Tân Đại kéo Cẩn Vy vào 1 căn phòng, nơi đó chính là phòng thờ của Tân Dục Thịnh thì mới đau chứ ,cô cũng không ngờ là anh ta lại kéo cô đến đây...
" Thấy gì chưa ,bàn thờ của nó đấy .
" Anh định làm cái gì đây, anh sắp lấy vợ rồi đấy. "
" Tôi biết, nhưng sau những ngươi liên quan đến nó cứ ám tôi mãi thế này chứ." Anh ta gẵn giọng lên.
" Ngày hôm nay cho dù nó có chết thì tôi cũng cho nó thấy cái cảnh này, chắc ở dưới nó tức lắm đây ."
Han ta tien lai gan voi Can Vy hon nda .
" Anh định làm cái gì."
" Thì từ từ cô sẽ biết thôi ."
" Anh không phải là con người mà ,anh không phải là anh trai của anh ấy."
' U , toi va no dau co chung 1 dong mau dลิน. ".
" Có phải anh đã giết anh ấy không ."
"Chuyện này cô không có quyền lên tiếng"
"Á ...a.bỏ tôi ra ..tên khốn. " Cẩn Vy liền hét lên.
" Tình nhân của Dục Thịnh có khác, đẹp hơn người thường. "
" Anh ...anh đi ra."
" Không đó thì sao. "
" Tôi liều mạng với anh đấy ,tên khốn "
" Nếu cô có bản lĩnh thì cứ việc."
Lê Vân đứng bên ngoài mà cảm thấy sốt ruột quá đi, không biết khi nào thì Lý Kỳ mới đến đây nữa.
" Bác gái .."
" Lý Kỳ, nó ở trong đây. "
"Ừm ,bác về phòng đi."
"Được ."
" Cốc. .cốc."
" Rầm." sau đó thì anh liền đạp cửa vào luôn .
" Ai đó ."
" Tôi đây, khắc tinh của anh."
" Cẩn Vy cô có sao không, ."
" Không có , Lý Kỳ anh đưa tôi ra khỏi đây đi. "
"Ừ."
" Lý Kỳ mày định đưa cô ta đi đâu."
" Tân Đại anh có là con người nữa không vậy ,anh dám giở trò đòi bại ở nơi này luôn à ..."
" Có làm sao à."
" Có đấy ,anh không phải là con người nữa mà là con thú .."
" Không được đưa người đi. "
"Vậy tôi đi gọi ông nội của anh lên đấy nhé ."
" Mày ..mày được lắm ,coi chừng tao đấy."....
Sau đó thì Lý Kỳ cũng đã thuận lợi đưa người đi.
" May cho cô đấy , nếu không là chết thật rồi ."
" Cám ơn anh ."
" Ư, tôi đưa cô về nhà .".
" Sau nay dung chay lung tung nนa. "
"Vâng , tôi biết rồi ."
_@@
"Em đi đâu vậy, anh gọi cho em không được. "
" Lý Kỳ sao mày lại đi cùng với cô ấy vậy ."
" Haiz ,tao mới đưa Cần Vy từ nhà chính về đấy ,2 người nói chuyện với nhau đi ."
Sau đó thì Lý Kỳ cũng rời khỏi đây .
"Mau nói cho anh biết đi ,đã có chuyện gì ."
" Hic. hic. " lic nay co lien oa khoc len y nhu 1 dia tre vay.
" Huhu. huc.….c."
" Nói anh biết,sao em lại ở nhà chính chứ. "
" Lúc nãy em bị Tân Đại đưa đến nhà chính ,anh ta cứ liên tục hỏi anh còn sống hay đã chết. "
" Đã vậy còn đưa em đến trước bàn thờ của anh nữa ,anh ta muốn làm nhục em trước di ảnh của anh, nhưng mà cũng may là có bạn anh đến kịp ."
' Nó dám làm vậy với em ,anh ta đúng là chán sống rồi mà. "
"Dục Thịnh ráng nhịn đi anh, chỉ còn có mấy ngày nữa mà thôi.'
" Nhưng. ... nhưng mà. "
"Em xin anh đấy ...xin anh mà. "
"Được.. được rồi, anh nghe theo em ."
" Còn bây giờ chúng ta đi ngủ."
"Ừm."
" Có bị thương ở đâu không ."
" Không có. '
"Ừm "
Sau khi thay quần áo xong thì cô cũng lên giường nắm .
"Ngủ thôi"
" Ừm".
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, không biết là anh có đợi được hay không nữa ...
Cái mớ bồng bông này là của anh cho nên anh cũng không muốn kéo bất kỳ 1 ai vào đây cả ,kể cả Cẩn Vy luôn .
Ngày cưới cận kể cho nên nhà chính rất là tất bật với mọi thứ .
Tân Quân thì vẫn nhàn nhã uống trà và đọc báo mà thôi, bởi vì cái đám cưới này đối với ông không có chút ý nghĩa hay là vui vẻ gì cả..
Cả ngày ông cũng ở trong phòng mà thôi, ông cũng không có đi ra ngoài nữa.
Ra ngoài mất công lại cản trở người làm làm việc thì sẽ thấy phiền phức lắm .
" Cốc. .cốc."
" Vào đi."
"Ba à ,sau ba không ra ngoài chơi ."
" Tôi thấy hơi mệt ,bây giờ chỉ muốn ở trong phòng nghỉ ngơi thôi ."
" À à ,mà ba biết khi nào Tân Dương về nhà không. "
" Không biết, nó là chồng của cô mà ."
"Tại con có gọi mà anh ấy không có nghe máy, ngày mai là đám cưới của con trai mình mà chẳng thấy anh ấy đâu cả.”
"Vậy à ,Tân Đại dù sao cũng không phải là con ruột mà ."
" Ba ..ba phân biệt cháu nội sao ."
"Ừ tôi chính là như vậy đấy, nhà này chỉ có 1 đứa cháu duy nhất chính là Tân Dục Thịnh mà thôi ."
" Nhưng mà nó đã chết rồi mà ."
" Xem ra con mình chết cô rất vui nhỉ, cô thích khẳng định nó chết quá đi ."
" Đâu có ,con chỉ nói sự thật mà thôi ,ba đừng hiểu lầm con."
" Hiều lầm gì chứ ,bản chất của cô chính là như vậy mà"....
" Ba ..ba ..ba vẫn khắc khe với con như thế sao ."
" Nhà tôi vô phước lắm mới rước cô về làm dâu đấy ,ra ngoài dùm cái đi."
Tố Trinh sau đó cũng đi ra ngoài, lần nào lại gần cũng bị ông ấy hắt hủi như thế đấy, bà chỉ là đang muốn thăm dò 1 chút thông tin gì đó mà thôi, nhưng mà không ngờ lại bị chửi 1 cách thậm tệ như thế, bao năm qua ông ấy vẫn luôn ghét và hắt hủi bà và Tân Đại ,trong lòng chỉ có 1 mình Dục Thịnh mà thôi, nó chính là đứa cháu yêu quý của ông ấy, nhưng mà ông ấy thật sự cứng đầu quá đi ,Tân Dục Thịnh đã chết rồi mà sao cứ thích nhắc lại nó làm gì không biết nữa ,ôm quá khứ thì nó cũng đâu có sống lại đâu ,mà suốt ngày cứ nhắc cái tên Tân Dục Thịnh mà thôi.