Nhất Niệm

Chương 83: C83





Phó Nhiễm do dự không biết có nên xuống xe hay không. Đi ngang qua chiếc Bugatti Veyron màu đen, Phó Nhiễm nhìn qua cửa sổ nhưng không thấy bên trong có ai.

Chiếc xe đỗ vững vàng tại đó, nhìn biển số xe và loại xe là biết, cả thành phố Nghênh An này chỉ có một người là chủ nhân của nó.

Phó Nhiễm cảm thấy hơi rầu rĩ, cũng có chút gì thất vọng.

Cô đánh xe vào nhà, đỗ cẩn thận, rồi cúi đầu men theo con đường nhỏ đi vào trong.

Phó Nhiễm thay xong giày ở chỗ cửa ra vào, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng. Chất giọng trầm ấm đặc biệt của người đàn ông xen lẫn cảm giác quyến rũ mà cô quen thuộc vọng từ trong phòng khách rộng lớn ra ngoài. Cô gần như bối rối, không biết phải làm sao, cứ đứng đực tại chỗ không thể cất bước.

"Tiểu thư đã về ạ." Thím Trần vừa nói xong, tất cả mọi người đã quay lại dồn sự chú ý về phía Phó Nhiễm.

Cô thấy Minh Thành Hữu đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn xuyên qua những chậu cây đứng yên ngoài cửa ra vào. Phó Nhiễm xỏ đôi dép bông màu mè, đôi chân gượng gạo có phần mất tự nhiên: "Thưa bố mẹ, con đã về".

Phạm Nhàn tay cầm tách trà, trong phòng khách tồn tại một bầu không khí kỳ lạ khó tả. Phó Tụng Đình lạnh tanh, lúc Minh Thành Hữu đến đây chắc ông đang ngồi đọc báo, tờ báo được mở rộng vẫn còn được đặt đại lên mặt bàn. Thím Trần tiện tay thu dọn, Phó Nhiễm cũng nhân tiện gửi thím chiếc áo khoác của mình.

Phó Nhiễm hai tay níu chặt vạt quần, nhìn thẳng vào Minh Thành Hữu: "Sao anh lại ở đây?".

Minh Thành Hữu giơ tay về phía cô.

Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đưa mắt nhìn nhau, không hề lên tiếng, dường như đều đang quan sát tình thế và cục diện. Phó Nhiễm nhìn theo bàn tay anh, nhất thời không hiểu Minh Thành Hữu làm vậy là có ý gì.

Anh đứng lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

"Bố, mẹ." Xưng hô của anh khiến tất cả sững sờ, câu nói ngay sau đó càng nằm ngoài dự liệu của mọi người: "Con muốn bắt đầu lại với Phó Nhiễm".

Phạm Nhàn giật mình, suýt nữa đánh rơi cả tách trà. Phó Tụng Đình nhìn về phía con gái: "Tiểu Nhiễm, đây cũng là ý của con sao?".

Phó Nhiễm hơi sững người, nhưng đáy lòng hiểu rất rõ. Cô lắc đầu: "Con không...".

"Thưa bố, con hy vọng bố mẹ sẽ đồng ý."

Phó Nhiễm hạ thấp giọng: "Minh Thành Hữu, anh lại đùa gì vậy?".

Lại còn chạy hẳn tới nhà cô.

"Tôi không đồng ý." Phó Tụng Đình thẳng thắn nói.

Câu trả lời có vẻ như đã gây bất ngờ cho Minh Thành Hữu, anh luôn nghĩ ít nhất nhà họ Phó sẽ đồng ý: "Bố, vì sao vậy?".

