Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 46: Ta không sao, đừng sợ!



Thịt bò xào vị cay tê cấp độ cao quả nhiên được nhóm giống đực yêu thích, lại phối hợp với cháo ngô, đám gia hỏa này lần đầu tiên cảm thấy thịt nướng ăn vào một chút cũng không có vị gì.

Kỳ thực Đinh Tiếu đặc biệt muốn nói, không phải thịt nướng không có vị gì, mà là hương vị hoa quẩy quá kích thích, khiến cho vị giác của bọn họ tạm thời tê liệt, mới cảm thấy thịt nướng ăn vào không có mùi vị gì, nhưng xét thấy việc nói như vậy giống như rất dọa người, mình cũng đừng làm những người này mất hứng.

Cũng không biết cháo ngô là vì lửa đủ hậu hay vì bắp râu dài nơi này tương đối dễ dung hợp với nước, dù sao nấu lên nhão hồ hồ vừa thơm vừa ngon là được rồi. Kết quả cuối cùng của cháo ngô khiến Đinh Tiếu ngoài dự đoán, nhưng cũng làm cậu hiểu được, đồ vật dị thế giới quả nhiên không thể dùng tư duy đời trước của mình ra phán đoán lý giải. May mà mùi vị của bắp râu dài này giống với ngô, chỉ tiếc năm nay hẳn là chỉ có thể ăn lúc này. Tuy không biết vì sao bắp râu dài không bị thú nhân ăn, nhưng lại phát triển thưa thớt như vậy. Cây trân châu là loại cây thân thảo lâu năm mình có thể lý giải, mặc dù như vậy quả trân châu ở lãnh địa của tộc Dực Hổ phân bố rất rộng, chẳng lẽ cái cây bắp râu dài này không phải do hạt nảy mầm lên sao?

Xem ra gieo trồng gì đó, thiên nhãn cũng hoàn toàn không có tác dụng nhắc nhở a! Đầu xuân sang năm mình còn phải cẩn thận thử nghiệm.

Nhìn Tiếu Tiếu vui tươi hớn hở ăn hồng măng, Khôn ca lại nhịn không được cũng gắp một miếng cho vào trong miệng, ăn qua thịt bò cay tê tự nhiên ăn vào thứ này không cảm giác được vì gì, nhưng cũng thấy giòn giòn không tệ lắm.

"Tiếu Tiếu, em phải ăn nhiều thịt, em có thể ăn rất nhiều thịt"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, cuối cùng là do câu "Tâm lý ám chỉ" kia sao?

"Tôi đã ăn rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều ăn thịt sẽ cảm thấy ngấy, ăn chút đồ ăn thanh đạm đối với thân thể có lợi, anh cũng nên ăn nhiều một chút." Tuy so sánh hồng măng với rau xanh có chút không đúng, nhưng cũng có tác dụng tương tự đi.

Khôn tạm dừng một chút, sau đó cầm lấy đĩa măng xào của Tiếu Tiếu, san hơn phân nửa vào bát gốm của hắn "Ta nghe em, ta ăn nhiều một chút, em không còn gì ăn, vậy ăn thịt đi"

Đũa của Đinh Tiếu dừng lại giữa không trung, gia hỏa này, là đang làm trò với mình sao: "Đủ rồi....còn có thể cho tôi nhiều chút được không."

Khôn ca ngửa đầu: "Kia đương nhiên."

Đinh Tiếu hung hăng trừng mắt với Khôn một cái: "Tôi không phải khen anh đâu!!!"

Vì bánh trứng lúc trước tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Đinh Tiếu đem bột nhà mình đều dùng hết, chính cậu còn chưa được ăn, chỉ đổi về một khối vải bố không đủ làm quần áo, còn một túi cục đá không có tác dụng gì. Mọi người tuy đối với đồ vật đứa nhỏ Tiếu Tiếu này đổi đều cảm thấy thực thiệt thòi, nhưng đối với việc phân phối vật phẩm thực công bằng. Trong khoảng thời gian này trên đường đi cũng hái được mấy sọt quả trân châu. Nhà Đinh Tiếu được phân trước một sọt coi như bù đắp, sau đó còn dư lại bao nhiêu, 19 người dựa theo đầu người bình quân phân phối. Đinh Tiếu vì điều này rất là vui vẻ, những người này có tính cách không thích chiếm tiện nghi của người khác thật sự là quá tuyệt vời.

