" Wow nhìn ngon thật đấy ,Dục Thịnh mày sướng quá đi ngày nào cũng có người nấu cơm cho." .
"Ăn đi nói nhiều quá ."
" Nhạt nhẽo ."
Cần Vy cũng ngồi xuống ăn ,có Lý Kỳ ngồi cùng như thế thì sẽ có người nói chuyện và cô cũng sẽ đỡ ngại hơn .
" Can Vy co nau ngon qua di ,bla nao co cho toi an ke nua nhe. " Ly Ky via an via noi chuyen.
"Ừm, anh có thể qua bất cứ lúc nào bởi vì ngày nào tôi cũng nấu cơm ."
"Ừm vậy thì ngày nào tôi cũng qua ..."
" Muốn ăn thì kêu Tiểu Mân nấu cho ăn ,ở đây không rảnh mà hầu mày đâu .".
" Co ay ban hoc roi vdi lai nลิน cung khong ngon ."
" Anh và Tiểu Mân đã ở bên nhau rồi à ."
" Vẫn chưa, tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy."
" Dừa lắm ,ai bảo lúc trước tuyệt tình với người ta làm gì."
" Mày. mày .. được lắm ,có phải là bạn của tao không vậy ,bây giờ lại chọc vào nỗi đau của người ta ." .
" Tao vẫn luôn là bạn của mày mà ." Dục Thịnh cười cười, nhưng mà Lý Kỳ lại cười không nổi rồi.
Cần Vy hiếm khi nhìn thấy anh ấy lại nói chuyện nhiều đến như thế, là anh ấy không muốn nói với cô hay là bản thần cô nó đã quá nhạt nhẽo đầy ,càng nghĩ thì lại càng thấy bản thần mình không có đủ quan trọng với người đàn ông này rồi ..
20 phút sau thì bữa cơm cũng đã xong ,Cẩn Vy cũng đứng dậy dọn dẹp, còn Dục Thịnh thì tiễn bạn mình ra về..
Cô cho chén dĩa vào máy rửa bát, sau đó thì đứng bên cạnh chờ..
Dục Thịnh đi vào nhìn cô hồi lâu rồi liền đè cô vào tường.
" Em hay lắm nhỉ ,lúc nãy còn đòi nấu cơm cho nó ăn nữa ."
" Thêm 1 người chỉ thêm 1 cái chén mà thôi,anh sẽ không keo kiệt với bạn mình đâu."...
" Tôi keo kiệt lắm, tôi không thích em nấu cơm hay là cười giỡn với nó đâu ."
" Lý Kỳ là bạn của anh mà.".
" Là bạn của tôi, nhưng mà em chỉ được chăm sóc 1 mình ên tôi mà thôi ." Bàn tay của Dục Thịnh bóp lấy eo của cô ,đầu của Dục Thịnh nghiên người rồi chạm vào gò má của cô.
" Anh. .anh định làm gì ."
" Lam gi " anh nhac lai lan nนa.
"Em biết mà đúng không ."
"Em ..em không biết."
" Giả vờ với anh à ."
"Anh đừng làm bậy ,em đang đợi máy rửa chén. "
" Lát nữa xong rồi thì nó sẽ tự tắt mà thôi ." .
Sau đó anh liền bế Cẩn Vy đi vào trong phòng ngủ, vừa vào phòng thì anh đã đề cô ra hồn 1 trận tơi bời rồi .
"Um .u ahhh."
" Nhẹ .nhẹ ."
" Anh đã nhẹ lắm rồi. "
" Mấy ngày nay anh đã nhịn lắm rồi. ".
Dục Thịnh nói xong liền kéo áo của Cần Vy xuống.
Anh đặt cô nằm trên giường, bản thân mình thì nằm đè trên người của cô .
"Um .ư."
" Thịnh ...ưm…ư .ô."
"Đau..ư .đau."
" Chậm chậm lại .hức ..hức."
" Đừng khóc. .ưm...hừ." Dục Thịnh thở dốc rồi cũng rút ra ngoài. Anh cẩn thận lao nước mắt cho cô ,sau đó thì lao người cho Cẩn Vy .
"Em yếu quá ,mới có 1 chút mà đã như thế này rồi ."
" Rõ ràng mới ăn cơm rồi mà ."
"Em ..em không biết ."
"Em định đi đâu vậy ."
" Um em di tam "
" Nằm yên đi ,lát nữa tôi giúp em tắm ."
"Vâng ." Việc này cũng không còn quá xa lạ nữa ,vậy cho nên cô cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Cẩn Vy nằm trong lồng ngực của anh ,cả 2 vẫn chưa mặc quần áo vào, bây giờ chỉ có cái chăn che lại mà thôi.
"Còn đau không ."
" Còn 1 chút. "
"Em vẫn yễu xìu như thế, sau này lỡ có chuyện gì thì sao mà chống đỡ được đây ."
" Là sao."
"Chẳng hạn như sau này em lấy chồng rồi, chồng em sẽ không nhẹ nhàng như tôi đâu. "
" Vậy thì em sẽ không lấy chồng.".
"Khờ khạo ,em đủ tuổi thì phải lấy chồng thôi, dì em sẽ ép em lấy đấy. "
" Vậy còn anh ,bao nhiêu tuổi anh sẽ lấy vợ ."
" Sẽ không, bởi vì không ai ép được tôi cả." .
Anh quay qua tủ đầu giường lấy cho mình 1 điếu thuốc lá ..
"Thuốc lá có hại đấy."
" Nó hại, nhưng mà vẫn không bằng lòng người đâu ,cái này vẫn tốt hơn nhiều ." .
Anh ấy lại buồn và căng thẳng nữa hay sao .
" Không sớm thì muộn em sẽ được tự do thôi, trước khi kết thúc em có muốn tôi làm gì cho em không,..."
" Nói đi ,em muốn cái gì thì tôi sẽ đáp ứng cái đó. "
" Gì cũng được sao ."
" Um, nếu trong phạm vi của tôi ."
"Um"
"Tạm thời em chưa nghĩ ra ,anh cho em thêm thời gian đi ."
"Được, nhớ nói sớm 1 chút. "
Cần Vy gật đầu rồi vùi mình vào trong chăn ,nói thật thì cô cũng không biết mình nói cái gì cả ,cô muốn ở bên cạnh anh nhưng mà chuyện này chắc chắc anh ấy sẽ không đáp ứng được, cô mà nói ra thì sẽ làm cho cả 2 người phải khó xử mà thôi, anh ấy luôn nói không với chuyện yêu đương và tình cảm mà..
Cô chẳng muốn gì cả ,khi mà rời đi thì cô chỉ muốn anh ấy sống tốt mà thôi, sống an nhiên vô tư vô lo chứ nếu không bệnh sẽ ngày càng một nặng hơn .