"Chúng tôi thật không dám trèo cao." Đến cuối cùng Phó Tụng Đình cũng không nói rõ khúc mắc trong lòng. Dù gì Minh Vân Phong cũng đã qua đời, người đã chẳng còn, nếu nhà Minh ngoài ông ta ra không còn ai biết chuyện năm xưa thì họ cũng quyết tâm không nhắc lại nữa, tránh đồn thổi ra ngoài người ta lại nói mình giậu đổ bìm leo, cũng đâu có bằng chứng gì: "Vả lại, lúc này Phó Nhiễm quay về thì còn ra thể thống gì? Sẽ chỉ bị người ngoài nói vào là tham mộ hư vinh, có nạn không cùng chia nhưng có phúc phải cùng hưởng".

"Cuộc đời này là của hai bọn con, không cần để tâm tới ánh mắt của người ngoài." Minh Thành Hữu nói giọng kiên định. Phạm Nhàn từ đầu tới cuối thể hiện nét mặt khó xử. Phó Nhiễm rút lại bàn tay đang bị anh nắm chặt về: "Anh về đi".

Minh Thành Hữu ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của cô. Môi anh hơi mím lại. Thấy dáng vẻ vẫn không hề suy suyển của cô, trái tim anh thắt lại đau đớn, thật chỉ muốn bóp cô trong lòng bàn tay xem khuôn mặt đó còn bình tĩnh được nữa hay không.

Anh vốn dĩ cũng chỉ đến để bày tỏ thái độ, ý tứ đã rõ ràng cũng không cần ở lại lâu.

Thấy anh đứng dậy, Phó Nhiễm theo anh ra ngoài: "Bố mẹ, con đi tiễn khách".

Nhìn theo bóng họ khuất sau cánh cửa phòng khách, Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà: "Sự tình sao lại ra nông nỗi này chứ?".

Phó Tụng Đình lạnh mặt.

"Ban nãy ông nói triệt để quá, ông cũng không hỏi xem ý tứ của Tiểu Nhiễm ra sao." Phạm Nhàn lên tiếng quở trách.


"Tiểu Nhiễm đã nói không rồi, bà cũng ngồi đây cơ mà."

Phạm Nhàn đang nhìn phía xa, lúc này quay về: "Ông hỏi ngay trước mặt Thành Hữu, rồi lại còn bày ra thái độ đó, Tiểu Nhiễm liệu có dám nói thật không?".

Phó Tụng Đình cũng nổi xung lên: "Tôi nói không được là không được. Bà hiểu như vậy thì nói đi, tại sao lúc trước Tiểu Nhiễm lại ra đi. Thế nên bây giờ hai đứa nó không cần phải bắt đầu lại".

Phạm Nhàn thấy tình hình trước mắt như sắp cãi nhau đến nơi, bà chủ động nói nhỏ xuống: "Vậy tôi hỏi ông, suốt hai năm nay Tiểu Nhiễm đều không đi xem mặt đàng hoàng một ai là vì lý do gì?".

Phó Tụng Đình nhíu mày: "Có thể là chưa gặp được người có cảm giác".

"Năm xưa nó và Minh Tranh ầm ĩ như vậy, tôi cũng nghĩ là có khả năng, còn từng khuyên nhủ Tiểu Nhiễm. Ông xem bây giờ đấy, sắp hai mươi bảy đến nơi rồi, tôi nghĩ thôi thì đến được với Minh Tranh thì đến. Nhưng nó lại nhất quyết không chịu dừng lại." Xem ra Phạm Nhàn thật sự lo lắng: "Con bé Tiểu Nhiễm này quá lạnh lùng. Theo tôi thấy, chỉ mỗi lần gặp Thành Hữu nó mới biết đến hai từ bối rối. Vả lại, việc Thành Hữu có ý với Tiểu Nhiễm, tôi đã nhìn ra từ lâu rồi".

"Nhưng tôi không chấp nhận được việc làm của Minh Vân Phong, càng không muốn gả Tiểu Nhiễm về nhà họ Minh."

"Tụng Đình..." Phạm Nhàn thở dài: "Chúng ta vẫn nên nghe xem ý con bé thế nào đã".

