Nhị Trọng Ảnh

Chương 115: Cưỡng bách?



“Mặc kệ ngươi cái gì là thượng tịch Cổ gia, là con rể của ai, công tử nhà ta không biết các ngươi! Mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!!” Thanh Đằng nghe xong lập tức từ xe ngựa xông ra, trừng mắt reo lên.

Xoẹt———

Toàn bộ thị vệ đồng loạt rút kiếm bên eo ra, hàn quang một mảnh.

“Các ngươi đây là có ý gì?!” Sắc mặt Thanh Đằng có chút trắng bệch, nhân số đối phương quá nhiều, không phải bọn họ sợ lấy ít địch nhiều nhưng thương thế của giáo chủ tuyệt đối không thể động vào.

“Thỉnh công tử đừng làm khó chúng ta.” Tên cầm đầu lên tiếng, hắn chắp tay cầm đao lại, cúc cung tận tụy* với người trong xe ngựa.

(*Cúc cung tận tụy: hết lòng làm tròn bổn phận)

“A……” Trong xe truyền đến tiếng cười nhẹ, xe ngựa bắt đầu trở thành trung tâm của sự chú ý. Không khí tựa như thu thủy không ngừng gợn sóng, tầm mắt của những thị vệ cầm đao bắt đầu dại ra, tên cầm đầu vẫn duy trì tư thế khom lưng.

Những người này, toàn bộ đều đã lâm vào ảo cảnh. Những người vây quanh tự động nhường đường.

Thanh Đằng nhìn nhìn, tức khắc đại hỉ, vỗ tay nói: “Công tử đúng là lợi hại, đối phó với đám người như vậy chỉ cần động một ngón tay đã xử lý sạch sẽ!”

“Khụ khụ, chớ có khinh địch, đây bất quá chỉ là ảo cảnh, đối với người có ý chí kiên định thì chả có tác dụng gì.” Xe ngựa truyền đến tiếng ho khan ẩn nhẫn của Thư Lộng Ảnh, “Bây giờ đi nhanh đi.”

“Đã biết đã biết, bất quá ta vẫn cảm thấy công tử là lợi hại nhất.” Thanh Đằng cười hì hì vẫy tay với ám vệ bên ngoài, nói: “Đi thôi.”

Ám vệ vung roi, hai con ngựa phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, run run đi lên phía trước. Chính là xe ngựa lại mảy may bất động. Dây cương không biết từ khi nào đã bị cắt đứt!

Thanh Đằng thầm nghĩ không tốt, nàng nhảy xuống giương mắt nhìn lên đỉnh thùng xe. Thanh Đằng chỉ thấy một nam nhân mặc y phục màu đen tay cầm trường kiếm đang đứng trêи xe ngựa, thanh âm trầm thấp khàn đặc tựa như đã được ủ rất lâu năm, bên cạnh đó lại mang theo ý uy hϊế͙p͙: “Không biết người có ý chí kiên định trong lời của công tử, có phải là tại hạ hay không?”

Một câu nói chứa đầy nội lực hùng hồn, ảo cảnh tức khắc bị phá tan, toàn bộ người đều phản ứng lại.

Thanh Từ Hòa và ám vệ lập tức vây quanh xe ngựa, đồng loạt rút kiếm phòng vệ.

Trong xe ngựa, Thư Lộng Ảnh nghe thấy âm thanh của Tần Phong, đáy lòng trầm xuống.

Vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ có thể rời đi, nhưng không ngờ……

Tần Phong tựa hồ miễn dịch với ảo ảnh mà y dệt ra, hôm nay chỉ sợ là đi không được.

Y nhẹ giọng nói: “Thanh Từ Hòa, các ngươi thu kiếm đi.”

“Tần công tử, thỉnh ngươi cũng thu kiếm lại, tại hạ cùng ngươi đi một chuyến là được rồi.”

Tần Phong cười nhẹ một tiếng từ xe ngựa nhảy xuống, hôm nay hắn mặc thường phục chỉ có màu đen đơn điệu, vải trêи người nhìn sơ qua cũng đoán được chất vải cực kỳ sang quý, trêи mặt vải thêu tường vân có chút không rõ ràng, tóc được cố định gọn gàng, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt dường như thêm vài phần cao quý so với ngày thường, vẻ mặt của hắn tựa hồ biểu hiện tâm tình hôm nay cực kỳ tốt.

