Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình

Chương 62: Muốn Nói Với Cả Thế Giới Là Anh Chưa Có Chết



Qua ngày hôm sau thì bức tranh cũng đã xong ,sau đó thì cô liền đưa cho ông nội xem, Tần Quần sau khi nhìn thấy bức tranh thì liền cười tít cả mắt, thật sự mà nói thì Cẩn Vy vẽ rất đẹp, bức tranh cũng có hồn nữa chứ ,xem ra cô gái này cũng không tệ nhỉ ,rất có năng khiếu là đằng khác .

"Đẹp ,rất đẹp "

"Dạ cảm ơn ông ."

" Ngày mai ông trở về nhà chính rồi, chắc thời gian sắp tới sẽ bận lắm ,cháu cần gì thì cứ liên lạc với ông ." Sau đó thì Tần Quân liền đưa cho Cẩn Vy 1 tờ danh thiếp.

" Dạ ,cháu biết rồi ông ."

" Cháu nhớ chăm sóc Dục Thịnh dùm ông ,ông nhờ vào cháu hết đấy ."

"Dạ."

-@@

Mấy ngày gần đây Dục Thịnh phải làm luận văn tốt nghiệp cho nên anh khá là bận bịu, cũng thường đi sớm về khuya lắm. Khi mà anh về nhà thì Cần Vy cũng đã ngủ từ khi nào rồi ,và 2 người cũng ít khi nói chuyện với nhau

[am •

Cuối tuần thì Dục Thịnh mới rảnh rang được 1 chút, nhưng mà Cẩn Vy thì lại bận bịu, 2 người này đúng là không chung cột mốc thời gian mà...

Buổi tối Cẩn Vy vừa mới tan học xong bây giờ đã hơn 6 giờ tối rồi....

Cô vừa mới ra khỏi lớp thì lại bị đám bạn ở trong lớp kéo nhau đi ăn.

Và cô cũng không thể nào từ chối bọn họ được ,vậy cho nên đành phải đi cùng mà thôi, ở trong lớp cô hướng nội cho nên cũng ít bạn lắm ,cùng lắm thì cũng chỉ ở mức bạn bè xã giao mà thôi....

Mọi người đi đến quán ăn hàng quốc ở gần trường học ...

" Cẩn Vy thường ngày chắc cậu ít đi chơi lắm ."

" Cũng thỉnh thoảng ."



"Ừm, tại mình thấy cậu đi học rồi lại đi làm cho nên cũng không rủ cậu đi chơi ." Tô Lê vừa nói vừa xem menu.

" Cậu muốn ăn gì, cho cậu chọn đấy ."

"Mình ăn món gì cũng được, cậu hỏi mọi người đi."

" Um, cậu dễ ăn thật đấy ."

" Vâng ."

(Ting. Ting. ] là tin nhắn của Dục Thịnh .

( Mấy giờ em về nhà .)

( Hôm nay em về hơi trễ ,anh ngủ trước đi .)

" Là bạn trai à " Tô Lê liền lên tiếng .

" Là bạn thôi .."

"Cậu xinh như thế,có bạn trai cũng là chuyện bình thường mà " người khác liền lên tiếng, Nguyễn Đình Qui cũng có chút tò mò về cô gái này .

" Minh dau co xinh dau "

" Có mà , Tô Lê mình rất ganh tị với cậu đấy ."

" Tại mấy câu đề cao mình quá thôi. "

" Đình Qui cũng khen cậu rồi còn gì .,"

" Um " Can Vy cung mien cuing gat dau.

Qua mấy phút sau thì Dục Thịnh lại nhắn tin đến :[ Có con trai không ) -



[ Có ,nam và nữ đều có ) ở bên kia Dục Thịnh sau khi nhận được tin nhắn thì đã xanh mặt rồi .

Hỗm rài 2 người ít nói chuyện và cũng ít gần gũi với nhau ,nói chung thì cũng có chút xa cách đấy ,đừng nói là cô ấy đã phải lòng người ta rồi chứ ,hay là bản thân của anh lại suy nghĩ nhiều rồi đây .Chứ trước giờ cô ấy đâu có đi chơi cùng với đàn ông ngoài anh ra đâu chứ...

-@@

"À mà nghe nói là anh trai của Dục Thịnh sắp đám cưới thì phải .Dục Thịnh mất không lâu cơ mà ,anh ta có nề tình em trai của mình không vậy ."

" Chuyện này mình cũng có nghe ,à mấy nhà báo cũng có đăng nữa " Đình Qui liền tiếp lời.

" Đám cưới hào môn mà ,cho nên chắc không dời lại được quá ." Tô Lê vừa nói vừa đâm chiêu suy nghĩ.

"Ừm, nhà giàu mà cho nên muốn cưới khi nào thì cưới thôi, mà Dục Thịnh không ngờ lại chết trẻ như vậy .Tuy ngày thường thấy anh ta rất ăn chơi nhưng mà nói về trình độ học vấn thì không phải bàn nữa ,học quá giỏi đến giảng viên cũng phải nề phục mà ".

"Ừm mình cũng thấy vậy ,à mình nhớ là anh ấy được học bổng của trường nhưng không biết sau lại từ chối việc

di du hoc nua. "

" Tô Lê cậu hỏi sao mình biết được chứ,mà chắc là anh ta không muốn thôi, chứ với điều kiện của Dục Thịnh thì muốn đi mấy chục nước còn được. ,"

" Cẩn Vy sau cậu không nói gì thế, bộ cậu không biết anh ấy à. "

"Biết, có biết "

" Anh ấy nổi tiếng lắm đấy, mình ước gì được lọt vào mắt xanh của anh ấy ."

" Tô Lê hãy tỉnh mộng đi, người ta mất rồi hãy để cho người ta yên ."

"Được, được mình không nói nữa."

Đến khi đồ ăn ra thì Tô Lê mới chịu im lặng, .

Cẩn Vy muốn nói cho cả thế giới biết là Tân Dục Thịnh chưa chết, chứ đi đâu cũng nói anh ấy chết cả ,cái này nó giống như là đang nguyền rủa Dục Thịnh vậy ,cô chẳng muốn 1 chút nào cả.