Chỉ nhìn mỗi anh.
Tôi đã gặp được người ấy rồi . Và tôi sẽ ko buông.
Trận đấu bắt đầu khi nào tôi cũng ko hay, cứ ghim chặt ánh nhìn vào anh, anh cướp bóng, ném vào rổ . Nhưng anh chưa hề một lần nhìn về phía khán đài, ko biết là tôi và bao nhiêu người nữa đang mải mê ngắm anh .
Có người khua tay trước mặt, tôi gạt ra. Có người nói gì đó với tôi, tôi gật gật. Có người đưa tôi gói đồ ăn, tôi vô thức cầm lên bỏ miệng. Tôi đang bị say anh .
Đẹp trai, cao trên 18 là bề ngoài của anh …nhưng tôi chắc chắn anh là người mà tôi luôn ước vào những năm sinh nhật .
Cảm giác tôi lúc này bị kích động, trôi bồng bềnh , hư hư thực thực, bởi chính tôi cũng ko tin có một người xuất sắc như một thiên thần lại đang ở ngay trước mặt tôi .
Đột nhiên, có tiếng hét vang lên, tất cả nhìn về phía chúng tôi …và có cả anh. Ánh mắt chạm nhau …nhưng chỉ tích tắc sau là cả một màu tối đen.
Đầu tôi đau nhức, có cái gì đó ghì chặt , trong màu đen đó, tôi tìm ko thấy anh , sao có thể như vậy, anh ko tồn tại thật ư ? . Tôi hét lên .
Trúc Vũ ở đâu lại xuất hiện , nắm tay tôi, mắt đỏ hoe :
- Cậu tỉnh rồi , hic , cậu tỉnh rồi, làm tớ sợ muốn chết đây này.
Tôi vẫn còn ngơ ngác , ko hiểu gì , im lặng.
Trúc Vũ kinh hãi :
- Đừng nói cậu mất trí như phim đó nhá , bị nhẹ thôi mà.
Tôi nhíu mày, s đầu lại nặng trịch thế này, tôi đưa tay lên sờ thử, chỉ kịp thốt lên một tiếng ơ rồi ngay lập tức .
- Aaaaaa.
- Trời ơi, sso cậu lại động mạnh vết thương vậy – Trúc Vũ cuống cuồng.
- Sao tớ bị băng đầu thế này – cái đau làm tôi tỉnh hẳn.
Trúc Vũ lại sụt sùi :
- Cậu ấy, tớ với mấy người hét lên , cậu cũng ko nghe mà tránh, anh Vũ xô cậu thì ko kịp nữa .
- Sao lại xô tớ hả ? – tôi lơ mơ .
Trúc Vũ nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt bất thường :
- Này, cậu mất trí tạm thời sao .
- Đừng có rủa tớ , nói, sao mạnh Vũ lại xô tớ đến đầu sứt thế này .
Trúc Vũ sờ trán tôi :
- Bình thường mà, thế sao lại nghĩ ra được Vũ nhà tớ xô cậu sứt đầu nhỉ .
- Thế sao lại bị này – Tôi chỉ chỉ vào đầu , tiếp – Tớ cũng còn choáng choáng, cậu kể hết đi được ko .
Trúc Vũ bắt đầu kéo ghế, lấy nước, lấy táo , bắt đầu :
- Một hôm trời đẹp, có nắng có gió, chim ca líu lo , hoa thi đua nở , có hai cô gái tuổi mới lớn tung tăng trên ..
- Ngưng , đến đoạn 2 người đó đi xem bóng đi , à mà tời luôn đến đoạn Đại học kinh tế với Thể dục thể thao đi. – tôi mất kiên nhẫn.