“Công tử quả nhiên là người thức thời, nếu đã vậy, chúng ta đương nhiên không thể rút đao tương hướng.” Tần Phong khoanh tay đối mặt với rèm vải, nói: “Nghe thấy không, toàn bộ thu kiếm đi!!”

“Vâng!” Thị vệ nghe hắn nói vậy, nhất trí thu kiếm.

Tần Phong đi đến muốn nhấc vải mành lên, nhưng nửa đường lại bị Thanh Đằng ngăn trở. Tần Phong nhìn bộ dáng căm thù của đối phương, tùy ý cười cười rồi thu tay.

“Xe ngựa của công tử hỏng rồi, vẫn là mời công tử đến xe ngựa của tại hạ đã chuẩn bị.”

……

Cổ gia, tân nương được tân lang cẩn thận đỡ từ xe ngựa xuống, dẫm lên ngói đỏ, bước qua chậu than…

Chung quanh đều là anh hùng hào kiệt, trong người ai ai cũng có mang vũ khí. Mục Hàm Xuân đứng một bên mỉm cười loạng choạng phe phẩy quạt, hắn đánh ánh mắt nhìn chằm chằm Cẩu Đản đang đỡ tân nương nũng nịu dịu dàng.

Cẩu Đản bị nhìn chằm chằm, mồ hôi trêи trán càng ngày càng dày đặc, trong lòng hắn không ngừng gào lên lồng lộn: “A a a a a, vì cái gì lại muốn ta giả thành tân lang a a a!!! Áp lực thật sự quá lớn!!! Vạn nhất bị phát hiện, khẳng định ta sẽ bị vạn kiếm xuyên thân!!!!”

……

Hôm qua, người được Tần Phong phái đi điều tra về báo.

“Chủ nhân, chúng ta đã theo dõi người mua thuốc trị thương tìm được mấy căn hộ khả nghi. Trong đó, thuộc hạ phát hiện người chủ nhân muốn điều tra là Khổng Nhiễm cũng đang ở nơi đó. Mà người chủ nhân muốn tìm cũng đang ở bên trong.”

Tần Phong đang mặc thử y phục tân lang, vừa nghe câu nói đó, động tác trêи tay hắn lập tức dừng.

Hắn nhìn ám vệ đang quỳ trêи mặt đất, nói: “Đứng lên đi.”

Ám vệ không dám cãi lời hắn, đứng lên.

Tần Phong trêи dưới đánh giá ám vệ này, gật gật đầu, dáng người không sai biệt lắm, so với hắn lùn hơn một chút, chỉ cần mang giày lót thêm vài thứ là được.

Hắn hỏi ám vệ đang run bả vai: “Ngươi tên là gì?”

Ám vệ kia cúi đầu nói: “Danh hiệu ngũ tứ.”

“Tên tục?” Tần Phong lại hỏi.

Ám vệ hiển nhiên cực kỳ khó xử, nửa ngày sau mới ấp a ấp úng trả lời: “Lý, Cẩu…… Cẩu Đản……”

Tần Phong nghe xong đôi mắt hơi lóe lên tinh quang, khóe miệng lại mang theo ý cười nhàn nhạt: “Được, Cẩu Đản, giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.”

Tần Phong chỉ về phía hỷ phục tân lang đỏ thẫm tràn ngập xuân phong trêи bàn: “Đem quần áo này mặc vào thử xem.”

Cẩu Đản mở to mắt: “A?!”

……

Cổ Hằng cũng không hề hay biết, Tần Phong giấu cả Cổ Hằng lén lút bí mật ở bên ngoài thu mua mấy sơn trang. Mà cái cách Long Môn Thành gần nhất chính là Phượng Diều sơn trang, đi mất ba ngày lộ trình.

Thư Lộng Ảnh đương nhiên là được mời đến Phượng Diều sơn trang, Tần Phong cưỡi ngựa đi đầu, xe ngựa hai bên đường đều là người của hắn, cũng vì vậy mà Thư Lộng Ảnh căn bản không có cơ hội thoát thân.

Thanh Đằng quả thực là sắp tức đến điên rồi, hiện giờ khoảng cách đến ngày võ lâm minh thảo luận càng ngày càng gần, giáo chủ nhất định phải lập tức quay về Thần Nguyệt Giáo! Nhưng cố tình lại lòi ra cái tên Tần Phong này!!

Người của Thần Nguyệt Giáo ở phụ cận đây sớm đã rút lui về hết rồi, nếu như phát lệnh cho bọn họ đến đây, sợ là phải mất một đoạn thời gian!!

