"Tinh... Bách Vạn Chu lại đặt thêm một đơn hàng nữa."
Đuôi mày Vân Mạt khẽ nhướng lên: "Ơ..."
[Bách Vạn Chu: Đại thần, thần tiên, không phải cô nói là có dược thiện à?"
[Bách Vạn Chu: Thuốc của cô ấy, sau khi tôi nhận được đã nhờ bác sĩ gia đình kiểm tra, đúng là dược liệu bổ dưỡng. Nhưng mà, tiểu muội mạo muội nhắc nhở ngài một tiếng, tinh tế không cho phép bán sản phẩm không có giấy chứng nhận GMP."
[Bách Vạn Chu: Đại thần, dược thiện làm thế nào vậy? Cô có thể làm cho tôi không?"
Vân Mạt duỗi eo, nhìn mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, trời hôm nay đẹp thật, có thể ra ngoài đi dạo.
Cô tiện tay trả lời: "800 tinh tệ một phần dược thiện, lúc chập tối sẽ đưa đến cho cô."
Sau khi Liên Châu nhận được hồi âm, mi mắt khẽ nhướng lên. Cô ấy nhớ tới vẻ mặt của bác sĩ gia đình sau khi nhận được lọ thuốc kia, vẻ mặt vừa nặng nề vừa sảng khoái.
Bác sĩ gia đình liên tục hỏi cô lấy lọ thuốc này từ chỗ nào? Ông ta cảm thấy đó là một phương thuốc cổ, nên sốt sắng cầm tờ công thức đi gọi tất cả học trò lại vùi đầu nghiên cứu rồi.
Vân Mạt xoay người quay lại phòng bếp, bây giờ không phải thời gian làm việc, mọi người đều đang tụ tập trong bếp tán phét.
Vân Mạt chọn mấy thứ hữu dụng trong đống thảo dược còn dư lại, sau đó vào phòng ướp lạnh lấy một con vịt và một con gà ra.
Vịt tẩm thuốc (1) và gà bất tử (2) là món ăn ích khí bổ máu, thích hợp điều dưỡng cơ thể.
Đám người bếp chính Phương thấy cô cầm nồi sành mà mấy hôm nay cô vẫn dùng để sắc Chính Khí Đan thì lập tức cảm thấy dịch axit trào ra, vội vội vàng vàng tránh xa cô.
Vân Mạt bĩu môi, đám phàm nhân này...
- ---
Vịt tẩm thuốc, đúng như tên gọi của nó, là một chén súp vịt hầm với thuốc bắc. Đầu tiên, cô trần sơ vịt và rau rồi mới đặt vào nồi hầm. Tiếp đó, theo thứ tự cho ớt khô, gừng sợi, hành tây, chút nước lọc, đường và các nguyên liệu khác vào, cuối cùng mới đến nguyên liệu quan trọng nhất là các vị thuốc. Sau khi cho tất cả các nguyên liệu vào nồi, Vân Mạt mới đậy nắp nồi lại, đun bằng lửa lớn cho đến khi sôi rồi mới dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm.
Cách làm "Gà bất tử" cũng tương tự như thế. Trong cuốn "Điều Đỉnh tập" từng ghi lại cách làm món "Gà bất tử" này, khâu mấu chốt là nhét dược liệu vào bên trong con gà.
"Rửa sạch, cho vào nồi, thêm xì dầu rồi ninh nhừ thành canh. Dùng xương cựa (một loại thảo dược) nhồi vào bụng gà, hấp chín, càng có lợi cho cơ thể."
Mấy ngày nay sắc "Chính Khí đan", Vân Mạt đã nắm rõ đặc tính của từng loại dược liệu. Cô so sánh với kiến thức trong trí nhớ của mình rồi thêm thêm bớt bớt, cuối cùng cũng phối thành một phương thuốc đại bổ.
Vân Mạt uể oải dựa người vào khung cửa, nhìn hơi nước trắng xóa bốc lên từ nồi sành, cặp mi lúc đóng lúc mở, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh đồng hồ đã chỉ đến năm rưỡi, Vân Mạt lại bắt đầu bận rộn với công việc phụ bếp.
Hôm nay có thêm một phụ bếp mới, là một thanh niên tên là Lưu Thiên Minh, có cậu ta, lượng công việc của Vân Mạt được giảm đáng kể.
Sau khi súp gà và vịt được hầm xong, shipper mà Vân Mạt gọi cũng đã tới, cô mất chừng mười phút để rửa sạch bình giữ nhiệt rồi mới múc đầy súp vào. Đậy kín nắp lại, cô cầm bình giữ nhiệt ra cửa, đưa cho shipper của công ty vận chuyển Quang Quang đi giao.