Việc đã đến nước này, không cưỡng ép chính là sự bù đắp tốt nhất dành cho Phó Nhiễm.

Minh Thành Hữu đi đằng trước, Phó Nhiễm hai tay đút túi. Cô giẫm lên bóng người đàn ông, cứ thế tiến bước. Anh đi mãi đi mãi, càng lúc càng chậm lại. Một mùi thuốc lá thoang thoảng ập vào mũi Phó Nhiễm. Người ta đàn ông hay hút thuốc dù có tắm rửa sạch sẽ vẫn còn mùi. Phó Nhiễm nhìn lên bờ vai gần chạm vào mũi mình. Thật ra cũng không hẳn chỉ toàn mùi thuốc lá, mà là thứ mùi riêng biệt toát ra từ Minh Thành Hữu, rất dễ chịu.

Con ngươi đen láy càng trong vắt hơn giữa bầu trời đêm. Vì Minh Thành Hữu dừng lại nên Phó Nhiễm đứng đực tại chỗ: "Anh tự ra ngoài đi".

Anh nắm chặt tay Phó Nhiễm, lòng bàn tay của cả hai đều lạnh. Lần này Phó Nhiễm không giãy ra, mà để mặc anh nắm tay mình đi ra cổng. Anh tưởng rằng cô sẽ vùng vẫy nên nắm rất chặt, không ngờ bàn tay ấy lại rất ngoan ngoãn. Minh Thành Hữu ngỡ ngàng giây lát, sắc mặt cũng dãn ra.

Phó Nhiễm đi cùng anh ra ngoài cổng: "Anh về đi, sau này cũng đừng tới nhà nữa".

"Vì sao?"

Phó Nhiễm đánh mắt nhìn phòng khách sáng trưng, hiểu rõ lý do ban nãy Phó Tụng Đình phản đối: "Anh để em suy nghĩ đã, được không?".

Cô viện một lý do, muốn nhanh chóng tách anh ra.

Ánh trăng trải khắp lên vai Minh Thành Hữu: "Ngày mai anh sẽ tới công ty tìm em".

Dường như hoàn toàn không muốn cho Phó Nhiễm một cơ hội nuốt lời.

Nét mặt cô có chút do dự: "Qua một khoảng thời gian đi".

Phó Nhiễm đứng ở cửa lớn, giương mắt nhìn Minh Thành Hữu lái xe rời đi, ngẫm nghĩ lại không kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Tính anh không phải là người hai ba ngày là có thể thuyết phục được, đoán chừng từ ngày mai cô đừng hòng có những ngày được sống bình yên.

Phó Nhiễm vòng đường cũ trở về phòng khách, Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình ngồi trong phòng khách, thấy cô đi vào cũng không hỏi han gì nhiều, bầu không khí không có gì khác với ngày thường, nhưng Phó Nhiễm vẫn cảm thấy kỳ lạ, dẫu sao thì Minh Thành Hữu vô duyên vô cớ xuất hiện khiến ai ai cũng đờ đẫn.

Phạm Nhàn ở lại trong phòng Phó Nhiễm một lúc, hỏi cô rất lâu cũng không moi thêm được thông tin gì.

...

Phó Nhiễm ngồi dự giờ lớp múa, có đôi khi cô cũng tự luyện tập sợ sẽ quên mất kiến thức. Chiếc gương sát sàn khổng lồ được lắp trên bức tường hướng tây. Cô và một giáo viên khác đang múa hiện đại, nhiệt tình vô cùng, vòng eo thon gọn xoay tròn theo điệu nhạc. Mái tóc Phó Nhiễm xõa xuống, vài lọn dính vào cổ, trông rất phong tình.

"Bộp bộp bộp..."

Ngoài cửa bỗng nhiên vọng vào tiếng vỗ tay, Phó Nhiễm và cô bạn đều dừng bước, nhìn thấy Minh Thành Hữu mặc vest, nhàn nhã dựa vào khung cửa, khóe môi nở nụ cười khẽ đúng bản chất của yêu nghiệt, khiến cho mấy "sắc nữ" ở đây đều tròn mắt nhìn.

