Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 35: Dưới bùn có củ sen



Hồ nước có cây sen cách thôn Thiên Hà không xa lắm, tại một ngọn núi phía bắc cách hạ thôn chừng 2km, hồ nước nhìn qua rất lớn, Đinh Tiếu không tính được diện tích cụ thể, nhưng cậu cảm thấy dùng khả năng bơi chó của mình qua bờ bên kia phải mất ít nhất một ngày.

Gần bờ hồ còn có thể nhìn thấy lá sen già úa, Đinh Tiếu cảm thấy nếu vận khí không phải quá kém, hẳn là sẽ tìm được củ sen đi? Mặc kệ nó, hiến tế nói đúng, tìm được là thần thú ban ân, không tìm được coi như đi chơi. Dù sao người xuống nước khẳng định không thể là mình, cậu cảm thấy trừ khi không đi cùng Khôn, cậu mới có thể đi xuống nước tìm củ sen.

Các ngươi hỏi vì cái gì Đinh Tiếu chắc chắn như vậy? Còn không phải bởi vì việc bị "quản thúc" cũng sẽ trở thành một loại thói quen, Khôn vì sức khỏe của cậu suy nghĩ dặn dò, từ sau khi mình bị "trúng độc" còn kỹ càng hơn nhiều. Aiz, có đôi khi ngay cả ba và cha cũng không cẩn thận đến vậy. Nhưng nhìn bờ hồ này liền biết độ sâu so với con sông gần thôn còn sâu hơn nhiều, tuy nơi có lá sen già không ở sâu trong hồ, nhưng không biết địa hình dưới nước, ai biết chỗ đó có cái hố sâu nào không! Cậu một chút cũng không muốn tự sát, đây chính là cái mạng thất vất vả mới sống sót a! Đừng nói nơi này ngoài có ba và cha, còn có cả Khôn nữa. Ừm, Khôn khá tốt, gần đây ngoại từ việc có thể được ăn thịt dê cùng thịt bò mình ưa thích, còn rất nhiều loại trái cây đều là Khôn đưa tới. Hắc hắc, mấu chốt nhất chính là Khôn lấy nhiều hạt vừng về cho mình, khoảng một bình gốm cỡ vừa, như vậy mình có thể mài ra thành dầu vừng!

Đi cùng không chỉ có Khôn, còn có ba thú nhân giống đực khác trong thôn, một vị tên Liêm, Khôn nói phải kêu Liêm bá bá, bởi vì hắn đã 200 tuổi, so với cha lớn hơn. Chỉ là dưới con mắt của Đinh Tiếu, thú nhân một hai trăm thậm chí là hơn ba trăm tuổi trong mắt mình chỉ giống như ba bốn mươi tuổi. Gen của thế giới này thật là khủng bố cùng khiến người hâm mộ mà!

Còn có một vị đội trưởng đội tuần tra của thôn, tên Cát Trung. Khôn nói Cát Trung và hiến tế bằng tuổi nhau, đều 193 tuổi. Trước kia cùng hiến tế lớn lên, hiến tế vẫn luôn không gả chồng, Cát Trung cũng luôn không có tìm bạn lữ, người trong thôn đều nói Cát Trung đang chờ đợi hiến tế.

Một vị cuối cùng tên Mạc, là một thiếu niên giống đực 73 tuổi, trước mắt là thành viên đứng đầu của đội tuần tra thôn, quan hệ với Khôn không tệ lắm.

Đinh Tiếu càng ngày càng cảm thấy, dưới khuôn mặt than kia của Khôn là một tâm hồn đầy bát quái, nếu không làm sao hắn sẽ nói chuyện "ái muội" của hiến tế cùng Cát Trung bá bá với mình? Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong đi? Cũng đúng, đại gia hỏa này phương thức tư duy mình vẫn luôn không hiểu được, có lẽ sau này còn có nhiều phát hiện hơn cũng không nhất định.