Kế hoạch bị người ta vô duyên vô cớ đánh gãy thật làm nàng nộ khí xung thiên!! Thanh Đằng cũng vì vậy mà không nhịn được ác thanh ác khí với Tần Phong.

Nhưng nhờ có Thư Lộng Ảnh an ủi nên Thanh Đằng mới tạm thời an tĩnh, nếu đã không thể thay đổi thì đành phải thuận theo tự nhiên. Tức giận cũng chỉ làm bản thân thêm hao tâm tổn sức, chi bằng ở trong hoàn cảnh không như ý có thể bày ra bộ dáng làm mình như ý.

Xe ngựa mà Tần Phong chuẩn bị cho y tốt hơn chiếc xe trước rất nhiều, không gian bên trong rộng gấp hai lần, dưới nền cũng được lót đệm dày mềm mại, dư sức cho y thoải mái nằm nghỉ ngơi.

Mỗi ngày nằm trêи đệm êm ba bữa không lo, kiên trì đổi dược, Thư Lộng Ảnh sống cuộc sống thoải mái như không có gì là bất thường.

Ngẫu nhiên xuống xe hít thở không khí trong lành, cũng không bận tâm che đi dung mạo và vết thương của mình, ăn ngon uống tốt, thoải mái cực kỳ. Còn nhớ lần đầu y bước xuống xe hít thở không khí, thị vệ chung quanh lập tức nhìn y chằm chằm, nhìn đến choáng váng.

Bạch y nam tử thân mặc y phục đơn bạc được nha hoàn nhẹ nhàng cẩn thận đỡ xuống, màu tóc nhạt nhòa, làn da trắng như bạch ngọc trong suốt, hán tử gần đó có cảm giác chỉ cần hắn dùng một chút lực liền có thể chọc người này tan nát.

Càng yêu nghiệt hơn chính là dung nhan của nam nhân này so với nữ nhân xinh đẹp còn mỹ lệ hơn vài phần, trêи má phải không biết vì sao lại có đóa hoa đỏ thẫm khiến vẻ ngoài công tử ôn nhuận như Thư Lộng Ảnh nháy mắt trở nên yêu mị.

Tần Phong thấy bọn thuộc hạ của hắn nhìn y không chớp mắt, trong lòng lại sinh ra bực bội.

Nếu không phải cố kỵ thương tích trêи người Thư Lộng Ảnh, hắn thật muốn nhanh chóng chạy đến sơn trang.

Trêи đường, hai người cũng không giao lưu nói chuyện với nhau nhiều lắm. Chỉ có một lần, lúc Thanh Đằng đang giúp Thư Lộng Ảnh đổi dược, Tần Phong đột nhiên xông vào xe ngựa.

Nửa người trêи của Thư Lộng Ảnh trần trụi như bạch ngọc lười biếng dựa vào lòng ngực Thanh Đằng, không có quần áo che đậy, hoa văn yêu dị từ vai y rốt cuộc bị Tần Phong nhìn thấy rõ ràng.

Chín đóa đã nở hết tám đóa, đóa thứ chín vẫn còn là một nụ hoa nhỏ nhoi, vừa lúc dừng ngay đuôi mắt đối phương. Hai con bướm nhẹ nhàng mở cánh, con bướm thứ ba cũng dừng bên nụ hoa nho nhỏ.

Không biết vì sao, Tần Phong cảm thấy hoa văn này tuy đẹp mắt nhưng lại có một dự cảm gì đó cực kỳ không tốt. Đầu hắn nhịn không được phát đau, đáy mắt cũng đen tối không ít.

“Tần công tử, có việc gì sao?” Cuối cùng vẫn là Thư Lộng Ảnh lên tiếng trước, Tần Phong từ cảm giác không tốt thoát ra.

“Muốn tới đây xem xem vết thương của ngươi đã tốt lên chưa.” Tần Phong ngược lại nhìn về phía đối phương.

Thư Lộng Ảnh tuy gầy rất nhiều nhưng dáng người vẫn cân xứng như cũ, cơ bụng mềm mại chọc người ta thập phần yêu thích. Hai hạt châu trước ngực tựa như chu sa, nằm trêи làn da trắng nõn lại càng thêm đỏ tươi ướt át, nhưng miệng vết thương nằm trêи thân thể mỹ lệ kia lại dữ tợn lạ thường.