Phó Nhiễm đưa tay buộc tóc lên sau gáy. Vừa vận động xong nên hai má vẫn còn đầm đìa mồ hôi.

Cô cầm khăn lông lên lau, vì hứng lên nhảy nên cũng không thay quần áo. Cô vẫn mặc chiếc áo len trễ cổ nhạt màu, hai bên xương hõm vai vẫn còn ẩn hiện. Cô đi ra trước mặt Minh Thành Hữu: "Đi thôi".


"Ồ, đi đâu đây?" Mọi người ồ lên.

"Hẹn hò phải không?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Minh Thành Hữu bước vào phòng làm việc của Phó Nhiễm. Anh đường hoàng ngồi xuống ghế: "Phó Nhiễm".

Anh luôn thích gọi cô bằng khẩu khí như thế.

Phó Nhiễm rửa qua mặt rồi khoác áo lên người.

"Đã nghĩ kỹ chưa?"

Hơi thở của cô có phần nặng nề: "Anh cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể quay lại?".

"Anh bảo có thể là có thể." Minh Thành Hữu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Phó Nhiễm, từ nhỏ tới lớn anh đã quen chiếm giữ mọi thứ cho riêng mình, có lúc chẳng màng tới suy nghĩ của người khác, nhưng lần này anh thật sự muốn cùng em làm lại từ đầu".

Anh nói năng chân thành, không nghe ra nửa phần giả dối. Phó Nhiễm khẽ cắn môi. Anh một lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô với tư thế này, những thứ lúc trước Phó Nhiễm kiên trì đang từ từ sụp đổ, với một tốc độ không tưởng mà chính cô cũng bất ngờ.

Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt cô.

Phó Nhiễm đi qua, đứng cách anh một chiếc bàn làm việc: "Lẽ nào anh không trách em lúc trước đã rời xa anh?".

Họ đứng rất gần nhau, bất kỳ cảm xúc nào cũng khó mà thoát được khỏi đối mắt đối phương, dù chỉ là một chút gợn sóng nơi đáy mắt cũng không cho chỗ trú mình.

Con ngươi của Minh Thành Hữu u tối. Cô nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt anh, nhưng hoàn toàn bị vực thẳm ấy hút vào. Nhìn tận đáy, cũng vẫn chỉ nhìn thấy sự chân thành của anh: "Không trách".

Trái tim Phó Nhiễm xao động. Năm xưa cô rút tay ra đi quá tuyệt tình, đến bản thân cô còn chẳng tha thứ cho mình, Phó Nhiễm không ngờ lại nghe được đáp án ấy từ Minh Thành Hữu.

Cô hơi sững người.

Bàn tay đang chống lên mép bàn bị Minh Thành Hữu kéo qua. Phó Nhiễm cúi đầu xuống, giây phút ấy cô nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn năm xưa của họ trên ngón áp út của anh.

Một dư vi nào đó khó tả dâng lên trong lòng, là chua xót, còn có chút gì đắng chát.

Anh cọ cọ ngón cái lên phần thiếu sót trên ngón áp út của Phó Nhiễm. Cô muốn rút tay về, Minh Thành Hữu tháo nhẫn ra, thử mấy lần, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng đeo được vào ngón cái.

Cô thấy hơi khôi hài, làm gì có ai đeo nhẫn lên ngón cái bao giờ?

Phó Nhiễm tháo xuống trả lại cho Minh Thành Hữu.

Cô vẫn còn công việc phải hoàn thành, thế nên kéo anh ra khỏi ghế. Đối với anh mà nói, phòng làm việc của cô chỉ như một không gian tạm thời. Cũng may bên cạnh còn có sofa cho anh ngồi. Anh xem đại một cuốn tạp chí: "Trước kia thím làm kế toán phải không?".