Đem quả trân châu bỏ vào lều trại của mình, Đinh Tiếu ngồi xổm bên cạnh sọt nhìn trong chốc lát, cuối cùng đem đầu chui ra khỏi lều trại, ngửa cổ hỏi: "Ba, Khôn, hai người nói xem chúng ta có nên làm riêng cho mấy thứ này một cái lều không? Con lo trời sẽ mưa, nhìn trời mây càng lúc càng nhiều, chẳng may nửa đêm trời mưa đồ vật sẽ bị ướt liền không tốt."

Hai người nghe Đinh Tiếu nói xong, cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, đối với loại nhiều mây trời mưa này ngay cả dã thú chân chính cũng không có khả năng biết trước chuẩn xác được, nhưng nhìn có vẻ có chút nguy hiểm. Khôn nhìn những tay nải lớn cùng đồ ăn thu thập hai ngày nay ở bên ngoài, nói: "Quỳnh thúc thúc, Tiếu Tiếu nói có lý, cháu đi kiếm một ít cành cây dựng một cái lều lớn đi."

Quỳnh gật đầu: "Ta cũng đi nói với những người khác một chút, để bọn họ có muốn đi làm hay không, cháu kiếm nhiều cành gỗ một chút."

Nhìn Khôn và Mộc Ngõa bọn họ nửa giờ đã đem một đống đầu gỗ được tỉa tót sạch sẽ trở về, lại nhìn bọn họ nhanh chóng dựng xong lều trại, Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ ra: "Khôn, Khôn, Khôn, anh đào một cái mương xung quanh cái lều này đi, sau đó đem đường mương dẫn tới chỗ thấp hơn." Nói xong cậu dùng nhánh cây vẽ một đường thật dài trên mặt đất.

Khôn ca lập tức hiểu ý, hướng Đinh Tiếu một cái ánh mắt tán dương: "Tiếu Tiếu suy nghĩ thực chu đáo."

Đinh Tiếu cười đến híp lại đôi mắt: "Đương nhiên! Anh không nói tôi cũng biết là tôi thông minh mà."

Hạ và Dân dựng lều trại và cọc hoa tiêu xong trở lại, đầu tiên là ăn một bữa cơm mỹ vị no nên xong, sau đó hai người lại đối với ý kiến khiến cho nước mưa không bị nhanh chóng tràn vào lều trại tán thưởng không thôi. Nghe nói là chủ ý của ấu tể nhà mình, Hạ cha vẻ mặt tự hào sắp nổ cả mũi. Kết quả lại bị Quỳnh giáp mặt phê bình, đương nhiên, chuyện giữa hai vợ chồng nhà người ta, đây là một loại tình thú mà người khác không lĩnh ngộ được.

Sắc trời càng ngày càng ám, bên cạnh mỗi một cái lều đều có một cái hố lửa trại, Đinh Tiếu thò đầu ra ngoài, thân mình ở trong lều trại nói với Khôn còn đang trong hình người: "Khôn, anh thích ăn cơm ngô kia không?"

Khôn gật đầu: "Thích, có chút ngọt, nhưng cũng không quá ngọt, ăn kèm với thịt càng ngon hơn, thịt hình như cũng trở nên ngon hơn, còn có món thịt bò xào cay em làm kia, so với cái tương cay em mang từ quê nhà còn ngon hơn, ta rảnh sẽ đi tìm xem ở chỗ nào còn có cây hoa quẩy, trở về cũng sẽ đào cây kia mang về, trồng ở trong sân."

Đối với ý tưởng này của Khôn, Tiếu Tiếu vạn phần đồng ý: "Đúng đúng đúng! Tôi cũng nghĩ như vậy, kỳ thực còn có hai loại đồ ăn khác cũng có hiệu quả này, cũng không nhất định phải là cây này. Hơn nữa, tôi nghe nói vào mùa đông đào cây lên sẽ không dễ sống sót, cho dù đào cũng phải mùa xuân sang năm khi cây cối sinh trưởng mới có thể."

Khôn hỏi: "Em nói hai loại đồ ăn khác, một loại có phải là cây ớt cay lúc trước em vẫn luôn bảo chúng ta tìm sao? Đáng tiếc bây giờ còn chưa gặp thấy, nhưng lãnh địa tộc Dực Hổ rất lớn, còn có khu trung lập lớn hơn, ta tin rằng có thể tìm được, nhưng còn loại khác là gì?"

Đinh Tiếu nói: "Giống như hoa tiêu vậy, nhưng vị của nó đặc biệt tê, so với hoa quẩy còn tê hơn."

Khôn ca hiểu rõ: "Hoa tiêu đúng là có trái cây có nhiều màu sắc khác nhau, ta về sau khi săn thú sẽ hái về cho em, một ngày nào đó sẽ tìm được."