Đúng, chính là cái công ty vận chuyển Quang Quang ồn ào đợt nọ, bây giờ do Vương Vũ Hinh toàn quyền điều hành.
- ----
Tuy hôm nay không phải ngày nghỉ, mọi người vẫn phải đi làm, nhưng nhà hàng Phỉ Tư đã được đặt kín chỗ từ trước.
Con trai của Chu Hồng Văn đi thi được tận ba điểm A, ông ta tự hào, nên dẫn người nhà đến đây ăn mừng một phen.
Không đặt được phòng riêng, nên cả gia đình ông ta đành phải ngồi ở một bàn tròn trong một góc khá hẻo lánh ở sảnh lớn.
"Súp gà hầm nấm của nhà hàng này là nổi tiếng nhất đấy, nếm thử đi." Vừa nói, Chu Hồng Văn vừa múc cho vợ con mỗi người một bát nhỏ.
Súp gà trông rất sang trọng, được đựng bằng bát tử sa.
Chu Tấn bưng bát nhỏ lên, khẽ hít một hơi thật sâu. Thơm quá... không hổ là bữa cơm đi toi một tháng tiền lương của cha.
Nhưng mà, chờ chút đã. Không đúng, nguồn gốc của mùi hương này hình như không phải đến từ bát súp gà trước mặt cậu.
Chu Hồng Văn cũng ngửi ngửi vài lần để xác nhận, hết bưng chén lên lại đặt xuống, cuối cùng cũng chắc chắn cái mùi hương thơm nức mũi này không phải đến từ chén súp gà trước mặt, mà từ bàn bên cạnh truyền đến.
"Hỏng rồi." Trong phòng bếp, bếp chính Phương hét lớn một tiếng: "Lưu Thiên Minh, có phải cậu múc súp từ cái nồi sành kia không?"
"Đúng vậy." Một thanh niên trẻ tuổi cao ráo, vẻ mặt thành thật đáp: "Bàn 103 giục nhiều quá, nên tôi đành bưng súp vịt trên bếp của chú ra."
Bếp chính Phương vỗ trán, cùng với đám người bếp chính Nguyễn hai mặt nhìn nhau, dịch chua từ dạ dày lại bắt đầu trào ngược lên.
"Chẳng lẽ... là cái nồi súp "Chính Khí" kia của Vân Mạt à?"
Vương Tiểu Xán cũng xoay đầu nhìn qua, vẻ mặt hơi khó coi: "Thôi xong, xong rồi. Nếu đập nát bảng hiệu của nhà hàng Phỉ Tư, liệu có bị đuổi thẳng cổ không nhỉ?"
Bếp chính Phương dậm chân, chỉ Lưu Thiên Minh nói: "Mau lên, nhanh chạy ra nói là lên nhầm món, xin lỗi khách xong thì bưng bát súp đó về đây."
Lưu Thiên Minh cũng biết là mình vừa gây họa lớn, luống cuống tay chân đi ra ngoài.
"Ấy? Súp của tôi đâu?" Chân trước cậu ta vừa đi thì chân sau Vân Mạt đã tiến vào.
Lưu Thiên Minh vờ như không nghe thấy câu hỏi của cô, cúi đầu không nói lời nào, bước chân lại vô thức nhanh hơn.
Nhưng mà cậu ta vẫn đến chậm, khách hàng đã mở nắp bát súp ra rồi...
Theo hơi nóng bốc lên, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.
"Thật xin lỗi tiểu thư, do có chút sai sót nên chúng tôi đã lên nhầm món súp vịt này, để tôi đổi lại cho cô một phần khác." Lưu Thiên Minh thấy mọi người đã bắt đầu múc canh ra thì vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Lên nhầm món? Không đâu, đây là súp vịt mà? Tôi có gọi món này."
Triệu Duẫn Na nhìn bát súp, hít sâu một hơi, cô ta là streamer mỹ thực nhiều năm như vậy, thứ gì ngon thứ gì không, sao cô ta có thể không biết được?
Cô ta đã từng đến nhà hàng Phỉ Tư rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên có một món ăn chỉ dựa vào mùi hương đã chinh phục được cô ta, nào có chuyện cô ta sẽ trả về.
"Không phải, thật sự là lên nhầm món rồi. Bát súp này ngửi thì có vẻ thơm, nhưng mùi vị lại có chút kỳ lạ, là nhân viên phòng bếp chúng tôi tự làm để ăn thôi."
Mặt mũi Lưu Thiên Minh đỏ bừng: "Đồ ăn của cô sẽ được bê lên ngay lập tức, cô để tôi bưng bát súp này xuống đi thôi."