"Đúng vậy." Phó Nhiễm trả lời, không ngẩng đầu lên.

"Từ hồi chuyên tâm ở nhà chăm Vưu Hựu, thím ấy có thu nhập kinh tế gì không?" Minh Thành Hữu thấy ngồi không thoải mái bèn dứt khoát điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng xuống chiếc sofa vốn đã chật chội nhưng vẫn vô cùng thoải mái.

"Không còn nữa, chỉ dựa vào tiền lương của chú thôi."

"Anh có mấy chỗ quen biết, có thể mang sổ sách về làm ngoài giờ, thường thì để duy trì cuộc sống gia đình, với khoản tiền đó không thành vấn đề."

"Thật không?" Phó Nhiễm lưu từng bức ảnh vào trong máy tính: "Như vậy là tốt nhất, vừa có thu nhập lại vẫn trông nom được Vưu Hựu".

Minh Thành Hữu nhàm chán lật tạp chí, đều là mấy tin showbiz chẳng đáng tin. Anh quăng nó lên mặt bàn: "Khi nào mới đi được?".


"Anh đi đi, em phải đợi tới giờ tan sở."

Minh Thành Hữu xem đồng giờ: "Giờ mới có mấy giờ, em là sếp cơ mà?".

"Có là sếp cũng phải tuân thủ nội quy công ty." Phó Nhiễm dọn dẹp tài liệu rồi sắp xếp các bức ảnh theo thứ tự thời gian. Cô bận rộn gõ liến thoắng bàn phím máy tính. Nghe tiếng gõ bàn phím chậm rãi từ tốn ấy, Minh Thành Hữu quyết định nhắm mắt lại: "Khi nào đi được gọi anh một tiếng, ra ngoài ăn cơm là vừa đẹp".

Phó Nhiễm không đáp lại.

Một khi cô tập trung làm việc thường sẽ quên cả thời gian. Các giáo viên trong công ty cứ tự động tới giờ ra về, ngang qua phòng có gọi cô một tiếng. Cô bảo họ về trước đi, nói còn khoảng nửa tiếng nữa mới xong việc.

Có giáo viên ngó đầu vào nhìn thấy Minh Thành Hữu, bèn biết điều khép cửa lại, sau đó quay lại nháy mắt với đồng nghiệp, đồng thời giơ một ký hiệu OK.

Minh Thành Hữu chỉ định chợp mắt một lát, không ngờ ngủ thiếp đi luôn.

Phó Nhiễm những tưởng chỉ nửa tiếng là xong việc mà lần lữa tới tận sáu giờ tối.

Cô tắt máy tính, đồng thời nghĩ tới chuyện về nhà ăn cơm. Một bóng người bỗng đập vào tầm mắt, bấy giờ cô mới chợt nhớ ra còn Minh Thành Hữu ngủ ở đây.

Phó Nhiễm cầm túi xách lên, nhẹ nhàng đi về phía sofa. Minh Thành Hữu gối một tay sau gáy, hai bàn chân đan vào nhau, mấy lọn tóc lòa xòa trước trán, thoải mái và lười biếng, hơi thở anh nhịp nhàng có vẻ như đang ngủ rất say.

Phó Nhiễm ngập ngừng không biết có nên đánh thức anh không.

Cô ghé lại gần mới phát hiện ra chút quầng thâm dưới mắt anh, chắc bình thường anh hay mất ngủ.

Minh Thành Hữu vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc đầu tới giờ, còn chẳng buồn lật người lấy một cái. Phó Nhiễm còn nhớ tướng ngủ của anh xưa nay không hề nghiêm chỉnh thế này, lần nào hai tay hai chân cũng phải bám dính vào người cô mới chịu.

Phó Nhiễm bước vượt qua sofa, đầu gối không cẩn thận chạm vào bàn uống nước, phát ra một âm thanh rất nhẹ. Minh Thành Hữu đột ngột mở mắt, ngữ khí lạnh như băng: "Em đi đâu vậy?".