Vào ban đêm cùng ngày quả nhiên xuống một trận mưa, nhưng lượng mưa cũng không lớn, thời gian lại không ngắn, mưa thu lạnh lẽo không phải mưa mùa xuân hạ có thể so được, mưa vừa mới rơi xuống lớn một chút, đám gia hỏa này sôi nổi biến về hình người, chui vào lều trại nhà mình, Khôn ca khẳng định không cần nghi ngờ liền chui vào lều trại của Tiếu Tiếu.

Diện tích lều trại không quá lớn, nhưng một người Đinh Tiếu có thể lăn vài vòng, chỉ là thêm một sọt quả trân châu cùng một người thân cao 2m, nhìn có vẻ chật chội.

Đây phải nói là lần thứ 2 hai người ngủ cùng một chỗ, Đinh Tiếu bởi vì tâm vô tạp niệm hoàn toàn không nghĩ gì khác, nhìn thấy tóc Khôn dính chút nước mưa, nhanh chóng lấy ra vải bố tùy thân lau cho hắn, sau đó đương nhiên dịch sang bên cạnh, nhường chỗ ngồi cho Khôn.

Trong lòng Khôn a, bên này một cái đẹp, bên kia một cái vui, mặt than không chế không được bắt đầu run rẩy, khiến cho Đinh Tiếu còn tưởng hắn cảm lạnh: "Lạnh lắm sao? Vậy ngươi đắp chăn đi."

Nhìn thoáng qua cái chăn được xốc lên một góc, nghiễm nhiên thể hiện cho mình đi vào, Khôn ca cảm thấy mũi có chút ngứa, toàn thân nóng lên bừng bừng: "Ta không lạnh, giống đực không sợ lạnh, em đắp chăn vào đi đừng để cảm lạnh."

Sờ mu bàn tay Khôn một cái, quả nhiên là rất ấm, Đinh Tiếu lập tức không bắt ép nữa: "Vậy được rồi, quần áo anh cũng dính nước mưa, mau cởi ra phơi lên cho khô" Nói xong chỉ lên xà ngang chống đỡ lều trại trên đầu.

Khôn ca thập phần nghe lời, lập tức cởi cái áo Đinh Tiếu tự mình làm cho hắn treo lên xà ngang, sau đó trực tiếp cởi quần, Tiếu Tiếu thấy vậy lông tơ lập tức dựng lên: "Anh còn muốn cởi quần?!" Cậu có thể khẳng định, dưới cái quần này tuyệt đối là không mặc thêm cái gì! Thú nhân nguyên thủy này cũng quá thẳng thắn trắng trợn quá đi!

Khôn vẻ mặt nghi hoặc: "Không cởi quần ngủ không thoải mái, quần cũng bị ướt mưa."

Đinh Tiếu "nệ" rơi, lõa ngủ gì đó thật là thói quen...không, thật không phải là thói quen tốt! Không được! Chờ đến mai mở hàng, phải mau chóng mua vải bố mềm mại! Làm cho đại giả hỏa Khôn này cái quần lót là chuyện quan trọng nhất!

"Vậy, anh vẫn là nên phủ lên đi."

Lều trại lớn như vậy, vạn nhất Khôn nghiêng người lộ gì đó được sao, thật là tổn hại phong hóa a!

Khôn nhìn thoáng qua Tiếu Tiếu quay đầu, khuôn mặt đỏ bừng quay lưng về phía hắn nằm xuống, hắn lập tức lộ ra một mạt ý cười, mắt sáng bừng, có thể nói là sáng như đèn pha ô tô.

Một đêm này Đinh Tiếu ngủ đến vô cùng thoải mái, khác với mấy ngày trước cả người ủ trong chăn da thú còn lạnh, đêm nay cậu cảm thấy quanh thân mình đều nóng ấm dào dạt. Xin mọi người tin tưởng, ở cuối thu đóng quân dã ngoại, loại độ ấm này so với thoải mái còn thoải mái hơn. Khi Đinh Tiếu tỉnh lại mới phát hiện vì sao mình ngủ mà như có bếp lò sưởi ấm, thì ra là do mình bị Khôn toàn bộ ôm vào ngực. Trợn mắt, cậu nhìn thấy một gương mặt phóng đại, tuy sắc trời còn chưa quá sáng, nhưng có thể thấy mờ mờ, đại gia hỏa này là giống đực mình gặp cảm thấy thật là thuận mắt. Cũng khó trách được nhiều giống cái trong thôn hâm mộ như vậy. Ngay cả tiểu tử thúi Kinh kia đều thực sùng bái hắn, nhưng mà...hình như có thứ gì đó không đúng?!!Cái thứ dán ở đầu gối mình là cái đồ vật gì vậy!? Cứng cứng, nóng đến cực kỳ, lại còn liên tiếp hướng giữa hai chân mình là ý gì! Khoan đã, lấy độ cao hiện tại của mình và Khôn, nếu mặt đối mặt...vậy thứ ở đầu gối kia....!!!