- Ok – trúc vũ bắt đầu dung tốc độ đọc sub fim hàn – trận đấu bắt đầu, cậu xem tới đơ người, cho đồ thì cầm, nói thì gật như bị thôi miên, chuyển cảnh , Trường B thắng chúng ta , họ tập trung bên cạnh, có mấy người châm chọc chúng ta, lúc đầu chả ai để ý bọn chúng, tớ cũng thế, vì trận đấu kia quá hay và bọn tiểu nhân đắc ý thì ko thèm chấp, nhưng sau đó mọi người nghe một tên nói to : – Chỉ toàn lũ công tử, nhà giàu chứ biết gì mà thi thố, còn 2 em kia chắc cũng ham giàu thôi. Ngay lập tức tên đó bị Bùi Quang đạp cho một phát,và ngay lập tức hai bên xung đột, nhưng mà chưa kịp đánh trả thì có lực lượng bảo vệ giải quyết ,tách nhóm kia ra xa, nhưng vẫn còn một tên ko biết như thế nào cầm chai nước to bự chạy tới phía cậu và tớ, tớ hoảng quá đứng bật dậy hét toáng lên , nhưng cậu vẫn còn ngồi im, Mạnh Vũ chạy tới xô cậu nhưng ko kịp, cậu bị hắn đánh, ngất luôn . Hết.
- Thế sao lại băng như thể bị nặng lắm vậy .
- Mọi người bảo tớ ngồi chăm cậu, mà có gì làm đâu,vậy là tiện băng lùm tum . – Trúc Vũ vô tội hồn nhiên nói .
- Chả trách tớ cứ thấy nặng đầu – Tôi bắt đầu gỡ gỡ – cậu băng hay muốn ép đầu tớ vậy , kín chặt thế này.
- Hì hì , mà tớ biết ai đã làm cậu thôi miên đấy nhé.
Tôi bật dậy :
- Vậy là cậu thấy anh ấy, ko phải tớ mơ , đúng ko .
- Tớ có thấy,vừa nhìn tớ đã biết đây là bản hiện thực lí tưởng của cậu – rồi ôm tôi – vậy là anh ấy của cậu xuất hiện rồi, tớ chúc mừng, nhưng hứa với tớ, ko được vì sắc mà bị thế này nữa.- Trúc Vũ sụt sùi.
Tôi cũng ôm Vũ , cười :
- Ok , tớ hứa. Ngay bây giờ tớ sẽ theo đuổi anh ấy.– sau đó cũng bắt đầu muốn khóc.
Rồi hai đứa nhìn nhau cười ngốc.
- Anh ấy tên Duy Phong, cậu có biết ko ?
- Duy Phong ? – Một cảm giác lạ ập tới, tôi xoa xoa 2 thái dương đột nhiên đau nhức .
- Ừ, anh Vũ nhà tớ với đội bóng xem Duy Phong nhà cậu như thần tượng đấy. Trận này ở lại xem cũng vì muốn chứng kiến trình độ bóng rổ của anh Phong đấy .
- Thật sao ? – Tôi hí hửng
- Trời, cậu đúng là suốt trận ko nghe hiểu gì ai nói luôn sao ? Có biết tại sao Mạnh Vũ nhà tớ tập luyện nhiều vậy ko ? Cũng là muốn trận chung kết được gặp đội của anh Duy Phong nhà cậu đó.
- Mạnh Vũ nhà cậu, Duy Phong nhà tớ ?
Lại cười ngốc .
Giờ tôi mới để ý, đây là một căn phòng dài, có kê những chiếc ghế dài, và tôi đang nằm trong một những chiếc giường nhỏ .
- Bệnh viện gì lạ vậy . – Tôi thắc mắc.
- Ko phải bệnh viện,mấy nhân viên y tế bảo cậu chỉ bị choáng nhẹ, tỉnh dậy ngay nên đưa cậu vào phòng hồi sức của sân vận động cơ.
- Vẫn đang trong sân vận động ? -Tôi mừng rỡ, định chạy đi thì Mạnh Vũ với mấy người khác kéo tới.
- Có sao ko ?
- Nhìn em thế này là ko sao rồi.
- Phù, em mà bị gì bọn anh ko tha cho chúng đâu.
- À mà thấy em xem chăm chú vậy mà lại ko được thấy kết quả, a cho em biết dẫn trước những 6 điểm.
- Lần này ĐH thể dục thể thao muối mặt nhé, vênh váo cậy chuyên ngành mà lại thua ĐH kinh tế.
- Quá mất mặt.
Tôi ngơ ngác, vậy là hết trận rồi. Mặc kệ, tôi chạy như bay ra sân. Mọi người đã tản đi hết.