Ngay sau đó, một lực rất mạnh giữ chặt lấy cổ tay cô.

"Á!" Phó Nhiễm kêu đau. Minh Thành Hữu bấy giờ mới ý thức được đây là đâu. Anh buông tay, tay kia không cần tốn sức, chỉ kéo một cái đã khiến cô ngã nhào.

Anh ngồi nửa người dậy, hai tay ôm lấy eo Phó Nhiễm, gối cằm lên vai cô: "Lâu lắm rồi anh không được ngủ ngon như thế này. Anh rất hay mất ngủ. Ban nãy anh nằm mơ, có một bà phù thủy nói với anh rằng em là thần ngủ của anh. Em ra đi anh sẽ luôn mất ngủ. Anh mở mắt ra, vừa với tay bắt thì đã bắt ngay được em".

Phó Nhiễm nghe xong phì cười: "Giấc mơ của anh quái đản quá".

Minh Thành Hữu cọ cọ má mình vào má cô: "Không phải mơ đâu, là thật đấy, hai năm rồi đây là giấc ngủ ngon đầu tiên của anh".

Phó Nhiễm nghe anh thao thao bất tuyệt, sự thân mật bất ngờ khiến cô bối rối. Minh Thành Hữu hít sâu, mùi dầu gội đầu VS của cô vẫn vậy, cô vẫn dùng loại cũ...

Ánh mắt u tối của anh mở ra... Cô gìn giữ tất cả mọi thói quen, duy chỉ anh là không.

"Đi thôi, em đói rồi." Phó Nhiễm chống tay lên đầu gối Minh Thành Hữu định đứng dậy. Anh siết chặt tay, vòng eo vốn đã nhỏ giờ càng gầy hơn. Minh Thành Hữu hôn lên má cô, theo đà đè cô xuống ghế.

Cô chống hai tay lên ngực anh: "Em đói thật rồi".

Trong ánh mắt có kháng cự, Phó Nhiễm không mất quá nhiều sức để đẩy Minh Thành Hữu ra. Cô ngồi dậy chải lại tóc. Minh Thành Hữu cũng rời khỏi ghế. Phó Nhiễm tắt đèn trong phòng, cùng anh đi ra ngoài.

Cánh cửa thang máy khép lại, bầu không khí một lần nữa trở về sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở. Phó Nhiễm cúi đầu, dè dặt đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu, sợ anh lại bất ngờ ngã gục như lần trước.

Minh Thành Hữu hơi hếch cằm lên, nhìn những con số chạy trên màn hình, thi thoảng quay đầu lại chạm phải ánh mắt Phó Nhiễm. Cô tự nhiên quay đi, trong thang máy yên ắng đến độ tiếng thở của nhau cũng trở nên ồn ào.

Minh Thành Hữu dựa lưng vào tường. Phó Nhiễm quay ra nhìn gương. Anh nhìn cô không rời mắt. Cũng chỉ có bản thân Minh Thành Hữu biết ánh mắt của anh đã hướng về một nơi nào đó, chợt thất thần.

Ding...

Cửa thang máy bật mở, Phó Nhiễm vượt qua anh đi ra ngoài. Dưới tầng trệt tòa nhà văn phòng có một đại sảnh, vô cùng trống trải. Chỉ nhìn xuống nền gạch sáng loáng là thấy được bóng những người vội vã qua lại trên đường. Phó Nhiễm đẩy cửa ra ngoài, trong tầm mắt thoáng nhìn thấy một chiếc xe nhanh chóng rời đi, hình như đó là xe của Minh Tranh.

Minh Thành Hữu nghiêng đầu, nheo mắt lại.

"Đi đâu ăn cơm đây?" Giọng anh vui vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Phó Nhiễm đá đá viên sỏi bên cạnh: "Em đã hứa với mẹ sẽ về nhà ăn cơm".