Ý thức được đó là thứ gì, Đinh Tiếu cả người liền hóa đá, cái tình huống này thứ lỗi cho cậu còn chưa chải vuốt rõ ràng, nhìn dáng vẻ Khôn còn ngủ thực sự ngon, nhưng thứ đồ vật kia cứ thẳng tắp mà đứng lên, lại nói gia hỏa này đang nằm mộng cái gì? Hay là giống đực bọn họ mỗi ngày đều phấn khởi có tinh thần ngẩng cao đầu như vậy a!?

Vậy mình phải nàm thao đây? Bị đối phương ôm trong lồng ngực, chỉ sợ mình vừa động Khôn sẽ tỉnh, hồn đạm, hai người cũng tỉnh liền dẫn đến trường hợp xấu hổ dữ dội! Nhưng, mình nếu mình cứ nhẫn nhịn đến khi Khôn tỉnh lại trước....cũng không thể để đồ vật kia cứ đâm vào giữa chân mình được a!!!

Khi Đinh Tiếu đang hỗn độn ở trong gió điên cuồng, Khôn mở mắt, lấy thị lực của giống đực thì ánh sáng như vậy cũng đủ cho hắn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đỏ ửng của Đinh Tiếu. Đương nhiên vì hắn mở mắt tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không cho Đinh Tiếu thời gian để giả bộ còn đang ngủ, vì thế hai người liền như vậy trực tiếp mặt đối mặt.

Cuối cùng vẫn là Đinh Tiếu không chống được, ngươi nói ngươi không tỉnh thì thôi, tỉnh còn giả vờ chưa tỉnh! Ngươi không biết vũ khí kia có lực sát thương rất lớn sao! Còn nữa, khi ngủ vô thức, lạnh thì ôm nhau sưởi ấm cũng liền thôi, ngươi tỉnh ngủ rồi còn ôm cái rắm a! Vì thế cậu nhất thời "kích động", dùng sức tránh ra một chút: "Anh dịch ra!"

Khôn lập tức buông tay ra, xoay người ngồi dậy, xốc lên chăn nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ hùng vĩ dị thường của mình, thập phần bình tĩnh nhả một câu: "Ta không sao, đừng sợ!"

Đinh Tiếu xù lông: "Tôi sợ cái gì? Anh bị làm sao?"

Khôn thực kiên nhẫn giải thích: "Giống đực sau bốn mươi tuổi đều sẽ như vậy, buổi sáng nơi này có khi sẽ cứng lên, cho nên ta như vậy không có việc gì, đừng sợ, ta không phải bị bệnh."

Bị bệnh cái đầu ngươi ấy!!!Ngươi nghĩ lão tử không biết cái gì là thần-bột à!! Có quỷ ám mới lo ngươi bị bệnh! Không! Ta lo lắng cái này mới thực sự là có bệnh!!!

Kết quả không chờ Đinh Tiếu hỏi thăm toàn bộ tám đời thần thú trong lòng xong, Khôn ca liền lại tới một câu: "Em còn nhỏ, không cứng lên được là bình thường."

Đinh Tiếu không bình tĩnh nổi, đây chính là vấn đề mặt mũi nam nhân: "Ai bảo anh tôi không cứng được!" Phi! ta sao lại phải nói cái cây này!!! o(╥﹏╥)o

Nghe thấy vậy, hai mắt Khôn ca tỏa sáng, lập tức quay đầu nhìn về phía chăn da thú: "Đã có thể?Tiếu Tiếu thật lợi hại!" (^-^)b

Đinh Tiếu muốn đem thần thú trong lòng mình ra bán rẻ đi: "Này, này thì có gì mà lợi hại!"

Khôn trả lời: "Nghe hiến tế nói bán thú nhân thông thường đều là sau 25 tuổi mới có thể, không hổ là Tiếu Tiếu."

Vẻ mặt tự hào kia của ngươi là có ý gì?! có ý gì!!! khoan đã, hiến tế tại sao lại nói với ngươi những thứ này!? Sao đột nhiên cảm thấy.....