Ông Trần đã làm bữa sáng, hai năm trước bị thương nên đã nghỉ ở nhà. Mỗi tháng Trần Lâm đều gửi tiền về, bảo ông đừng ra ngoài làm công nữa, ông chỉ làm một số việc lặt vặt, đều là công việc kéo hàng hay dỡ hàng, hoặc chặt cây cưa gỗ. Bao năm sống trong núi, tiền cũng chẳng thể tiêu gì, tiền kiếm được, còn có Trần Lâm gửi cho, bây giờ trong tay có sáu vạn, tất cả đều gửi ngân hàng, nói là bao giờ Trần Lâm cưới vợ sẽ dùng đến.
Hơn nữa, với ngoại hình và điều kiện của Trần Lâm, dù không có tiền cũng có không ít cô gái sẵn sàng gả cho cậu. Nhiều năm trước, một bà mối đến hỏi thăm, nói cho bên nhà gái bao nhiêu cũng được, chỉ chờ Trần Lâm sang nói chuyện.
Ông Trần cũng không tự quyết, ông bảo con trai lớn rồi, có khi ở trường cũng có người yêu, những nơi khác tiền lễ hỏi rất cao, ông cần phải tích cóp một chút, không thể vì không có tiền mà Trần Lâm không thể cưới được cô gái mà mình thích.
Vốn đang nghĩ đến việc đợi Trần Lâm quay lại hỏi xem cậu có thích cô gái nào không, ai ngờ cậu lại mang theo vết thương về nhà, ông cũng quên hỏi chuyện đời tư của con trai, mỗi ngày đều nấu thức ăn ngon cho cậu, muốn tay cậu sẽ nhanh chóng lành lại.
Sau khi Trần Lâm dẫn theo Hàng Cẩm quay về đã đi thẳng vào phòng bếp, ông Trần hỏi cậu muốn làm gì, cậu nói phải làm bánh.
Ông Trần nói, con muốn ăn bánh, ba làm cho con.
Trần Lâm nói: “Không được, cô ấy không ăn bánh ba làm.”
Ông Trần suy nghĩ rồi nhận ra Trần Lâm muốn làm cho Hàng Cẩm ăn, nhưng tay cậu còn bị thương, chỉ có một tay làm sao mà làm bánh được, có chút đau lòng, ông đi lên định giúp đỡ, Trần Lâm không cho, chỉ nhờ ông thêm củi đốt lửa, lấy hộ gia vị.
Thật vất vả bày đồ ăn lên bàn, một tay Trần Lâm chỉ lo gắp đồ ăn cho Hàng Cẩm, em trai cũng bỏ qua, ông Trần đã nhìn ra cái gì đó, nhưng không dám tin, ăn được hai miếng cơm, thấy Trần Lâm bận bịu rót nước lấy giấy ăn cho Hàng Cẩm, cách cậu nhìn cô hệt như ánh mắt ông nhìn con trai mình, bỗng nhiên lại không muốn ăn cơm nữa.
Chờ Trần Lâm ăn xong, ông vội gọi người vào phòng bếp, hỏi cậu: “Con, con, con, hôm trước dì Thẩm nhờ người qua hỏi, A Đáp cũng không có mặt mũi nào hỏi con, bây giờ con cũng lớn tuổi rồi, nên kết hôn, A Đáp hỏi chút, con muốn bà mối giới thiệu, hay tự đi tìm vợ?” (*A Đáp = Bố)
Hàng Cẩm cơm nước xong đi ra khỏi nhà, Trần Lôi đi theo phía sau cô, ôm rổ nói: “Còn muốn còn muốn.”
Hàng Cẩm lấy rổ qua: “Không được ăn.”
Trần Lôi dẩu miệng không vui: “Cho em, cho em.”
Hàng Cẩm đặt rổ trên mặt đất: “Tôi đi gọi anh cậu.”
Cậu chủ động nhặt chiếc rổ lên và tìm thấy “chậu rửa” của mình – một chiếc chậu cũ không có nước, chỉ có một ít cát. Cậu đặt chiếc giỏ vào và lấy cát rồi bắt đầu xoa rửa, Hàng Cẩm đứng bên cạnh nhìn cậu rửa rổ, mặt cũng vô cảm, chỉ là lúc sau lại ngồi xổm xuống hỏi cậu:
“Còn muốn ăn gì nữa?”