"Được, vậy anh về cùng em."


Phó Nhiễm rướn mũi chân lên, do dự giây lát: "Đi ăn lẩu đi".

Điểm khác biệt lớn nhất của Minh Thành Hữu và Minh Tranh có lẽ nằm ở đây. Phó Nhiễm nghĩ tới thân phận con riêng suốt hai mươi năm của Minh Tranh, rồi lại nhìn con người nổi bật, xuất chúng, làm việc gì cũng ở trên đỉnh cao này. Cô bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cho Minh Tranh, cũng cho Minh Thành Hữu.

Họ bước vào quán lẩu, không chỉ mùi hương bay tới khiến người ta thèm thuồng mà khí nóng phả ra càng xua đi cái lạnh lẽo của đêm đông. Phó Nhiễm cảm thấy cả người nóng rực lên. Cô và Minh Thành Hữu vào trong tìm một chỗ ngồi. Nổi lẩu uyên ương được bê lên, đợi tới khi nước lẩu sôi sùng sục, Phó Nhiễm mới thả viên thịt, thịt dê, rau cải... vào.

Cả một nồi lẩu đầy ắp. Đậu phụ Nhật Bản và rau cải thả vào là có thể ăn được ngay. Phó Nhiễm trước tiên gọi điện thoại cho Phạm Nhàn báo rằng tối nay mình không về ăn cơm. Nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thích, vui sướng của cô, Minh Thành Hữu không nhịn được cười: "Có ngon đến vậy không?".

"Em thật sự sắp đói chết rồi." Phó Nhiễm uống một ngụm nước ngọt, rồi gắp một đũa rau cải trắng vào bát: "Em thích ăn cải trắng".

Minh Thành Hữu gật đầu: "Anh biết".

Phó Nhiễm chợt nhớ ra hình như hai năm trước mình từng nói cho anh biết việc này.

Huống Tử đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy hai người họ ngồi ngay cạnh cửa sổ. Cậu ta xuống xe, đi vào quán. Phó Nhiễm nghe thấy tiếng chào từ xa vọng lại, khí thế ăn uống lập tức tụt đi quá nửa, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

"Em đang bảo sao tìm anh khắp nơi không thấy, hóa ra anh ở đây." Huống Tử kéo chiếc ghế bên cạnh Minh Thành Hữu ra, nhìn xung quanh một lượt: "Chẹp chẹp, chẳng giống phong cách của anh chút nào, mấy cái quán vỉa hè này có gì mà ngon".

Minh Thành Hữu đập vào bàn tay cậu ta đang để trên vai mình: "Có chuyện gì thì nói đi".

Phó Nhiễm ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm phải Huống Tử.

"Chị dâu cũ cũng ở đây ạ. Em nhìn từ xa còn tưởng là ai." Huống Tử mang theo chút khinh miệt trong giọng nói: "Em đã đặt hai bàn ở Lãi Viên. Sao, có muốn qua góp vui không?".

Minh Thành Hữu nhìn cô như muốn hỏi ý kiến.

"Em ăn sắp no rồi." Phó Nhiễm dùng thìa múc hai viên thịt bỏ vào bát. Thấy Minh Thành Hữu không ăn nhiều lắm, cô nói: "Anh đi đi, không thích ăn lẩu thì đừng miễn cưỡng".

