Lục Minh đi tới, cậu co cánh tay phải lại, lắc lắc ra hiệu.
Tiểu Ninh hiểu ý, cô cười tít mắt. Bước lại vòng tay mình vào cánh tay Lục Minh.
"Như thế này đúng chưa?"
"Ừm."
Hai cô cậu hợp tác vui vẻ cùng bước vào. Đã có người chờ đón sẵn.
"Mời cô cậu lên tầng hai."
"Cảm ơn anh!"
Thang máy vừa dừng lại. Đập vào mắt hai người là một gương mặt xinh đẹp lúc trưa.
"Hi, chúng ta lại tái ngộ!"
"Hi!"
Tiểu Ninh đưa tay chào. Tiểu Quỳnh nhìn cảnh hai người tay trong tay không ưa nên hất mặt, õng ẹo bước tới.
"Chị họ, chị đói bụng rồi phải không? Để em đưa chị đến bàn ăn!"
Tiểu Quỳnh tối nay mặc chiếc váy chữ A hiệu GuMac rất nổi bật.
Tiểu Ninh đang đánh giá sự nhiệt tình kia có bao nhiêu thật, thì cô ta ngang nhiên cầm tay cô tách ra khỏi tay Lục Minh. Rồi nhanh chóng đưa tay mình thế chỗ vào.
"Hi..hi..Như thế này mới hợp. Chứ ai lại đi khoát tay chị họ!"
Trước sự tranh giành trắng trợn ở chốn xa hoa, Lục Minh và Tiểu Ninh hết cách, cả hai lại dùng mắt nói chuyện.
Lục Minh: Sao không qua dành lại?
Tiểu Ninh: Ông bị hâm à!
Lục Minh: Bà muốn tui bị con nhỏ đó xơi tái, đúng không?
Tiểu Ninh: Cho ông chừa cái thói lăng nhăng!
Mùi thức ăn bay đến. Tiểu Ninh thầm hít một hơi.
Tiểu Ninh: Tui không thèm quan tâm tới ông nữa. Tui đi ăn đây!
Lục Minh: Rồi bà sẽ hối hận!
Tiểu Ninh: Không đời nào! Bye!
Tiểu Ninh đi nhanh về phía trước. Từ xa, cô đã thấy ba mẹ Lục Minh. Họ đang đưa tay ra hiệu.
"Con chào cô, chào chú!"
Quay sang phía đối diện ba mẹ Lục Minh. Tiểu Ninh cúi đầu chào hai vị khách.
"Tiểu Ninh, để chú giới thiệu với con. Đây là cô Hà, chú Dũng, ba mẹ của Tiểu Quỳnh, là bạn của cô chú!"
"Dạ con chào cô chú!"
"Là Tiểu Ninh con gái của bác sĩ Nguyên đây sao?"
"Là nó đó!"
Ba mẹ Lục Minh cười vui vẻ. Vợ chồng chú Dũng cũng mừng vui.
"Mới đó mà nhanh thật!"
"Ừ, đã mười lăm năm!"
"Nào, Tiểu Ninh, ngồi đi con!"
Ba mẹ Tiểu Quỳnh cầm tay cô dắt qua ngồi bên cạnh họ.
"Để hôm nay cô chú chăm sóc cho con!"
"Dạ, con cảm ơn ạ!"
"Còn hai đứa nhóc kia đâu?"
Bốn ông bà thân sinh cùng ngoái cổ tìm Lục Minh và Tiểu Quỳnh.
"Hẹn hò rồi ạ!"
"Hả?"
Tám con mắt đổ dồn về phía cô.
Thật, lúc nãy cô liếc thấy Tiểu Quỳnh ôm ôm, kéo kéo rồi lôi Lục Minh đi đâu rồi.
"Hai cái đứa này!"
Ba mẹ Tiểu Quỳnh không vui. Để người lớn đợi cơm là không nên. Cũng do ông quá cưng chìu con gái.
"Do chúng nó lâu ngày mới gặp lại. Kệ lũ trẻ đi! Chúng ta gọi món!"
Chú Lục là người thỏa mái. Ông luôn thương yêu sắp nhỏ nên lên tiếng bênh vực.
"Tiểu Ninh, gọi món đi con!"
"Dạ!"
Cùng lúc đó ở ngoài hành lang tầng ba nhà hàng Shang palace.
"Tiểu Quỳnh, tớ nhắc nhở câu: Không được lôi chuyện ngày xưa của chúng ta cho Tiểu Ninh biết!"
"Vì sao?"
"Tớ không thích!"
"Cậu thích con bé đó à?"
"Đó không phải chuyện của cậu!"
