn tuần tra trở về, nhìn thấy con trai lại một lần có thu hoạch lớn, trong lòng tràn đầy tự hào chỉ kém chút nữa là nổ tung. Đương nhiên hoàn toàn không hề cảm thấy tình trạng nghịch thiên này của con trai nhà mình có gì không tốt. Nhưng đối với khen ngợi thì từ trước tới nay hắn vẫn khá bủn xỉn, chỉ là Khôn Luân rất hiểu cha mình, chỉ có những từ "không tồi"", ""khá tốt"" như vậy nhóc cũng đã rất thỏa mãn.

Không có cách nào, ngoại trừ khi nói chuyện với ba, cha rất ít khi thao thao bất tuyệt với mình và em trai. Nhưng Kinh thúc thúc nói, giống đực liền phải có khí chất trầm ổn mới tốt, như Mộc Ngõa bá bá lúc nào cũng ríu rít, quả nhiên sẽ bị bạn lữ đánh sưng người. Nhóc lập trí muốn học theo cha, tuyệt đối không thể lưu lạc tới nông nỗi của Mộc Ngõa bá bá. ( = L = ngươi như vậy sẽ bị bá bá đánh sưng mông!)

Hôm nay tiểu Khôn Luân săn được là một đầu cong giác dương vị thành niên, sừng dê còn chưa trưởng thành, có điều tuy nhỏ một chút, nhưng cũng là một loại dược liệu không tồi. Đầu dê được Đinh Tiếu thu thập sạch sẽ sau đó đặt vào nồi hầm, mà chân chê thì chặt ra làm món chân chê cay, đây chính là một món ăn mà bốn người một nhà đều thích ăn.

Sườn dê không thể nghi ngờ là lấy để nướng, đem hành tây và cần nước cùng lá rau thơm cắt vụn, trộn chung với bột thì là, bột ớt, bột tiêu trắng, muối, sau đó bỏ sườn dê vào ướp. Vì tiểu Khôn Luân mang dê về vào buổi sáng, cho nên sau khi ăn xong cơm trưa Đinh Tiếu liền bắt đầu xử lý, sườn dê để buổi tối nướng thì cũng đã ướp được hơn ba tiếng, cũng coi như là thịt sơn dương nên khá là ngon miệng.

Hương vị dùng lửa nướng khác với hương vị dùng than hoa nướng, còn chưa nướng chín, hai đứa nhỏ và Bạch Đoàn Nhi đã vây tới cạnh bếp nướng, khiến cho Khôn đang nướng thịt sườn có chút dở khóc dở cười. Tuy trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình, nhưng vẫn nhịn không được đem phần đã nướng chín cắt xuống, đút cho hai đứa nhỏ ăn, đương nhiên cũng không quên một phần cho Bạch Đoàn Nhi.

Đuôi dê bị Đinh Tiếu hầm riêng một nồi to, kỳ thực đây mới là món chính bữa ăn hôm nay. Thịt ba chỉ bị cắt thành lát, sau đó để nhúng vào nồi hầm đuôi dê làm một nồi lẩu, lại cho thêm nấm và các loại rau xanh khác, tóm lại là không thể ăn mỗi thịt không.

Thịt dê bị cậu giữ lại, không định ăn hôm nay. Nhưng hiện tại vẫn cần phải yêm chế một chút, chỉ đơn giản dùng tiêu xay, bột thì là, bột ớt, muối và nước tương để ướp. Chờ tới sáng ngày mai, liền có thể lấy tới chiên thành lát thịt, kẹp chung ăn với bánh bột mì lên men.

So với Khôn Luân có năng lực đi săn siêu cường, thì tiểu Đinh Đông có trí nhớ rất phi phàm, đối với chữ mà Đinh Tiếu dạy cho bé, Đinh Đông luôn là có thể nhớ nhanh và nhớ kỹ hơn Khôn Luân. Nhưng cái này cũng không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là tiểu tham ăn Đinh Đông này đối với nấu ăn cũng rất có hứng thú. Tuy hiện tại bé còn quá nhỏ, hoàn toàn không với tới bệ bếp, nhưng mỗi ngày bé đều sẽ nghiêm túc ngồi ở trên ghế cao, nhìn ba làm đồ ăn.