"Chị dâu cũ, chị nói vậy là không đúng rồi, không nể mặt em sao? Em và anh ba nói gì cũng mặc chung quần lớn lên với nhau từ bé. Hai năm trước em cũng không rời anh ấy nửa bước, lăn lộn đến giờ này lẽ nào còn không mời nổi chị." Minh Thành Hữu đã sa sầm mặt lại nhưng Huống Tử vẫn không hề hay biết

Phó Nhiễm cắn một miếng viên thịt, lặng lẽ nhai. Sau khi buông đũa xuống, cô nhìn thẳng vào Huống Tử, món ăn nuốt xuống như tắc nghẹn trong cổ: "Cậu cũng đừng nhắc mãi chuyện năm xưa tôi bỏ đi. Tôi có sự lựa chọn của tôi, không có nghĩa vụ giải thích với cậu. Tôi càng không động gì đến cậu, cậu không cần chèn ép tôi như kẻ thù vậy. Còn cả anh nữa..." Phó Nhiễm quay sang Minh Thành Hữu: "Chuyện bắt đầu lại em nghĩ không cần phải suy nghĩ thêm. Em không muốn bị cuốn vào thế giới của anh nữa, anh cũng không cần nhân nhượng em, dù sao thì những nơi như Lãi Viên hợp với mấy người hơn".

Phó Nhiễm lại cầm đũa lên, ban nãy nói có hơi gấp, tay cô lúc nãy vẫn còn run rẩy, ánh mắt cũng mờ đi vì khí nóng bốc lên từ nồi lẩu.

Huống Tử vẫn còn định cãi lại.

"Huống Tử!" Minh Thành Hữu lạnh lùng ngắt ngang: "Chỗ này không có việc của cậu, cậu về đi".

Huống Tử trợn tròn mắt khó tin: "Em thấy anh hồ đồ thật rồi. Loại đàn bà này mà anh vẫn ham muốn. Sao anh không nghĩ xem hai năm qua là ai...".

"Im đi!" Minh Thành Hữu đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, cảm xúc mất kiểm soát, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được: "Nếu còn muốn làm anh em thì đi ngay cho tôi. Đây là việc riêng của tôi, cậu đừng xen vào".

Vẻ bắng nhắng trên khuôn mặt Huống Tử tắt lịm, chỉ còn lại sương mù u ám. Phó Nhiễm nhìn cậu ta, trong ánh mắt chỉ có sự bình tĩnh đến hờ hững, không nóng giận, không sốt sắng, cũng không có chút phẫn nộ nào, hoàn toàn không làm cô lay chuyển được.

Huống Tử buộc phải đứng lên: "Được, được". Cậu ta nói liên tục mấy chữ "Được": "Em sẽ xem xem có phải anh quyết chết trên người loại phụ nữ này mới cam tâm không".

Cậu ta quay người bỏ đi. Minh Thành Hữu ném ly rượu xuống đất, khiến mọi người xôn xao bàn tán.

Người phục vụ mang tới cho anh bộ bát đũa mới. Phó Nhiễm trầm mặc không nói, tự động ăn cho no.

Đối diện phảng phất mùi thuốc lá, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Đã có phần ngang dạ, Minh Thành Hữu vừa gắp rau cho cô, cô đã đẩy bát ra: "Em no rồi".

Anh rít một hơi thuốc, tay phải cầm điếu thuốc hướng ra ngoài cửa sổ: "Em đã ăn mấy đâu".

"Chắc vì đã nhịn đói một thời gian dài nên khi ăn cũng không thấy ngon nữa." Phó Nhiễm nhìn thấy người phục vụ lom khom dọn chiếc cốc vỡ.

"Lời của Huống Tử em đừng để bụng."

Phó Nhiễm đặt túi xách lên đùi: "Thật ra cậu ta nói cũng không hẳn vô lý lắm, em hy vọng anh hãy suy nghĩ thật kỹ".

"Anh biết rõ bản thân đang làm gì." Minh Thành Hữu nắm lấy tay cô: "Đừng nói mấy lời như nhường nhịn. Anh muốn ở bên em nên mới nhường nhịn, chiều chuộng em, anh tình nguyện".

Có lúc, chiều chuộng lại chính là hạnh phúc.

Lời anh nói khiến người ta không phân biệt được thật giả. Nhưng chí ít tâm trạng của Phó Nhiễm lúc này ngoài xúc động ra không còn gì khác.