Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi gọi điện thoại cho hắn nhưng không ai nghe máy.
Tôi ở nhà vô cùng lo lắng, tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì đó không may.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, Giang Kiều mới trở về.
Giang Kiều thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, vừa vào cửa liền ôm chặt lấy tôi.
"Bà xã, xin lỗi, anh về muộn." Hắn xin lỗi tôi, "Điện thoại hết pin, không gọi được cho anh nên lo lắng sao? Ngoan, sau này nếu anh về muộn, em cứ ngủ trước đi nhé."
Tôi đưa cho hắn xem món quà đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, là đồng hồ tình nhân của Bulgari.
Cặp đồng hồ này tôi đặt làm hơn một năm mới nhận được.
Trên mặt đồng hồ nam là một cây cầu. Còn mặt đồng hồ nữ được khắc hai trái tim.
Cầu Đồng Tâm, đây là tên của cặp đồng hồ tình nhân này.
Giang Kiều lại chỉ có lệ nhìn thoáng qua nói: "Cảm ơn bà xã."
Hắn đi tắm và không hề để ý tới bữa ăn trên bàn.
Tôi có một loại trực giác khó hiểu rằng Giang Kiều có gì đó kì lạ.
Sự thật chứng minh, trực giác của phụ nữ không bao giờ sai.
Tôi ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng lựa chọn ấn vào vòng bạn bè của Phương Noãn Hạ.
Mười phút trước, cô ta đăng một bài viết.
"Có được anh trong ba giờ ngắn ngủi, cá với em, anh nói đều rất ngon."
Đi kèm là ba tấm ảnh.
Đầu tiên là cá chua ngọt.
Tấm thứ hai là ảnh tự sướng cô ta mặc váy ngủ hai dây rất gợi cảm.
Tấm thứ ba là mười ngón tay đan vào nhau.
Tôi nhìn đi nhìn lại tấm hình thứ ba, nhanh chóng nhận ra đó là tay Giang Kiều.
Trong ba tiếng đồng hồ chờ đợi Giang Kiều ở nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ xem có phải hắn đột nhiên có cuộc họp hay không, công ty đã xảy ra vấn đề gì sao.
Nghĩ có phải hắn gặp chuyện gì trên đường về nên không có cách nghe điện thoại chăng.
Nghĩ có phải hắn vừa mới đi xã giao, uống nhiều quá, bệnh dạ dày tái phát nên không dám để cho tôi biết hay không.
Nhưng tôi không ngờ rằng, hắn ta và Phương Noãn Hạ ở bên nhau, ăn cá, ăn cô ta.
Giang Kiều ngủ rất say, tôi lấy từ dưới gối ra một tờ giấy kiểm tra.
Đây là món quà thứ hai tôi chuẩn bị cho hắn.
Chúng tôi đã có con, nhóc con mới được hơn một tháng