Người biết bơi ở Dực Hổ tộc rất nhiều, nhưng chân chính biết bơi giỏi lại rất ít, Liêm và Mạc là người bơi tốt nhất của thôn Thiên Hà, cho nên hai người bọn họ là sức lao động chủ yếu, Khôn ca bơi cũng không tồi, cho nên xuống nước tham chiến là cần thiết. Còn lại Cát Trung ở trên bờ phụ trách cầm dây thừng, vô luận như thế nào thì an toàn là quan trọng nhất, cho dù thú nhân có cường đại cũng không có khả năng vạn vô nhất thất, nguyên tắc hành sự của hiến tế là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên Cát Trung không bơi giỏi nhưng sức lực siêu lớn cần phải mang theo. Dựa theo lời Đinh Tiếu, đây chính là một cái cột trí tuệ di động bảo hiểm a!

Đinh Tiếu cũng không biết củ sen ở dưới bùn bao sâu, càng không biết nơi này rốt cuộc có củ sen hay không, cho nên cậu và Đằng ở bờ hồ đều mười hai vạn phần chờ đợi. Cũng may lấy chiều cao của giống đực, nơi có lá sen già héo chỉ sâu đến eo bọn họ. Chỉ là muốn khom lưng đi xuống tìm củ sen không tránh khỏi phải nín thở. Đinh Tiếu rất chú tâm, thứ nhất là lo lắng nín thở có nguy hiểm, thứ hai là sợ không tìm thấy làm mọi người bận việc không công. Cũng may không mất bao lâu Mạc là người đầu tiên dựng thẳng lưng, trong tay còn cầm một thứ đen thui, hình giống cánh tay, Đinh Tiếu từ xa vừa thấy liền biết đó tất nhiên là ngó sen!

Nhìn thấy có thu hoạch, ba người trên bờ đều thật cao hứng, Đằng bảo Mạc nhanh đưa đồ vật kia lại đây, trải qua Đinh Tiếu rửa sạch rồi giám định, thiên nhãn nhanh chóng biểu hiện ra thuộc tính của củ sen này. Nhưng bộ phận bùn bẩn kia là không thể dùng, ít nhất Đinh Tiếu tuyệt đối không muốn ăn.

Được đáp án khẳng định, Mạc càng thêm ra sức, đặc biệt là nghe Đinh Tiếu nói muốn mình cẩn thận chút, còn có không nên bẻ gãy củ sen, hắn gãi gãi cái ót, vội vàng gật đầu: "Ân, ta sẽ cẩn thận hơn."

Đinh Tiếu cười với Mạc một cái, thực vui vẻ, đương nhiên vì củ sen mà vui vẻ, ăn mà, ai chả thích. Nhưng cậu thật không biết củ sen này cất giữ như thế nào, cậu vẫn biết cho dù ở đời trước, không phải nơi nào ở thiên triều cũng trồng sen, cho nên biện pháp bảo trì củ sen tươi cũng không nhất định, dù sao trời cũng mau lạnh, trước đào về rồi tính sau, thật sự không được thì làm thành bột củ sen, cũng rất có dinh dưỡng.

Tâm tình Khôn ca lúc này thực không xong, bởi vì hắn nhìn thấy Đinh Tiếu cười với Mạc, chẳng lẽ vì Mạc tìm thấy củ sen trước? quá đáng giận! Vì thế tiếp theo Khôn ca biểu hiện dị thường phi thường dũng mánh, đào ra một củ sen hoàn chỉnh, đó gọi là đảm bảo cả chất và lượng. Đinh Tiếu nhìn đến củ sen từng đám từng đám đưa lại đây, cậu mau chóng kêu ngừng: "Được rồi được rồi, đừng đào nữa, hiện tại trời lạnh, nước cũng rất lạnh, mau chóng đi lên sưởi ấm, củ sen tạm thời đủ rồi, cháu còn không biết có thể giữ được bao lâu mà."

Đằng nghe xong cũng gật đầu: "Nếu không thể cất trữ vậy không thể đào để cất giữ qua mùa đông, lấy nhiều còn có thể sẽ phá hư thức ăn thần thú ban cho."

Đinh Tiếu nhanh chóng đem quần áo của Khôn đưa qua, cũng cầm một khối vải bố cho Khôn lau nước trên mặt: "Trong nước lạnh không? May mà mang theo bình gốm, anh trước uống một chút nước ấm đi, tôi hiện tại liền đi rửa hai củ sen, sau đó hầm canh cho anh nếm thử."