Tiểu Quỳnh chợt cười lớn. Mắt cô dán chặt vào Lục Minh.
"Đây có phải lý do để...cậu xin chuyển trường không?"
Đường đường là một học sinh giỏi, lọt top ở trường Chuyên nổi tiếng cấp quốc gia. Đùng cái cậu ta xin chuyển ngay về tỉnh.
Mà về tỉnh thôi cũng được. Cậu ta còn cố tình học trụt lại hai lớp. Có suy nghĩ nát óc thì Tiểu Quỳnh cũng không sao hiểu được nguyên nhân vì sao?
Cho đến hôm nay, cô mơ hồ hiểu ra một vài điều.
"Lục Minh, tớ cũng nhắc cậu: Giữa chúng ta còn một lời hứa!"
"Tớ biết!"
"Vậy lúc nào cậu thực hiện đây?"
"Tiểu Quỳnh, nếu tớ nhớ không nhầm: Năm cuối cấp3, lời hứa ấy mới có hiệu lực."
"Nhưng nay tớ đã học 11 rồi!"
"Vẫn là chưa phải lúc!"
Nghe Lục Minh nói, Tiểu Quỳnh chợt rơi vào trầm tư. Tuy thời gian không còn lâu để cô có thể ở bên người con trai mà cô thích từ nhỏ. Nhưng cô có cảm giác, niềm vui ấy sẽ khó mà thành hiện thực. Bởi, từ lâu cô đã không còn nắm bắt được tâm tư của Lục Minh. Và dặc biệt, cậu ta đã không còn coi Tiểu Quỳnh cô là số 1.
Ấm ức pha chút hèn ghen. Tiểu Quỳnh không cam lòng. Cô đưa tay bưng mặt khóc nức nở.
"Lại gì nữa đây?"
"..."
"Tiểu Quỳnh, cậu đừng như vậy có được không?"
Chẳng lẽ cô ta không biết, Lục Minh cậu ghét nhất là nghe con gái khóc!
"Thôi nào!"
"..."
Lúc này, ngoài hành lang đã có khách qua lại. Họ nghe tiếng Tiểu Quỳnh khóc bèn ném cho cậu ánh mắt nghi ngờ.
"Tiểu Quỳnh...!"
Lục Minh nhích lại gần con nhỏ. Đưa tay vỗ vỗ vào lưng nó.
Như chỉ chờ có thế, Tiểu Quỳnh ngã luôn vào lòng Lục Minh. Cô còn cố tình dang hai tay ôm chặt lấy cậu.
Lục Minh e ngại. Cậu thấy khó chịu. Nên đưa tay gỡ hai cánh tay đang quấn như sam củaTiểu Quỳnh.
"Tiểu Quỳnh buông ra!"
"Cho tớ ôm cậu chút thôi! Tớ nhớ cậu lắm. Ngày xưa không phải cậu luôn cho tớ ôm tùy thích sao!"
"Sao so như vậy được?"
"Tớ không biết! Nếu cậu không muốn kéo dài thời gian, thì hợp tác với tớ chút đi!"
Cứ lằng nhằng như thế này. Tiểu Ninh đi tìm là nguy to. Lục Minh không mấy cam tâm đành đứng im cho con nhỏ kia làm gối ôm.
Người tính không bằng trời tính. Nỗi lòng lo lắng của Lục Minh cuối cùng cũng đến tai Ngọc Hoàng.
Một màn ôm ôm, ấp ấp đó đã bị Lan Nhã thấy sạch.
"Ê, Hoàng Dũng, ông xem kĩ, kia có phải là tên họ Lục lớp mình không?"
Hoàng Dũng theo hướng tay Lan Nhã nhìn qua.
"Wao, mùi mẫn thật!"
Bốp!
Lan Nhã đập cho cậu ta một cái.
"Tớ nói cậu kiểm tra người. Chứ không phải bảo cậu tán thưởng."
"Thì tớ đang nhìn đây!"
Sau một hồi ngó nghiêng các kiểu, cuối cùng Hoàng Dũng quay sang phán một câu.
"Đích thực là thằng cha họ Lục!"
"Vậy đưa điện thoại câu đây!"
"Chi?"
"Cứ đưa, cấm hỏi!"
Hoàng Dũng vừa thò tay vào túi đã bị bàn tay Lan Nhã hất ra. Con nhỏ trực tiếp cướp ra luôn cho mau lẹ.
Tách!
Một phút sau, Lan Nhã hài lòng với kết quả trong tay.
"Để xem cậu giải thích với bạn tốt của tớ như thế nào? Dám bắt cá hai tay?"