"Không được, lên nhầm món thì lên nhầm món, bây giờ tôi chỉ muốn bát súp này." Triệu Duẫn Na không đợi cậu ta nói thêm gì nữa, tự mình múc một bát nhỏ rồi uống hết.
Lưu Thiên Minh trơ mắt nhìn cô ta uống hết, thật sự uống hết...
Sau đó,...
Ế, cô ta vậy mà lại không nôn ra! Trên mặt cũng không thấy có biểu cảm bất thường?
Sao thế được?
Trong nồi là một con vịt hoàn chỉnh, tất cả các nguyên liệu đều được nhét vào trong bụng vịt, thịt vịt đã được hầm mềm, nước súp màu trắng sữa lấp lánh.
Mùi thơm kia xộc thẳng vào mũi, mà Chu Tấn ngồi ở bàn bên cạnh đã sớm không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
"Vịt tẩm thuốc" đã được hầm suốt cả một buổi chiều, hương vị thảo dược đã sớm hòa quyện vào vị thịt. Thịt vịt mềm mại, thậm chí còn cảm nhận được vị ngọt.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều không chịu được, vô thức hít sâu một hơi.
"Thơm quá..." Triệu Duẫn Na ngậm canh vịt trong miệng một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nuốt xuống.
Triệu Duẫn Na không rảnh để ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lưu Thiên Minh, cũng quên mất rằng mình đang phát sóng trực tiếp mà lao vào ăn như hổ đói.
Màn hình thiết bị phát sóng trực tiếp trước mặt hiển thị một làn đạn:
[Sao thế?]
[Hóa ra chủ bá độc miệng của chúng ta cũng có lúc an tĩnh thế này à?]
[Chủ bá, cô thế này làm tôi không quen tí nào cả.]
[Tôi muốn biết, nhà hàng Phỉ Tư này đã chi bao nhiêu tiền để mời cô Triệu đây phối hợp diễn trò...]
[...]
Bát súp vịt này còn đặc biệt ở chỗ, Lưu Thiên Minh còn đặt nó trên một bếp ga mini, vừa nấu vừa ăn, nên mùi thơm tỏa ra khắp sảnh lớn.
Chu Tấn cảm thấy mình sắp điên rồi: "Cha, hay là chúng ta cũng gọi một phần?"
"Gọi. Gọi." Cha Chu vội vàng cầm thực đơn chuẩn bị gọi món, nhưng sống chết cũng không tìm thấy tên món ăn nào giống vậy.
"Phục vụ..."
Phòng ăn liên tục vang lên tiếng gọi nhân viên phục vụ, đều là khách hàng muốn gọi thêm món mói, Lưu Thiên Minh đành phải giải thích đến khô cả cổ họng.
Cậu chỉ tiếc không thể tát cho mình hai cái. Thà rằng cậu bê một bát súp độc lên còn dễ xử lý hơn.
"Này... có thể cho tôi nếm thử chút không?"
Những người có thể đến nhà hàng Phỉ Tư dùng bữa không phú cũng quý, nếu là ngày thường, tất nhiên họ sẽ không làm những hành động mất thể diện như thế.
Nhưng có một phụ huynh dẫn theo con nhỏ đến ăn, không chịu nổi đứa bé càn quấy nên đành mặt dày đến hỏi Triệu Duẫn Na.
Triệu Duẫn Na cũng không ngẩng đầu lên: "Tự mình múc đi, ở trong nồi đấy, tôi không rảnh múc giúp đâu."
Vị tiên sinh nọ cẩn thận dùng muỗng múc một muỗng canh, khẽ nhấp thử một ngụm. Vẻ mặt ông ta dãn ra, đưa bát súp cho đứa trẻ rồi thành tâm hỏi: "Phục vụ, cậu vào trong hỏi một chút xem có thể làm thêm một nồi nữa không? Tôi sẽ trả một ngàn tinh tệ."
"Tôi cũng muốn, tôi cũng sẽ trả một ngàn tinh tệ."
"Nếu chưa làm được luôn, vậy tôi có thể xếp hàng chờ."
Âm thanh liên tục vang lên khiến Lưu Thiên Minh trợn tròn mắt.
Mà trong phòng bếp, Vân Mạt cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng. Cô cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của hàng trăm người, dâng lên như biển, lao thẳng về phía cô...
Nhưng mà...
"Hết thuốc rồi..." Vân Mạt nói.
Đám khách hàng cực kỳ thất vọng, thức ăn ngày thường được xem như mỹ vị, lúc này lại nhạt như nước ốc.