Trần Lôi bắt đầu kêu: “Bánh, ăn bánh, rất nhiều bánh.”
Cậu phấn khích đến mức cát trong chậu bắn tung tóe, bắn lên cả người Hàng Cẩm.
Trần Lâm thấy vậy, không nghe nửa sau Ông Trần nói gì nữa, chạy ra ngoài, kéo Hàng Cẩm đứng lên, phủi nhẹ trên người cô, nói với Trần Lôi: “Em làm bắn lên người chị rồi, nói gì vậy?”
Trần Lôi nghĩ nghĩ, nói: “Ừm,bộ, tề?”
“Là xin lỗi.” Trần Lâm sửa cho đúng.
Hàng Cẩm bị Trần Lôi chọc cười, khóe môi cong lên, Trần Lâm cũng không nhịn được cười theo, ôm lấy gáy cô kéo vào ngực mình, cúi đầu nhìn: “Xem trên tóc có không nào.”
Hàng Cẩm đã quen với việc được cậu ôm, nên dựa vào vòng tay cậu. Lúc ngẩng đầu lên, cô thấy ông Trần đang khiếp sợ há to miệng nhìn hai người, lúc đối mắt với Hàng Cẩm, theo bản năng ông xoay người tránh đi coi như không nhìn thấy gì, đi đụng cả vào khung cửa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng, lại bị ngưỡng cửa làm vấp té, đứng lên làm đổ cả ghế dựa.
Trong phòng tiếng lách cách leng keng một lúc lâu mới hết.
Trần Lâm quay đầu qua nhìn, biết ông Trần đã thấy rồi, tay vuốt ve sau cổ Hàng Cẩm:
“Đi, chúng ta đi chơi.”
Hàng Cẩm nhìn qua vai cậu, nhìn ghế nhựa lăn lóc giữa nhà, hỏi: “Không vào xem sao?”
“Không cần.” Trần Lâm cười, “Ông quá kích động thôi, cho ông chút thời gian chấp nhận.”
Hàng Cẩm cong khóe môi.
Cậu thấy cô cười, cúi đầu hôn môi một cái.
Hàng Cẩm nghiêng đầu trốn: “Em trai kìa.”
“Không sao cả.” Trần Lâm quay đầu, đã thấy Trần Lôi cầm rổ đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm hai người họ, còn hỏi cậu: “Trong miệng chị có gì ăn ngon?”
Trần Lâm: “……”
Hàng Cẩm cười đau bụng, bỏ lại cậu chạy ra cửa.
Trần Lâm cũng lấy ô che nắng rồi chạy theo, Trần Lôi còn đuổi theo phía sau cô, hỏi: “Anh, anh ăn gì trong miệng chị, ngon không, cho em ăn, em cũng muốn ăn.”
“Không có!” Trần Lâm gọi: “A đáp!”
Ông Trần cuối cùng cũng không giả chết nữa, nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng: “Sao sao?”
“Bọn con ra ngoài đây.” Trần Lâm nhấc chân đi ra ngoài, “Ba đóng cửa vào, đừng để Trần Lôi chạy lung tung.”
“À à à được.” Ông Trần đứng yên tại chỗ, nửa ngày mới nhớ ra hỏi: “Đi, đi đâu, cơm… trưa, ăn ở đâu?”
“Không về ăn đâu.” Trần Lâm nói xong, lại chỉ chỉ Trần Lôi, “Không được hỏi lại.”
Trần Lôi che miệng lại, chờ Trần Lâm đi xa hơn, quay qua nhìn ông Trần đang vội vàng múc nước từ trong lu ra uống, hỏi ông: “A Đáp, anh trai ăn gì trong miệng chị, không cho con ăn.’
“Phụt ——”
Ông Trần vừa uống một ngụm nước phun thẳng vào mặt Trần Lôi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát, sau đó ông Trần lại múc một bầu nước khác rót vào họng để trấn tĩnh, thuận tiện cũng cho Trần Lôi một ngụm lớn.