Tôi đảo mắt tìm kiếm bóng dáng ấy, ko có, ngồi phịch xuống ghế, nghĩ : ko sao hết, anh đã xuất hiện rồi, em cũng ko sợ mà chờ anh thêm nhiều năm nữa.
- Em tìm ai ? – Mấy người chạy ra lo lắng hỏi tôi .
- Ko phải bị đánh trúng đầu nên bị gì rồi chứ ? – Một người còn chọc.
- Em tìm tên đánh em, cho nó một trận . – Tôi cố cười.
- Chơi với em lâu vậy giờ mới biết đanh đá ghê quá.
- Thôi bọn mình đi lên quán đi.
Nhìn đồng hồ, cũng đã đến bữa chiều nên tôi lấy lí do đau đầu từ chối rồi đạp xe về.
Bởi có một thỏa thuận.
- Vy Anh, con gái bố ở nhà ngoan ko nhỉ ?
- Con ngoan cực kì .
- Thật ko nhỉ ?
- Thật luôn ấy.
- Thế trưa qua, con ko ăn cơm, vậy là hư rồi.
- Con ko đói mà.
- Bố con mình thỏa thuận một chút nhé.
- Tất nhiên ạ.
- Từ nay, ko được để mẹ con dùng bữa một mình nữa, thay bố ăn thật nhiều món mẹ nấu, được ko con gái ?
- Có thế thôi ạ, dễ ợt.
- Làm tốt đấy nhé.
- Vâng ạ, vậy bố làm gì cho con nào ?
- Bố sẽ ăn thật nhiều kem , vị hạnh nhân đúng ko nào ?
- Oa, bố hứa nhé, bố phải thay con ăn thật nhiều kem đấy nhé. Yeah, vị hạnh nhân.
***
Về đến nhà, tôi vào luôn bếp :
- Thơm quá, mẹ nấu xong hết rồi ạ.
- ừ, vừa hay xong món canh, con đi thay đồ rồi ăn cho nóng, mà sao con bé này, người lạnh cóng hết rồi này.
- Bên ngoài gió lớn ấy mà, con ăn luôn nhé, đói quá.
- Bảo con rồi mà, trưa phải ăn đầy đủ , cứ bỏ bữa, ăn linh tinh , lại đói. – Mẹ vừa mắng vừa ân cần gắp thức ăn cho tôi .
Thỏa thuận đó … rất ấm áp.
- À, lúc nãy bố có gọi về đấy.
Tôi hào hứng :
- Vậy ạ, bố nói gì hả mẹ.
- Bảo con trời lạnh, mặc ấm một chút, quàng khan che mặt chút, gió đông buốt da lắm , rồi bảo con trời lạnh, ăn kem ít một chút.
Tôi nhăn mũi :
- Bố mẹ xem con như trẻ con ấy.
- Vậy con lớn với ai nào , bố mẹ vẫn phải lo từng chút .
Tôi vật lộn với cái đùi gà,lại hỏi :
- Vậy bố có nói khi nào thì về được ko mẹ ?
Mẹ trầm ngâm một lát , nhẹ nhàng :
- Bố con bảo công việc bây giờ mới bắt đầu được một đoạn thôi.
- Dạ, hôm nay gà rán ngon quá mẹ . – tôi làm như ko để ý lắm.
- Hôm nào mẹ nấu mà chả ngon.
Hai mẹ con vừa cười vừa ăn., thật ra tôi thừa hiểu, mẹ cũng hụt hẫng như tôi, cũng nhớ bố như tôi. Nhưng từ lúc nào, những thứ cảm xúc dành cho bố đều được cất giấu sâu sau những nụ cười kia.
Dọn bếp, tắm rửa xong, tôi vào phòng lục tung google với từ khóa Duy Phong, chán chê, thêm cụm từ Đại học Kinh tế phía sau. Kết quả, tôi ngồi choáng với đống thành tích khủng của anh, từ thể thao tới học tập , từ trong nước lẫn ngoài nước.
Tôi ngấu nghiến tất cả các bài viết lien quan tới anh tuy nhiên, thông tin cá nhân của anh ko được tiết lộ nhiều, nhưng ko tới nỗi kín bưng, năm nay anh 20 tuổi.