Khôn ca thực vừa lòng, Tiếu Tiếu vẫn là quan tâm mình nhất đi! Cho dù Mạc tìm thấy củ sen đầu tiên thì thế nào? Tiếu Tiếu vẫn chỉ lau nước cho mình, chỉ múc nước cho mình uống! "Giống đực không sợ lạnh, đừng lo lắng, em cũng uống chút nước ấm đi, đứng cạnh bờ hồ cũng lạnh, thân thể em còn chưa tốt đâu."

Đinh Tiếu đỡ trán: "Đại ca, tôi vẫn tốt! Thân thể tuyệt đối vô cùng khỏe mạnh, ăn uống rất tốt! Ngươi đừng nói ta nữa có được không? Tâm lý ám chỉ gì đó thực dễ gây ra hậu di chứng!"

Khôn kiên quyết giữ ý mình: "Em ăn vẫn rất ít, ăn ít như vậy sao có thể tốt được, còn có, tâm lý ám chỉ là gì?" Dù sao trong lòng hắn, Tiếu Tiếu ăn quá ít, nếu trước khi dùng cơm ăn hai quả thanh hồng, cậu ăn cơm sẽ ít một nửa thịt, này không thể được, thân thể ở mùa đông nếu gầy sẽ rất khổ sở.

"Tâm lý ám chỉ chính là anh luôn nói thân thể tôi không tốt, cho dù thân thể tôi thật sự đã tốt, cũng cảm thấy anh nói đúng, liền trở nên không tốt." Đinh Tiếu dở khóc dở cười nói, nhưng cậu tin Khôn là thật lòng không muốn mình thân thể không thoải mái, cho nên những lời này có tác dụng cũng không chừng.

Quả nhiên Khôn ca tức khắc liền nhíu mày: "Được, ta đây về sau mỗi ngày đều nói thân thể em thực tốt, có tể ăn hơn hai khối thịt, có phải thân thể em sẽ nhanh chóng mập lên không hay?"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Đại...... Đại khái có thể đi, nhưng mập lên cũng không nhất định là thân thể đã tốt."

Khôn lắc đầu: "Thịt nhiều, mùa đông sẽ tốt hơn một chút."

Đinh Tiếu rất muốn nói với Khôn, luận điệu này của ngươi thật vớ vẩn, độ dày của mỡ cùng cảm giác rét lạnh của thân thể không có bất luận quan hệ gì, vậy còn không bằng nói bởi vì béo, cho nên diện tích cảm giác rét lạnh cũng lớn lên, còn càng khổ hơn, người lại không có da lông thật dày chống rét, chỉ dựa vào mỗi ngày ăn cơm để tăng nhiệt lượng, hay là dã thú ăn nhiều thứ để ngủ đông! Nga không đúng, giống đực nơi này còn không phải là có một nửa gen dã thú sao, aiz, thật là hâm mộ ghen tị hận a, mùa đông lạnh, Khôn nếu biến thành lão đại hắc hổ nhất định sẽ rất ấm áp, nhưng mà chắc cũng rất đáng sợ đi...cự nanh gì đó không phải đồ chơi. Cậu cảm thấy bản thân vẫn thực chờ mong, đến tận bây giờ cậu chỉ xem qua thú thân của cha, lần duy nhất đó liền dọa mình chết ngất, hãn _ _!!!

Cát Trung không xuống nước chịu lạnh, tự nhiên liền đảm đương nhiệm vụ săn thú chuẩn bị cơm trưa, Đinh Tiếu thực chờ mong có thể bắt được một đầu bạo nha heo, như vậy mình có thể dùng sườn lợn rán làm canh củ sen, chỉ là không phải tất cả mọi người đều giống cha cậu và Khôn có thể tùy thời làm theo ý cậu.

Cát Trung bắt về một con đại lửng hình thể tương đương với lợn rừng, tuy không lớn bằng bạo nha heo, nhưng chỉ để làm một bữa cơm trưa, sáu người bọn họ dùng cũng đủ rồi, dù sao trừ bỏ da và xương thì cái gì cũng không dư lại. Đinh Tiếu trộm lau trán một cái, may mắn bản thân ăn lượng cơm ít.