“Khụ khụ khụ……” Thư Lộng Ảnh tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khi há miệng lại chỉ là một trận ho khan không thể ngừng lại, vết thương khó khăn lắm mới kết vảy lại bị nứt ra, máu tươi đỏ thẫm chói mắt.

Thanh Đằng tức khắc luống cuống tay chân, khẩu khí không tốt nói với Tần Phong: “Lúc đổi dược công tử nhà ta không thể nói chuyện, Tần công tử vẫn là cút đi đi, thương thế của công tử nhà ta không nhọc lòng ngươi lo lắng!!”

Tần Phong chịu đựng cơn đau càng thêm nghiêm trọng từ thái dương, hắn nhìn Thư Lộng Ảnh một cái thật sâu rồi rời đi.

Trừ ngày đó ra, hai người không hề gặp mặt giao lưu.

Tần Phong chờ sau khi tới Phượng Diều sơn trang sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hắn sẽ đem những chuyện đó làm rõ ràng.

Thư Lộng Ảnh cũng thế.

……

Phượng Diều sơn trang tọa lạc dưới chân núi.

Gạch xanh thạch hôi*, giản dị tự nhiên, duy nhất chỉ có một điểm khác lạ, chính một cái hồ nước nhân tạo, bên bờ hồ có không ít hoa hoa cỏ cỏ, nếu lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể đến nơi này nghỉ ngơi, thảnh thảnh thơi thơi hưởng thụ.

(*Thạch hôi: đá vôi)

Thư Lộng Ảnh được an trí ở một tiểu viện bên cạnh hồ, ám vệ còn thừa không biết đã bị đưa tới nơi nào, chỉ để lại Thanh Đằng và một vài hạ nhân được Tần Phong phái tới.

Vì bị thương nên Thư Lộng Ảnh đã lâu không thể tắm rửa, y đã khó chịu đến sắp chết rồi.

Sau khi tỉnh lại, y chỉ có thể dùng khăn ướt lau mình. Thư Lộng Ảnh là một người yêu sạch sẽ, một ngày không tắm chính là giết chết y không cần vũ khí.

Lần này bị Tần Phong ngăn trở, thân thể Thư Lộng Ảnh cũng vì vậy mà không được tẩy rửa kỹ lưỡng, gần đến sơn trang, y cũng mặc kệ vết thương thế nào, y thật sự muốn tắm rửa sạch sẽ một lần.

Thanh Đằng không lay chuyển được y, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Đồ đạc của bọn họ đều là do Tần Phong chu cấp, bao gồm cả quần áo. Cho nên y phục mà Thư Lộng Ảnh thay là một bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, một bộ y phục hồng sắc mỹ lệ.

Y nhớ rõ, Tần Phong hình như rất chán ghét màu đỏ mà, không đúng sao?

Nhưng cũng mặc kệ a, cuối cùng Thư Lộng Ảnh cũng đã được tắm rửa sạch sẽ như ý nguyện, y cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu a, cả người đều nhẹ nhàng bay bổng.

Thấy trong phòng có một cái ghế dựa, y bảo người khiêng nó ra ngoài. Thư Lộng Ảnh muốn nằm trêи ghế ngắm cảnh bên hồ.

……

Lúc Tần Phong đến đây thì Thư Lộng Ảnh đang lười biếng nằm trêи ghế dựa mơ màng sắp ngủ, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trêи bàn là một chén dược đã vơi đi phân nửa, dược cũng đã lạnh.

Thư Lộng Ảnh mở mắt, y nhìn Tần Phong một cái, biếng nhác ngồi dậy.

Thân mình Tần Phong cao lớn, hắn đứng bên cạnh thành công che đi tất cả ánh sáng của y.

“Tần công tử, bây giờ có thể nói lý do ngươi mời ta đến đây chưa?”

Tiếng nói vừa dứt, Thư Lộng Ảnh đã bị Tần Phong nắm lấy cằm, cưỡng bách y phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hai năm không gặp, Thư Lộng Ảnh cảm thấy Tần Phong đã xa lạ rất nhiều.

Tính trẻ con ngày xưa đã hoàn toàn mất đi, gương mặt cương nghị, mắt phượng thâm thúy, khí thế sắc bén.

“Ta rất tò mò với thân phận của ngươi, ta căn bản là không quen biết ngươi, nhưng vì sao ngày ấy nam nhân kia lại nói, ngươi chính là sư phụ của ta?”