Đối với sự thông minh của bọn nhỏ, Đinh Tiếu phi thường vui sướng, trước kia còn cảm thấy, có con nhất định sẽ có nhiều việc bận rộn, có bao nhiêu không quen như thế nào. Nhưng từ khi hai đứa nhỏ sinh ra cậu liền rất bớt lo, so với con nhà người ta làm ầm ĩ, hai tiểu bảo bối nhà mình quả thật đúng là quá đáng yêu.

Hai mươi năm qua, Đinh Tiếu đã viết được vài cuốn, tuy mấy năm nay mang theo đứa nhỏ không rời Thanh Sâm đi du lịch, nhưng thực đơn lại gia tăng không ít. Cho nên mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong mấy năm nay không tăng thêm nhiều lắm nhưng vẫn rất có thành tích.

Mà chuyện cậu viết này hiện tại chẳng những nói cho Kinh Ly mà còn nói cho Đế Ngao. Vốn dĩ Đinh Tiếu viết thứ này chỉ là để không lãng phí thiên nhãn của mình, không cô phụ ân tình của vị đại thần đã đưa mình tới nơi này. Tự nhiên cũng không có cái gọi là cất giấu, chỉ là cậu vẫn có tư tâm, hiện tại khi sao chép, đại đa số đều là bản không có hình ảnh minh họa. Cậu chỉ tận lực dùng ngôn ngữ miêu tả. Còn một bộ có tranh minh họa kia đương nhiên là để lại cho con trai bảo bối nhà mình, đây chính là tài phú để đứa nhỏ an cư lạc nghiệp trong tương lai mà.

Kỳ thực tiểu Khôn Luân không thích biết chữ, nhưng Ảnh nói cho nhóc, nếu không biết chữ, tương lai không thể làm trưởng lão. Tuy tiểu Không Luân còn không biết trưởng lão rốt cuộc là ngoạn ý gì, hình như cũng không ăn được thì phải. Nhưng Bạch gia gia và Bạch Nguyệt gia gia đều nói trưởng lão rất lợi hại, cho nên nhóc liền cảm thấy làm trưởng lão cũng không tồi. Nhưng mà nhị thúc nói, chờ tới khi mình trưởng thành có thể làm trưởng lão rồi, nhị thúc sẽ mang theo thẩm thẩm đi du lịch, anh bạn nhỏ Khôn Luân lại cảm thấy, hình như trưởng lão cũng không phải rất được hoan nghênh thì phải, vậy mình có nên hướng về phía trưởng lão để nỗ lực hay không đây?

Nhưng đứa nhỏ đối với những việc này cũng không nghĩ được bao lâu, chỉ là khi học chữ nhóc cũng yên tâm nghe tiếp, đặc biệt là khi thấy em trai học mấy thứ này luôn nhanh hơn mình, nhóc lại càng quyết tâm. Với trẻ nhỏ mới 6 tuổi, có thể nhận thức hai ba trăm chữ, đã có thể được coi là thiên tài ở Thú Thế.

Tiểu giống đực Doãn nhà Ảnh gần đây vẫn luôn đau bụng, đối với đứa em họ này, Không Luân và Đinh Đông đều rất yêu thích. Em trai bụng đau, hai người anh tự nhiên rất đau lòng, vì thế tiểu Đinh Đông liền tự mình ra chủ ý, để Khôn Luân mang theo bé đi tới khu an toàn hai mấy loại thảo dược về, sau khi rửa sạch rồi giã nát, còn biết cho thêm chút mật ong để cho Doãn ăn vào.