Hai cái bình gốm lớn hầm củ sen và thịt lửng, bốn chân lửng đều nướng, Không cống hiến một ít nước tương nướng thịt của mình, đó là Đinh Tiếu đặc biệt làm cho hắn, để thuận tiện khi hắn đi săn thú có thể mang theo.

Nói đến cái bình đựng tương kia, Đinh Tiếu dựa vào hình dáng của bình tương cay, dùng một ít ống trúc già làm, thoạt nhìn thô kệch một chút, nhưng thiết thực, một lần có thể đựng không ít, dù sao cũng chỉ đựng tương, căn bản không cần lo lắng có thể bị ngấm mùi hay màu. Lấy điều kiện hiện tại, chế tác nắp xoắn tốn nhiều công sức, chính là quen tay hay việc, ít nhất Khôn và cha mình chỉ dùng hai cây trúc thử nghiệm làm hơn hai mươi cái, liền nắm giữ được kỹ xảo. Còn ống trúc bị hỏng cũng không lãng phí, Đinh Tiếu đều lấy đựng đá sỏi của cậu.

Các ngươi muốn hỏi Khôn ca vì sao hào phóng đem nước tương mà Tiếu Tiếu tự tay làm cho hắn ra chia sẻ? Kia còn không phải bởi vì có thể để khoe khoang một chút nội tâm khó khống chế của mình hay sao.

Ngươi không thấy khi người ta lấy ra nói một câu: "Đây là Tiếu Tiếu đặc biệt làm nước tương nướng thịt cho ta, biết ta thích ăn cay, còn cố ý cho thêm nhiều đậu cay, các ngươi nếu không thích, thì cho ít đi một chút." Thấy không? đây là lời nói có nhiều chỗ dư thừa cỡ nào! nhưng các thú nhân tính tình rất thẳng thắn, không có ai đi phỏng đoán lời nói của hắn là có ý tứ sâu xa gì!

Hầm canh nướng thịt xong, hiến tế vung tay lên, sáu người cùng nhau khai tiệc!

Ách...củ sen quả nhiên đã qua thời gian để thu hoạch, hơi gì một chút, mình ăn có chút không hài lòng. Nhưng đối với người nơi này mà nói, thứ này đối với răng của họ cũng coi như đậu phụ mà thôi! Vì thế Đinh Tiếu ngẩng đầu nhìn Đằng một cái, phát hiện nàng đầy mặt vui sướng, lại nhìn Khôn, một ngụm một miếng ăn đến vui vẻ, lại nhìn ba vị tráng hán còn lại, được rồi, vốn cho rằng sau khi mở thiên nhãn, cục đá kia đem thân thể của mình cải tạo thành giống với người nơi này, kết quả hàm răng, vẫn lưu lại đặc thù của đời trước.

Thật ra...rất muốn thử cảm giác ăn gà không nhổ xương sảng khoái như nào a!

Ăn uống no đủ, Đinh Tiếu đứng lên thoải mái duỗi cái eo lười, nhìn bốn vị giống đực đem đám củ sen buộc chặt cho Khôn cõng, Đinh Tiếu hơi có chút ngốc lăng, sau liền lập tức hiểu ra, những thứ này đều thuộc về mình sao?

Ừm, nói như vậy, lúc về dùng củ sen làm chút điểm tâm bằng thực tốt, tuy có chút già, nhưng rau trộn gì đó đối với mọi người mà nói đều không tính là gì. Hiện tại mình vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để cất trữ đi, thật sự không được thì vẫn nên mài ra thành bột củ sen, nói không chừng ba sẽ thích, dù sao ba cũng đặc biệt thích ăn canh bạch đậu.

Quay đầu nhìn thoáng qua hồ nước phía sau, chờ sang năm khi hoa sen nở nở rộ, hẳn sẽ rất đẹp đi, ít nhất khẳng định Kinh và Lục Hi sẽ thực thích, nếu là có máy ảnh thì tốt rồi, đáng tiếc di động lúc trước không còn pin, bằng không có thể chụp chụp. Aiz...