Tất cả những bức ảnh có anh, tồi đều lưu lại bằng hết.
Ngắm cho thỏa thích, tôi bắt đầu suy ngẫm sao anh ko làm diễn viên nhỉ ? Sao anh lại đẹp trai như vậy nhỉ ? Anh đẹp kiểu lạnh lùng, nam tính, bí ẩn hay quyến rũ ? Sao thấy anh đều có tất cả những vẻ đó nhỉ ?
Ngẫm chán chê, tôi tiếp tục lùng sục google. Đang xem những hội thảo Sinh Viên anh tham gia thì mẹ đưa sữa vào phòng cho tôi :
- Vy anh, mai chủ nhật nhưng cũng chỉ thức thêm một lát nữa thôi đấy nhé.
- Vâng ạ – tôi nhìn đồng hồ cũng gần 9h30 , người cũng đã hơi mỏi – Mẹ xem báo có gì hay ko mẹ ?
- Ko, hôm nay mẹ chat với mấy người bạn cũ thôi. Cũng nhanh thật, mới tốt nghiệp đại học đó mà giờ con cái ai cũng lớn hết cả . Mẹ già rồi, haiz. Thôi, con uống sữa đi .mẹ đi ngủ sớm một chút đây.
- Mẹ ngủ ngon.
Tôi hít hà mùi sữa bò rồi lại dán mắt vào lap top . Một lúc sau, tôi lôi luôn lap top lên giường, chui vào chăn xem. Tôi say sưa, xem hết luôn tất cả những bình luận bên dưới, khen anh á, là thừa, hâm mộ anh á, ko thiếu.
Nhưng có một mẩu tin làm tôi chút nữa thì la lên, tôi tung chăn, bịt miệng , đọc đi đọc lại tin đó :
- Chủ tịch tập đoàn Khánh Phong , ông hoàng Khán cùng con trai Hoàng Duy Phong đến thăm cô nhi viện Nhân Ái.
Tập đoàn Khánh Phong, Hoàng Khánh , Hoàng Duy Phong . Ko phải chứ ?
Tập đoàn Khánh Phong, chỉ có những người sống tách biệt với thế giới mới ko biết đến, ngay cả những đứa mù tịt kinh tế như tôi cũng biết rất rõ . là một tập đoàn kinh doanh bất động sản qui mô lớn, trụ sở chính nằm ngay tại thành phố này. Công ty con thì nằm khắp mọi nới, nhưng vậy còn chưa đủ bành trướng, Khánh Phong còn lấn sang khu vực các nước khác. Bây giờ, muốn đánh giá xem một người giàu ko thì phải xem người đó có đứng tên căn hộ nào của Khánh Phong ko đã.
Tôi vứt máy lên bàn, vùi đầu vào gối. Ko được tìm hiểu về anh nữa , tôi sợ mình sẽ bị đau tim mất. vẫn còn choáng váng . Sao anh lại có thể xuất sắc từ xuất thân đến năng lực như vậy.
Tôi có xứng với anh ko nhỉ, anh liệu có để ý tới tôi ko ? Càng nghĩ tôi càng vùi đầu sâu hơn . Nhưng vùi mãi cũng nghẹt thở, một câu hỏi khác khiến tôi bật tỉnh đá văng sự tự kỉ kia ra. Anh có bạn gái chưa nhỉ ? Nếu anh có rồi tôi phải làm sao được đây , càng nghĩ càng khó chịu. Tôi ghét nhất những kẻ thứ 3 , cướp bạn trai người khác , làm sao đây ? Tuy chưa có thông tin nào đề cập đến việc anh có bạn gái hay ko nhưng tôi vẫn ko làm sao thoát được câu hỏi đó.
Cùng lúc, một động lực cứ thúc giục tôi phải giành lấy anh, người tôi đợi bao lâu.
Đấu tranh một lúc, tôi rút ra :
- Làm sao tôi lại ko xứng với anh, bố mẹ tôi đều là những người rất tuyệt, còn tôi, cũng sẽ ko lợi dụng anh. Chỉ có điều nếu anh có bạn gái rồi thì tôi sẽ rút lui, đợi đến lúc … 2 người chia tay vậy.