Kỳ thực thứ này rất khó ăn, nhưng đối với hai người anh trai mà nói, tiểu Doãn vẫn phi thường tin tưởng, tuy khó ăn, nhưng tốt xấu cũng có vị ngọt. Chỉ là sau khi ăn xong, bụng nhóc chẳng những không bớt đau, mà ngược lại còn càng thêm nghiêm trọng. Điều này khiến tiểu Đinh Đông và tiểu Khôn Luân sợ hãi, mau chóng tìm người lớn tới.

Không trông nom có một lúc, hai đứa nhóc con này đã gây ra chuyện lớn như vậy. Khi Đinh Tiếu nghe thấy đứa con trai nhỏ nhà mình cư nhiên không biết lấy thứ cỏ dại gì cho Doãn bụng đang không thoải mái ăn vào liền sợ hãi. Tuy nói dạ dày tiểu giống đực cũng rất bưu hãn, nhưng mà người ta đang không thoải mái đấy! Kết quả khi cậu chạy tới nhà Ảnh, tiểu Doãn đã bị tiêu chảy đến không còn sức lự.

Đinh Tiếu tức giận quá mức, xách tiểu Đinh Đông lên phát hai cái vào mông của bé, nhưng xin tha thứ cho Đinh Tiếu bao che con, cậu thật không quá dùng sức, nhưng tiểu Đinh Đông chưa từng bị ai đánh bao giờ, vốn dĩ đã sợ hãi em trai xảy ra chuyện gì, hiện tại ba lại tức giận, mình còn bị đánh, lập tức khóc rống lên.

Đứa nhỏ khóc, Đinh Tiếu cũng đau lòng muốn chết, nhưng cậu vẫn không cho tiểu Khôn Luân may mắn thoát nạn, cũng bế lên đánh hai cái vào mông.

"Hai đứa các con sao thể tùy tiện lấy đồ linh tinh cho em trai ăn! Nhìn xem, hiện tại em trai bị tiêu chảy rồi! Ba đã nói với các con như thế nào? Không phải thứ gì cũng có thể ăn, học mấy thứ kia vô ích à?!"

Tiểu Đinh Đông nức nở ôm cổ ba, tuy ăn đánh, nhưng bé cũng biết sai: "Ba, ba, mới....mới không phải ăn bậy, đó đều là...thảo được."

Đinh Tiếu hắc tuyến, vừa rồi khi cậu tới đã bắt mạch cho tiểu Doãn, kỳ thực cũng không có tật xấu gì, chỉ là tiêu chảy nhiều thoát lực. Năng lực khôi phục của đứa nhỏ rất nhanh, không cần thuốc cũng có thể khỏi, nếu không phải xác định Doãn không bị trúng độc thì cậu cũng không có thời gian ở đây mà giáo dục hai đứa con.

Nhưng không đợi Đinh Tiếu tiếp tục nói với tiểu Đinh Đông là không phải thảo dược nào cũng có thể chữa bệnh, vốn dĩ Thanh đang đầy mặt đau lòng đột nhiên tươi cười chạy ra từ trong phòng: "Anh cũng đừng trách Đông Đông, lần này Đông Đông thật đúng là hạ đúng dược, vừa rồi tiểu Doãn lại muốn đi ngoài, kết quả đi vào bô phát hiện có vài con sâu trắng bị ra theo. Em đã nói sao dạo này bụng vẫn luôn không thoải mái, thì ra là vậy."

Đinh Tiếu thở dài một hơi, nhưng cậu còn không quên hỏi con trai một chút: "Đông Đông, con cho em trai ăn thảo dược gì?"

Đinh Đông vẫn thút tha thút thít nức nở: "Chính là, thảo dược...giết sâu nhỏ."

Nghe thấy vậy, Đinh Tiếu nhướng mày, lúc trước hiến tế cũng không chẩn ra trong bụng Doãn có sâu, sao Đinh Đông lại biết?

"Sao có lại biết trong bụng em trai có sâu?"

Đinh Đông nhỏ giọng trả lời: "Vừa thấy, sẽ biết."

Đinh Tiếu trong lòng giật mình, nếu là người khác có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Đinh Tiếu lại là người có thiên nhãn, chẳng lẽ cái thiên nhãn này cũng di truyền?